Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Phải Bảo Bối?

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

Trên trang thứ nhất, có hình một người nhỏ, bày một tư thế rất cổ quái.

Trên người tiểu nhân còn có một bộ đồ rất kỳ quái, nhìn qua khá giống cổ phục.

- Thực sự là võ công bí tịch sao?

Hà Tứ Hải có chút muốn cười.

Thứ này hắn đã thấy rất nhiều, Dịch Cân kinh, Bát Cân đoạn, thậm chí là mấy cái quyển võ lâm tạp chí đều có các động tác tương tự.

Năm hắn còn học cấp hai, cũng từng thử luyện một thời gian, có điều, cái rắm cũng không đánh ra nổi, cho nên không thể không chấp nhận hiện thực.

- Có điều, lúc trước rõ là ta không thấy gì cả?

Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc.

Trước cũng bởi vì không có gì, nên mới bị hắn nghĩ là một quyển vở.

Lẽ nào, là hắn nhớ lầm?

Sớm biết là có nội dung, hắn đã kiếm cách bán luôn 26 đồng, tiện thể kiếm đủ 200.

Hà Tứ Hải có chút ảo não.

Nhìn cái bìa ngoài, lại thêm nét vẽ này, nói là võ lâm bí tịch tuyệt có thể gạt được khối người.

Hà Tứ Hải có chút mất hứng với “võ lâm bí tịch” này, tiện tay vứt lên trên bàn.

Chuẩn bị tan tầm ngày mai, lại đem đi bán.

Sau đó cởi áo, mặc lại bộ đồ thoải mái, cầm chậu rửa mặt ra ngoài lấy nước tắm rửa, thuận tiện thì giặt sạch quần áo.

Sau khi tắm xong, cảm giác khô nóng trong cơ thể Hà Tứ Hải cuối cùng cũng hạ xuống.

Cũng không biết là vì tắm nước lạnh, hay là ban đêm trời lạnh rồi.

Nằm trên giường, tiện tay cầm cái điện thoại cùi bắp của bản thân.

Lúc trước hắn mua cái điện thoại này là vì thấy màn hình khá lớn.

Nhưng không nghĩ tới, chẳng khác nào mua cái túi chườm nóng của các chị em.

Cho nên vừa nghịch một chút, hắn lại phải bỏ xuống, để nóng lạnh xuống mới dùng tiếp, tránh cho ngày mai lại lên báo.

Nhàm rỗi buồn chán, lại thêm chưa ngủ được, Hà Tứ Hải lại đưa mắt tới “võ lâm bí tịch” đặt trên bàn đầu giường.

Thuận tay, cầm tới lật lật.

- Cái này là Thụy Mộng la hán sao

Hà Tứ Hải nhìn tờ thứ nhất, hình vẽ trên trang giấy là một người nhỏ nhỏ nghiêng người, tay nâng đầu, khá giống Thụy Mộng la hán trong phim của Châu Tinh Trì.

Hà Tứ Hải thử một chút, lại kinh ngạc cảm thấy, tư thế này có chút thoải mái nha.

Thế là tiện tay lật sang tờ thứ hai.

Quả nhiên, tờ thứ hai lại đổi một tư thế khác.

Toàn bộ cuốn sách này có 72 trang, cũng là 36 tờ, mỗi tờ đều có một động tác, mặt còn lại trống không.

Hà Tứ Hải thử từng động tác một, phát hiện tư thế nào cũng có một cảm giác thoải mái.

Làm xong một lần, lại đột nhiên như thấy gây cốt nở nang, cả người thoải mái.

Vốn là một ngày làm việc uể oải, lúc này lại thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cho nên sớm ngày hôm sau, Hà Tứ Hải tinh thần phấn chấn quay lại công trường.

Hà Tứ Hải theo học nghề của một vị sư phụ, tên là Lý Đại Lộ, là một thợ chính, Hà Tứ Hải theo hắn học xây tường.

Có Lý Đại Lộ dẫn dắt, cho nên cuộc sống của Hà Tứ Hải trên công trường cũng không tệ, bình thường đều phụ trách trộn vữa, sách vữa cho Lý Đại Lộ...

Lúc mới đầu, sau mỗi ngày làm việc, trên tay Hà Tứ Hải hắn cơ bản mọc đầy mụn nước, da dẻ từng tầng từng tầng bị lột ra.

Thế nhưng cho dù vậy, hắn vẫn chưa từng có ý nghĩ từ bỏ, bởi hắn cần tiền, một ngày những 180 đồng a.

Trên công trường này ít có người tuổi nhỏ như Hà Tứ Hải, nghe Lý Đại Lộ nói, trước kia có rất nhiều, nhưng giờ thì ít hơn nhiều rồi, người trẻ tuổi, đều không chịu được khổ.

Lúc Hà Tứ Hải đi tới công trường, Lý Đại Lộ đang ngồi trên một cái cọc ximăng ăn cơm sáng.

Một túi bánh bao nhân thịt, Lý Đại Lộ cơ bẳn 2 miếng là hết sạch, người lao động chân tay, cơ bản đều ăn khá khỏe.

- Tứ Hải, ăn sáng chưa?

- Sư phụ, ta ăn rồi, không cần để ý tới ta.

Hà Tứ Hải sờ sờ cái bụng, chẹp chẹp miệng, hàm hậu cười nói.

Hắn đúng là đã ăn rồi, trên đường tới đã ăn một nắm cơm trắng, giá rất rẻ, chỉ hai đồng.

- Ai~

Lý Đại Lộ thở dài, đem túi bánh đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.

- Ăn đi, thân thể là tiền vốn, đừng có chà đạp, sau này có tiền cũng không mua lại được đâu.

- Cảm ơn sư phụ!

Hà Tứ Hải cũng không khách khí, hai tay đưa tới đón.

Lý Đại Lộ cũng không để ý, rút ra một tờ giấy trong túi quần, đưa cho Hà Tứ Hải.

- Cái gì đây?

Hà Tứ Hải tò mò nhận lấy.

- Tứ Hải, việc trên công trường không thích hợp với ngươi, có cái xưởng ô tô đang mở rộng cần người, ngươi đi thử xem.

Hóa ra, là một tờ rơi tuyển công nhân.

- Ta không đi.

Hà Tứ Hải nhìn lướt qua, trực tiếp từ chối.

- Vì sao?

- Lương quá thấp, một tháng mới được có hai ngàn.

Hiện tại, lương của hắn là một ngày 180 đồng, một tháng là 5400 đồng, chênh lệch quá lớn.

- Cái này mới chỉ là thực tập, chờ ba tháng chuyển chính thức, một tháng cũng có thể thu được bốn, năm ngàn, còn có tiền bảo hiểm nữa, cái này tốt hơn ở công trường nhiều.

- Ta không đi, thực tập mất ba tháng, có thể chuyển chính thức hay không còn chưa rõ, vẫn là làm ở đây thì hơn.

Nhìn tướng ăn như hùm của Hà Tứ Hải, Lý Đại Lộ đem cái cuối cùng trong túi cũng đưa cho hắn.

Lúc này, đám người nãy còn túm năm tụm ba, cũng đã bắt đầu làm việc rồi, toàn bộ công trường trở nên huyên náo.

Xách vữa, chuyển vữa...

Động tác lặp đi lặp lại, khiến người ta trở nên máy móc, không có tư tưởng.

Hà Tứ Hải biết, nếu còn tiếp tục như vậy, đời này của hắn coi như xong, hắn muốn thay đổi, muốn ra ngoài, nhưng không có tiền, cũng không có nghề nghiệp...

- Đào trúng thứ gì rồi.

Bỗng nhiên, một công nhân gần đó hô.

Âm thanh này tựa như có ma lực, công trường ồn ào tiếng máy móc lập tức yên tĩnh lại, tất cả cùng bỏ việc trong tay đưa mắt nhìn tới.

Có người hiếu kỳ, cũng có người muốn phát tài, cũng có người chỉ xem náo nhiệt, dù sao, việc trên công trường này cũng quá khô khan...

Hà Tứ Hải cũng không ngoại lệ.

- Đào phải mộ rồi.

Không đợi Hà Tứ Hải tới gần, đã nghe được đám công nhân nghị luận sôi nổi.

- Gọi điện cho Cục Văn vật chưa?

- Cái này nên gọi cho phóng viên nha, đây là tin hot đó.

- Các ngươi bị ngốc sao, nói không chừng dưới này có bảo bối đấy.

Đám người vừa nghe, lập tức yên tĩnh.

Người làm việc trên công trường, trừ quản đốc ra thì đều là người nghèo, người nghèo thì thường không có văn hóa, ý thức pháp luật cực nhỏ, chỉ cần không phải là giết người, đối với bọn họ mà nói, đều không phải việc gì ghê gớm.

Huống chi, đồ chôn dưới đất, ai tới trước được trước, thiên kinh địa nghĩa nha.

Hà Tứ Hải đi tới ngó một chút, chỉ thấy bên dưới hố, lộ ra một cái mái vòm gạch màu tro.

Đây là một cái mộ lớn.

Hà Tứ Hải lập tức nghĩ tới tình tiết trên phim.

Sau đó tự khẽ vui lên.

Có điều, nếu thật có đồ cổ, đem một hai thứ tuồn ra ngoài, vậy có phải hắn không cần khổ cực làm việc nữa hay không?

- Đứng đây làm gì? Đi làm việc đi, làm việc thì thiếu giờ, đến lúc nhận lương trả thiếu cho các ngươi được không?

Lúc này, một trung niên mập mạp đội nón an toàn đi tới, xua mọi người về làm việc.

Hắn chính là chủ thầu ở đây.

Mọi người đương nhiên không dám đắc tội hắn, đồn dập trở về vị trí làm việc.

Mà chỗ đào được mộ, rất nhanh đã bị quây lại.

Thế nhưng tiếp theo, mọi người tiếp tục làm việc, nhưng Hà Tứ Hải vẫn có thể thấy, đám người thi thoảng liếc mắt về bên đó.

Có điều, những việc này không phải việc Hà Tứ Hải quan tâm, chờ tan tầm, từ chối lời mời đi uống rượu của Lý Đại Lộ, Hà Tứ Hải trước sau như một về phòng trọ.

- Tiểu tử, tiểu tử, còn muốn lấy sách không? Hôm nay ta đặc biệt giữ lại cho ngươi đây.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Bình Thường Của Người Bình Thường (Bản Dịch) của Hà Xử Khả Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Her.Nguyễn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.