Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ Ra Mọi Chuyện.

Tiểu thuyết gốc · 2467 chữ

Ngọn lửa bao trùm một đoạn đường dài ba người chỉ biết nhìn Higari đang ở trong ngọn lửa không rõ sống chết, sau vài giây ngột ngạt ngọn lừa dần bé đi và biến mất thứ xuất hiện bên trong lại là một đống đổ nát không có bóng người, nó chỉ để lại đống tro tàn hoang nát.

“Sư phụ...?”

“Không thể nào....”

“Đừng nhìn Miyako, đây không phải thứ con nên nhìn.”

Lấy tay che mắt cô lại, cha mẹ nhìn vào đống tro dưới đất lầm tưởng rằng đó là Higari cô đã bị thiêu đến nỗi biến thành tro bụi chỉ trong vài giây, con rồng thấy đã giết được thứ nên giết liền chuẩn bị đi qua nơi khác để vui đùa nhưng nó vẫn chưa nhận ra rằng từ trên cao đang có ai đó lao xuống rất nhanh.

Người đó không ai khác chính là Higari cô ấy vẫn sống sót sau ngọn lửa đó, đổi lại cô đã bị bỏng nặng ở bên chân trái vết thương rất nóng và rất có thể chân trái không còn sử dụng được nữa.

Vừa rồi là sao vậy rõ ràng ma pháp trận của mình đã đâm trúng nó rồi mà? Ảo ảnh sao hay là có hai con?

Xoay ba trăm sáu mươi độ cô cầm chặt thanh kiếm sau đó tung ra nhát chém theo đường dọc xuống, cùng với tốc độ rơi và lưỡi kiếm được mài rất kĩ càng khiến nó trở lên hoàn hảo có độ sắc bén hơn những thanh khác.

Keng!!!

Không cắt được????

Nhắm vào cổ nhưng không thành công vảy của nó rất cứng khiến kiếm của cô khi chạm vào liền bị đứng lại, hết cách cô trượt xuống ngã bịch xuống đất do một bên chân không thể cự động.

Nhăn mặt do cơn đâu tạo ra, cô cố gắng đứng lên bằng cách chống kiếm xuống đất để lấy thăng bằng.

“Cẩn thận sư phụ!”

Nghe thấy lời nói của Miyako cô lập tức quay lại và thấy một cái đuôi lao đến, nó đập thẳng vào người cô một cú rất đau làm cô bay ra xa. Tiếp đất bằng những cú lăn vòng vòng dưới đất, cơ thể cô bắt đầu trở lên khó thở vì lần va đập vừa rồi rất có thể nó đã tung trúng phổi cô ấy.

“Higari! Mau đứng dậy đi đây không phải lúc để cô chết.”

“Mau lại đây đi Higari, ngày mai cô vẫn còn tiết dạy kiếm cho con ta nữa, vậy nên hãy giữ đúng lời hứa của mình đi chứ...”

“Sư phụ.... Người đừng đi mà.”

Nằm gục dưới đất đôi mắt cô nhìn lên bầu trời chỉ toàn màu đen với đống khói bụi, những âm thanh vang vẩn bên tai cô vẫn còn nó cứ đi qua đi lại khiến cô thấy thật phiền toái.

Cố gắng ngồi dậy cô đã thành công nhưng thứ sau đó lại làm cô tuyệt vọng vì cái chân bị bỏng đã gãy, nó không thể cử động được nữa và cảm giác cũng vậy mà biến mất.

“..... Cái chết kiểu này thật là nhảm nhí.”

Lẩm bẩm với đôi mắt thất thần, cô ngồi im lặng với biểu cảm vô hồn như người sắp chết.

“Đừng bỏ cuộc! Không được đầu hàng! Chẳng phải người đã nói vậy sao sư phụ? Nếu người đã nói được thì đừng có từ bỏ chứ.... Đứng dậy đi, ngày mai ta vẫn sẽ học kiếm cùng nhau đúng không sư phụ?”

Nghe thấy những lời nói của học trò đôi mắt cô dần trở lại, khuôn mặt lộ ra một biểu cảm hạnh phúc chưa từng có.

“Đúng rồi.... Ngày mai ta vẫn còn tiết học, không thể đi trễ được.”

Cắm thanh kiếm xuống đất cô cầm chặt hai tay rồi đứng lên bằng một chân, con rồng thấy cô vẫn còn sống liền giận dữ nó lấy hơi rồi họng nó từ ngọn lửa cam chuyển sang màu tím, điều này có nghĩa nó chính thức tung ra một đòn có quy mô lớn.

Cả ba thấy có chuyện không ổn sắp đến họ sợ hãi và chuẩn bị chạy khỏi nơi này, nhưng họ đã ở lại vì lời khuyên của Higari đưa ra.

“Chạy đâu cũng vô ích thôi, thứ con rồng kia sắp tung ra tôi e rằng nó sẽ thổi bay nơi này, bất kể mọi người có chạy đi đâu thì xung kích tạo ra cũng sẽ đến thôi.”

“Vậy ý cô là bọn tôi sẽ ở lại đây chờ cái chết sao?”

Người cha lên tiếng hỏi lại, trong thời điểm bây giờ suy nghĩ như nào đi nữa cũng đúng vì họ cho rằng thứ họ nghĩ đều sẽ giống như vậy.

“Tôi không có ý đó nhưng mà tôi có một kế hoạch, tuy cơ hội sống sót rất thấp ba người có tin tôi không?”

Ngẫm nghĩ một hồi họ đã lựa chọn tin vào Higari cả ba ngồi xuống đằng sau cô rồi ôm chặt lấy nhau, trong khi đó cô dần dần rút kiếm ra và đưa nó lên cao cầm chặt thanh kiếm bằng hai tai.

Cô đứng bằng một chân rồi nhắm mắt lại.

“Nè Miyako, em có nhớ không lần trước em có hỏi về tuyệt kỹ mạnh nhất của ta là gì nhưng ta đã từ chối vì em chưa đủ mạnh để xem nó, có lẽ bây giờ ta sẽ cho em xem nó mạnh như nào nhé.”

“Tuyệt kỹ mạnh nhất....”

Ở trong vòng tay cha mẹ Miyako ngước nhìn Higari đang giơ thanh kiếm lên cao, động tác đứng thẳng tuyệt đẹp bằng một chân với hai tay giữ thanh kiếm. Tiếng gió rít kéo đến dần bị hút lại vào lưỡi của kiếm, xung quanh nó tỏa ra hào quang màu xám ý như màu của mặt trăng, ma lực bắt đầu tuôn ra ngoài cô cũng vậy mà mở đôi mắt nhìn trực diện về phía con rồng.

Một bên mắt của cô nhãn cầu có hình mặt trăng khuyết, ma lực vừa tuôn ra ngoài lập tức quay lại về chỗ cô nhưng địa điểm nó tụ lại là ở kiếm chứ không phải bản thân.

Cảm thấy một luồng ma lực lớn đang tụ lại con rồng liền sử dụng hết sức mạnh rồi khạc nó về phía bốn người, đòn tấn công đi đến đâu đều để lại sư hủy diệt ở đó nhưng dù vậy Higari cũng không bị lung lay và tung ra đòn của mình.

“Bí kỹ Ánh Trăng Khuyết Thuật.”

Vung dọc xuống hào quang dài lên đưa thẳng đến nơi của con rồng, hai đòn kỹ năng chạm nhau lập tức phát nổ. Sóng xung kích tạo ra một cơn gió lớn khiến ai cũng phải quay đi để bảo vệ mắt.

Nhưng trong vụ nổ đó có một điều xảy ra là con rồng đã dừng lại và của Higari thì vẫn còn. Sau đòn tấn công với vụ nổ lớn hào quang của kiếm đã phai mờ đi trong hư vô còn trong khi đó Higari cô lại ngây người ra khi đống khói bụi tan rã.

“.... S-sư phụ... Người thắng rồi, haha người thắng rồi.”

“Higari cô thành công rồi cô đã chiến thắng khi đối đầu với Dragon.”

“Higari? Cô ổn chứ?”

Người mẹ nhận ra điểm lạ liền hỏi cô ấy ngay giây sau máu từ miệng chảy ra, phần bụng cô ấy dần bị máu thấm đầy vì đòn tấn công của rồng đã chạm trúng cô ấy.

“C-chạy đi.... Xin lỗi.... Xin lỗi, tôi đã thất bại.”

“Hể? Người nói gì vậy sư phụ.... Người thắng rồi mà?”

Nhìn kĩ lại con rồng vẫn còn đứng nó vẫn ổn sau đòn tấn công và dường như Miyako đã nhận ra, nhát chém của Higari đã hụt nó đã chém vào một bên cánh chứ không phải người của nó.

“Xin lỗi Miyako.... Ta thua rồi.”

Ngã xuống đất cơ thể cô không thể cử động và nhịp tim dần khép kín lại.

“Xin lỗi..... Xin lỗi.”

“Không..... Không.... Người đã nói rồi mà.... Không đầu hàng chính người đã nói vậy mà!”

“Dừng lại đi Miyako! Ta phải rời khỏi đây.”

“Graa!!!!!”

Ôm lấy Miyako người cha không còn lựa chọn nào khác và bỏ lại Higari nằm dưới đất, người mẹ thì không nhìn lại vì nếu làm vậy lương tâm của cô sẽ rất đau đớn và cô chỉ còn cách chấp nhận sự thật này.

“.... Tại sao chứ..... Tại sao lại thất hứa với em.... Rồng, ta sẽ không bao giờ quên cái hình dáng của ngươi, nhất định ta sẽ trả thù.”

Ghi nhớ sâu về con rồng trong lúc đó nó lao nhanh về họ khi nó chạy qua xác Higari ánh mắt mở to nhìn Miyako và cô cũng cảm nhận được gì đấy nhưng cô đã quay lại rồi ôm cha của mình và nhắm mắt lại để không thấy cảnh tượng đó, nhưng chưa được bao xa một tiếng nổ phát ra khiến họ sợ hãi mà chạy xa khỏi Vương quốc Naori.

“Miyako! Miyako!”

Quay trở lại hiện tại vì tiếng gọi của Mirata, bức tường mà hai người đang bận rộn sắp vỡ nát còn ngọn lửa thì vẫn tiếp tục mạnh hơn.

Tại sao mình lại quên được chứ.... Tại sao mình lại quên cái kí ức này.

“Không ổn rồi Miyako nếu cứ thế này bức tường sẽ không chịu được mất.”

Nhớ lại thì lúc mình nhìn con rồng, trong lòng như đã cảm nhận được gì đấy nhưng do thời điểm đó đang rất đau buồn và sợ hãi nên mình đã bỏ qua, và một kí ức khác từ khi mình lên sáu tuổi ma thuật đột nhiên không thể sử dụng được.

Cùng thời điểm đó là sự xuất hiện của dấu ấn đôi cánh này, ghép lại tất cả lời nguyền làm mình không thể dùng ma thuật như trước là do nó, lý do mình đã cố quên đi cái kí ức này.... Là sự ám ảnh về cái chết và ánh mắt đó....

Tất cả là do nó.... Tại nó mà mình không thể trở lên mạnh hơn.

“Thì ra là ngươi con rồng chết tiệt!”

Miyako không kiềm chế được cảm xúc cô ấy nổi giận với sự căm thù muốn giết bằng được, trên tay cô ấy dấu ấn cũng dần sáng lên nó khiến tay cô đau nhức như muốn kiểm soát cô.

Cho dù vậy ma lực cô truyền vào bức tường đang từ từ lớn hơn, con mắt trái nhãn cầu cô dần xuất hiện biểu tượng ngôi sao, nó đang hiện lên còn dấu ấn thì phát sáng đến cực độ.

Từng vết nứt của tường được sửa lại kiên cố hơn khi đã hoàn toàn sửa lại Miyako tung ra cú đạp vào nó khiến nó bay lên và đi thẳng về phía con rồng, ngọn lửa của nó dần bị bức tường cản lại sau đó thì đạp vào đầu một cú rất mạnh làm nó bị choáng.

Mirata kinh ngạc trước sức mạnh của Miyako, cô không ngờ người này lại mạnh vậy vì lần gặp đầu tiên cô đã cho rằng người này không mạnh bằng Nisaka với Sumiya.

“Cô vẫn ổn đấy chứ?”

“Không, không ổn tí gì tôi phải giết chết nó bằng mọi giá, tại đây tại nơi này, chính bàn tay này tôi sẽ giết nó.”

Mirata nhìn cô với ánh mắt tò mò, giờ đây trong lòng cô ấy đang có chút thú vị với Miyako.

“Ngạc nhiên thật đấy, không ngờ ta lại gặp ngươi ở đây.... Đã tám năm rồi nhỉ cô bé yếu ớt.”

“Ồ, thì ra ngươi biết nói ta cứ tưởng loài rồng như các ngươi không thể nói đấy.”

... Rồng biết nói sao? Cô ấy đang nói chuyện với nó ư, sao mình lại không nghe thấy gì vậy.... Tốt hơn hết mình nên im lặng để nghe tiếp câu chuyện.

Cả hai đứng nhìn con rồng nhưng tư thế đã chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào trong trường hợp nó đánh lén.

“Đúng thật bọn ta không thể nói, nhưng chỉ trừ những kẻ mạnh còn lại chỉ là loài tép riu, với ta lý do tại sao ngươi có thể hiểu ta nói vì lời nguyền ngươi đang sở hữu. Nó cho phép ngươi có khả năng nghe hiểu loài rồng nhưng bù lại ma lực với ma thuật sẽ không thể phát huy hết tác dụng, một khả năng hiếm có đấy ngươi nên biết ơn ta vì đã tặng nó cho ngươi đi.”

“Haha.... Hiếm có ư? Biết ơn ư? Ta nói này.... Ngươi bị ngáo hả, với khả năng như vậy chả có ai lại đi ra biết ơn vì được ban cho đâu. Ngược lại người ta có khi lại càng hận thù hơn đó đồ ngốc.”

“.... Hận thù, ý ngươi là lời nguyền đó không tốt sao.”

“Đồ ngốc, ngươi nên về nhà và tìm hiểu thêm về lời nguyền đi sau đó hẵn đi cho người khác.”

“Haha, haha, ahahahaha!”

Dang đôi cánh với tiếng gầm lớn Miyako vì hiểu được nên biết là nó đang cười, trong khi đấy người không hiểu Mirata cô ấy chỉ đang nghe tiếng gầm đầy sự chết chóc sắp xảy ra.

“Thú vị hơn rồi đấy, ta phải rất cảm ơn ngươi vì đã lấy lại cho ta cái cảm giác lúc đó, gì ấy nhỉ? À phải rồi Ánh Trăng Khuyết Thuật đó là một đòn đáng sợ nhưng mà.... Cô ta lại chém hụt hahahaha, con người các ngươi chỉ là một giống loại thấp hèn và yếu đuối, còn ngươi.... Không, ta nên nói sư phụ ngươi chỉ là một kẻ giả dối và yếu đuối mới đúng!”

Nói xong nó nhìn về Miyako khuôn mặt cô ấy đang cúi xuống đất, nó nhận ra gì đó liền vào tư thế chuẩn bị, còn với Miyako cô ngẩng đầu lên với một bên mắt lộ rõ nhãn cầu hình dạng ngôi sao có màu vàng, và dấu ấn trên tay thì bất ngờ không chịu được mà tách khỏi tay cô ấy rồi tan rã.

Sát khí tỏa ra làm cho Mirata bên cạnh cũng phải toát mồ hôi, vì một phiên bản khác của cô ấy đang dần xuất hiện.

“Hết giờ nói chuyện rồi, nhào vô đánh nhau đi con rồng đáng chết.”

Graaa!!!!!!

Cả ba lao tới nhau trận chiến cứ như vậy bắt đầu.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc? sáng tác bởi Thangga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thangga
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.