Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2043 chữ

Tại một thành phố lớn, các toà nhà cao tầng lộng lẫy sáng loá với những ánh đèn soi xung quanh mọi ngõ ngách ở thành phố, các dòng xe chạy nhộn nhịp trên đường và mọi người rộn ràng đi lại tấp nập, có người thì vất vả lao thân kiếm tiền cũng có những người lại tiêu pha phung phí, cuộc sống có lúc cũng may mắn, nhưng không phải là đều may mắn cả, may mắn cũng chỉ là một phần mà thôi. Có những lúc chúng ta muốn buông bỏ thứ gì đó nhưng rồi lại không nhẫn tâm, sợ cảm giác mất đi rồi sẽ không có lại được nữa! Rất Đau ! Con người một khi đã bị tổn thương một lần thì sẽ lành lại , bởi vì khi mình bị đứt tay không phải vài ngày đều sẽ lành lại sao? Chỉ là nếu tổn thương đó quá nhiều như ngàn dao đâm vào tim thì dù có cố chịu như thế nào đi chăng nữa rồi cũng mệt và từ bỏ mọi thứ mà thôi.

• Tại một căn nhà ngoại ô •

Là một căn nhà hai tầng rộng lớn được bao phủ bởi rất nhiều cây xung quanh nơi đây. Trong căn nhà chỉ có một căn phòng ngủ một phòng tắm và một căn nhà nhà bếp, mọi thứ xung quanh căn nhà hầu như không có thứ gì cả trống trơn, ngay cả trong tủ lạnh cũng chỉ có nước và vài gói mỳ tôm. Trong căn phòng ngủ ấy có một người con trai bị trói tay và chân , cơ thể có rất nhiều vết thương tím đỏ đến đau lòng. Nhưng cuộc đời đúng là quá bất công đối với người con trai ấy, cuộc đời cậu rất thê thảm.

Cậu tên Nguyễn Vĩ An. Năm 13 tuổi gia đình cậu không mấy khá giả bố thì thường xuyên uống rượu say xỉn còn hay đánh đập cậu, mắng nhiếc cậu.Còn người mẹ là một người phụ nữ thích tiền chỉ cần có tiền thì cái gì cũng bán rẻ , kể cả lương tâm cũng không cần. Vào một hôm, bố và mẹ cậu cãi nhau đòi ly hôn. Khi bố mẹ là người đã sinh ra mình lại tàn nhẫn bỏ cậu lại một mình, hai người họ đều không ai cần cậu.

Cậu nghe thấy thế trong lòng rất đau, nước mắt trào ra , khóc đến nghẹn không thành tiếng. Cậu từ bé đã không có bạn bè , bố mẹ thì không quan tâm cậu , một người như cậu mắt thì không nhìn thấy đường , cơ thể lại yếu ớt khác với các con gái, còn bị bệnh bẩm sinh. Dù sao cũng là con mình sinh ra cũng sẽ có chút gọi là thương tâm nên sau khi bố mẹ cậu ly hôn, mẹ cậu đưa cậu đến cô nhi viện.

“ Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy “ - cậu hỏi

“ đến nơi, mày sẽ biết thôi “ - đáp lại

“ Mẹ đừng bỏ con mà, c..on.. con hứa sẽ nghe lời mẹ mà “ - vừa nói vừa khóc

“ được, vậy nghe lời tao đến chỗ đó đi “ - lạnh lùng đáp lại

“ Không, con không muốn, con muốn ở với mẹ

“ mày im đi, đừng có nói nhiều, ồn chết đi được”

Mấy tiếng sau đã đến địa điểm nơi cần đã đến, sau khi đưa cậu giao cho sư cô của khu cô nhi viện , mặc kệ cậu la hét gào khóc thì cũng mặc kệ. Rồi bỏ đi, không ngoảnh lại nhìn cậu dù chỉ một lần, kể từ hôm đó cậu trở nên trầm cảm không tiếp xúc với ai cả, chỉ rủ rú ở một góc ngồi thơ thản một mình. Các bạn trong khu nhi viện đều muốn nói chuyện với cậu nhưng đáp lại là không có lấy một câu trả lời nào cả.

Thời gian trôi qua, cậu cũng dần tiếp xúc với mọi người bây giờ cậu cũng 15 tuổi rồi, càng lớn càng đẹp trai, dễ thương , ngoan ngoãn và được mọi người yêu quý vì cậu là chàng trai tốt bụng, nhưng tính trầm cảm thì vẫn như cũ, mắt của cậu vì khóc nhiều cũng trở lên nặng hơn, mọi người trong cô nhi viện rất lo lắng cho cậu.

• Tại bệnh viện •

Một gia đình đang tuyệt vọng vì con trai họ bị bệnh tái pháp bao năm qua đã tìm các bác sĩ giỏi để chữa trị cũng không ai chữa trị được, chỉ có thể ngày ngày chờ đợi cái chết. Sau khi các bác sĩ tiến hành cấp cứu nhưng vì đưa đến quá trễ, nên đã không qua khỏi. Bà mẹ sau khi nghe bác sĩ nói do sốc quá làm bệnh tim tái phát trở nên nghiêm trọng rất nhanh dẫn đến cái chết.

Người chồng ôm vợ gào khóc nước mắt dàn dụa chảy ra , con trai chết ngay cả vợ cũng bỏ mình đi, thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa. Lúc đó ông muốn đi cùng vợ và con may là có bác sĩ kịp thời tiêm lọ thuốc ngủ không thì không cứu được dù biết mất đi người thân rất đau khổ. Nhưng người còn sống thì cứ sống chẳng qua cuộc sống sau nay trở nên vô vị không còn ý nghĩa mà thôi.

Người đàn ông này tên là Trần Văn Hữu, 69 tuổi là một chủ tịch của công ty lớn. Cuộc sống xa hoa, nhà lầu xe hơi nhưng bây giờ chỉ có một thân một mình ở căn nhà trước kia có biết bao nhiêu là niềm vui hạnh phúc, thì bây giờ tồi tệ bất nhiêu. Nên ông quyết định đến khu cô nhu viện từ thiện, sau khi được sư cô trong cô nhi viện đón tiếp, ông có nói chuyện với sư cô về việc nhận nuôi một đứa trẻ để cai quản công ty của ông vì ông cũng già rồi,nói chuyện xong sư cô mời ở lại chơi thêm chút nữa, nhưng đi có điện thoại ở công ty đột xuất nên không thể ở lại. Trong lúc không may đã làm rơi cái thẻ ATM, mà lúc đó cậu đang bê thùng quà đi ngang qua thấy người đàn ông kia rơi vội chạy theo.

“ Bác gì ơi, bác làm rơi cái này “ – cậu đưa thẻ cho người đàn ông đó

“ À, cảm ơn cháu nhé “ – đáp lại

Sau khi đưa thẻ xong cậu vội vàng đi, người đàn ông đó nhìn theo cậu, nếu như con trai mình vẫn còn có lẽ cũng đã lớn tầm như cậu bé đó.

• Tại công ty •

Từ khi chuyện gia đình xảy ra công ty cũng suýt thì phá sản nhưng đúng lúc đó người bạn nhiều năm quay lại đây, khi biết chuyện gia đình bạn mình như vậy cũng may là động viên an ủi bạn mình vượt qua chuyện đó rồi dần dần mới định thần lại, không thì cái công ty nhiều năm gắn bó với biết bao gian khổ mới được thành tựu như ngày hôm nay. Sau khi kết thúc cuộc họp hai người vào phòng nói chuyện.

“ Anh bạn, cố lên nhé “

“ Ừ, tôi biết rồi , cảm ơn nhiều “

“ Anh em quen biết lâu, khách sáo làm gì chứ”

“ À đúng rồi, chuyện hôn ước hồi nhỏ của hai nhà chúng ta, cũng nên hủy bỏ thôi, sự việc cũng như vậy rồi “

“ Ừ cũng phải “

“ Thế nhé , tạm biệt “

“ tạm biệt “

• Tại biệt thự nhà họ Dương •

Căn biệt thự 3 tầng nổi bật với thiết kế mái thái màu đen nhạt trên nền màu trắng của tường và màu xanh xám của những cột trụ cùng với màu xanh của cây cỏ trong khu vườn. Tất cả các hệ thống cửa đều lắp đặt kính cường lực với khung viền trắng giúp mang đến tầm view tuyệt đẹp cũng như giúp ánh nắng có thể len lỏi khắp phòng. Sân vườn cũng được chú trọng,chiều dài chiều rộng góc lớn nhỏ đều thiết kế theo hình khối bắt mắt tạo ra tổng thể hài hòa.

• Trong phòng khách •

“ Dương Khánh, con cũng nên có người yêu đi “

“Ba, con chưa muốn có người yêu đâu “

“ Cái thằng này “

Tiing Ting Ting “

“ Anh trai, ra đón em đi “ – Dương Linh em gái Dương Khánh một cô gái tốt bụng vui vẻ hoạt bát là người có hôn ước với nhà họ Trần

“ Nhóc tự vác xác về nhà đê “

“ Anh.... đón em “

“ Bây giờ mới Thông báo, rồi giờ bắt đi đón “

“ ờ, em sai được chưa, ra đón em “

“ biết rồi “

Nghe xong cuộc điện thoại từ em gái Dương Khánh quay sang nói với ba.

“ Ba, công chúa của ba về rồi, con đi đón nó “

“ ừ, đi đi “

• Sân bay •

“ ê , anh trai em ở đây “ - vẫy tay

“ sao mày còn về làm gì, ở luôn Mỹ đê “

“ ấy.. em có bất ngờ dành cho ba và anh đó “

“ gì đấy , nói nghe xem nào “

“ về nhà , em nói cho.. haha”

• Tại biệt thự •

“ ôi , công chúa của ba về rồi đó hả “ – giang tay ra ôm con gái

“ vâng, con nhớ ba quá “

“ ba con có chuyện muốn nói với hai người “

“ ba cũng có chuyện nói với con “

“ lại đây , ngồi nào “

“ ba bảo có chuyện , ba nói đi “

“ là chuyện hôn ước của con với bạn ba đó, có chuyện nên hai nhà huỷ hôn rồi “

“ chuyện gì vậy ba “

“ chuyện là con trai bạn ba bị bệnh qua đời nên hôn ước hủy bỏ “

“ vâng, con biết rồi “

“ này nhóc, bảo có chuyện nói với ba và tao nói đi “

“ ừm... ba và anh con có người yêu rồi “

“ má, người yêu? Thật á “ – anh trai nói

“ thật “ - em gái nói

“ ôi, con gái ba có người yêu rồi , trả bù cho thằng anh trời đánh của con “

“ ba đừng nói thế , anh tự ái đó ba “

“ kệ nó đi, con đi về chắc mệt rồi lên phòng nghỉ đi “

“ vâng ba “

Dương Linh lên phòng , dưới nhà lúc này Dương Khánh nhận được tin nhà kho bị cháy.

“ có chuyện gì sao “

“ nhà kho có chuyện con đi xử lí “

“ xong việc, con báo cáo cho ba “

“ ừ, đi đi “

• Nhà Kho •

Đến nơi nhà kho cháy mất một phần may là đã chuyển lô hàng đi trước rồi.

“ Mày điều tra xem ai làm chuyện này”

“ vâng , cậu chủ “

“ các anh em có sao không “

“ không sao ạ “

“ được rồi , mày đi làm việc tao giao đi “

“ vâng “

• Tại khu cô nhi viện •

“ tạm biệt con “ - sư cô nói

“ bye bye cậu nhé” – đám nhóc nói

“ cảm ơn mọi người, tạm biệt “

• Trong xe •

“ bắt đầu từ giờ con sẽ sống với ta, con cần gì cứ nói với ta “ – Trần Hữu nói

“ vâng, con cảm ơn “

“ kể từ nay con gọi ta là ba nhé “

“ vâng ba “

Cuộc sống của cậu bắt đầu từ đây sẽ có rất nhiều sự thay đổi và cả tương lai sau này còn rất nhiều thứ đang chờ cậu

Bạn đang đọc Cuộc Đời Đau Khổ sáng tác bởi Thanh_Ngoan88

Truyện Cuộc Đời Đau Khổ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanh_Ngoan88
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.