Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều Ước Cuối Cùng.

Tiểu thuyết gốc · 3313 chữ

Bắt đầu trận đấu con rồng khạc ra tia sét về phía bốn người, bọn họ lập tức tản ra hai bên tạo thành hai đội để làm nó phải chú ý đến một đội, hộ vệ đi với pháp sư nhằm bảo vệ cho cô ấy, thương sĩ thì đi với kị sĩ vì hai người có thể tự bảo vệ bản thân hoặc tự bảo vệ cho chính mình.

“Hô mưa gọi gió giông bão cuồng nhiệt Bão Tố.

Cả bốn chạy nhanh đến phía con rồng Kanji sử dụng ma thuật tạo ra một trận lốc xoáy ngay bên cạnh nó, những con ma vật đang đi đến cũng vì vậy mà bị cuốn vào. Bay xung quanh trên con rồng đám ma vật luôn đập vào người khiến nó càng thêm tức giận mặc dù nó không hề bị lốc xoáy nhấc bổng.

“Cứ tiếp tục như vậy đi Kanji những đám ma vật con cứ để bọn tôi lo liệu.”

Ruaka nói xong liền bắt đầu nhảy vào giữa đám ma vật, anh vung một nhát chém bằng thanh kiếm dài màu trắng sắc nhọn theo hình tròn lập tức cắt đôi năm tên Goblin, sau đó anh tiếp tục lao về trước và tung ra những nhát kiếm nhẹ nhàng động tác nhìn vào hơi chút đơn giản nhưng nó không hề tầm thường như vậy.

“Đừng có chiếm hết cho mình vậy chứ Ruaka!”

Vừa chạy vừa sử dụng cây thương Ruta không ngừng đưa nó đi khắp nơi như một dây roi, anh vung nó sau rồi đâm khiến từng đám ma vật bị thủng lỗ ở người hoặc bị chẻ làm đôi.

Hai người càn quét không ngừng từ chỗ này sang chỗ khác máu của bọn chúng bắn hết lên người đến nỗi họ phải chịu đựng ngửi mùi tanh này, dưới sự hỗ trợ của Kanji cô cố gắng kéo dài ma thuật của mình và cũng không quên kiểm soát ma lực để nó không bị tiêu hao quá nhanh. Dù cô biết ma thuật hệ gió của mình chỉ đạt cấp cao rất khó để kéo dài mãi nhưng dù vậy cô không thể để mọi người chiến đấu một mình được.

“Cứ bình tĩnh đi Kanji còn có tôi ở đây chắc chắn cô sẽ ổn thôi.”

Hộ vệ lên tiếng chấn an vì thấy vẻ mặt cô đang cảm thấy khó chịu vì mình vẫn chưa hề giúp ích được nhiều.

“Shinji... Cảm ơn anh nhé.”

Mỉm cười với anh ấy nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt bất ngờ khiến anh chưa kịp chuẩn bị đón nhận, con tim anh nhộn nhịp đập liên hồi vì nụ cười đó làm mặt anh đỏ bừng.

“À ừm... Không có gì.”

Ngại ngùng anh quay mặt đi không dám nhìn cô ấy vị sợ rằng cô sẽ phát hiện ra mình đang đỏ mặt chỉ vì câu nói đơn giản.

Trong lúc hai người vẫn còn đang nói chuyện từ trên trời bay xuống một tảng đá lớn, hộ vệ thấy được lập tức chạy lại đẩy cô ra vì anh ta sợ rằng mình sẽ không thể đỡ được mà làm cô bị thương hoặc có thể sức nặng sẽ khiến anh bay đi va trúng người cô ấy. Đúng như dự đoán anh lấy khiên đỡ nhưng liền bị nó đẩy lùi anh gồng cơ chân cố gắng giảm tốc độ để giảm bớt thiệt hại cho mặt đất, vì nếu không làm rất có thể ai đó trong lúc chiến đấu sẽ bị vấp ngã do vết nứt anh tạo ra.

“Ở đây còn có ma vật mạnh như vậy sao? Ma vật nào mà có thể ném được thứ này cơ chứ?”

Dừng lại thành công anh tự hỏi bản thân rằng một loài ma vật nào đó có sức mạnh đạt cấp A mới có thể ném được tảng đá đó, nhưng ở dưới này anh đã gặp rất nhiều nhưng chưa hề gặp ma vật nào mạnh như này.

“Anh không sao chứ?”

Kanji chạy lại hỏi thăm Shinji cô lo lắng vì sợ anh đã bị thương sau đòn vừa rồi.

“Ừm, tôi không sao chỉ là tôi thấy hơi lo lắng một vấn đề.”

“Vấn đề? Đó là gì vậy.”

Shinji nhìn cô một lúc sau đó đáp lại.

“Một con ma vật không thua kém gì con rồng đằng kia.”

“Anh nói gì vậy... Không thể nào ở đây lại có-!?”

Chưa dứt câu một bóng dáng bay vụt qua hai người cả hai đứng bất động khoảng hai giây sau đó mới ý thức được ai đó vừa mới bay qua, không kịp nhìn cho rõ rốt cuộc là ai họ liền bị một âm thanh chói tai cất lên khiến hai người phải nhanh chóng đưa tay bịt tai lại.

“Kee!!”

Âm thanh ầm ĩ vang dội khiến ai cũng phải né tránh, nó kéo dài rất lâu đủ để làm người ta điên não lên vì nó. Shinji và Kanji hai người đang cố gắng chịu đứng để không bị nó làm ảnh hưởng đến đôi tai mình.

Sau một hồi tiếng kêu dừng lại nó từ từ biến mất làm hai người nhẹ nhõm nhưng chưa được thả lỏng bao nhiêu, con rồng tích tụ ma lực lại trong một quả cầu nó hình thành lên rất to và dần tạo ra những tia sét. Giang đôi cánh sau đó bắn thẳng vào Shinji với Kanji cả hai cảm nhận được liền quay lại và thấy một quả cầu sét đang lao tới chỗ mình, họ không hề nghĩ đến việc bỏ chạy hay né tránh thay vào đó họ lập tức giơ khiên với trượng lên chuẩn bị đỡ đòn.

Với tốc độ của quả cầu thì việc né tránh rất khó để thành công còn bỏ chạy thì có lẽ không được rồi nên chỉ còn cách duy nhất đó là đỡ nó, tập trung ma lực vào cánh tay Shinji nắm chặt tay cầm bằng hai tay rồi gồng mình đứng vững.

“Ma thuật của hệ gió hãy cho tôi mượn sức mạnh Lốc Xoáy.

Kanji thi triển ma thuật tạo ra một lốc xoáy bắn vào quả cầu để làm giảm tốc độ nhưng cho dù có làm vậy nó vẫn không hề chậm lại mà lao về phía hai người.

Bùm!

Vụ nổ xảy ra rất lớn sau đó những tia sét từ quả cầu phóng ra xung quanh khiến toàn bộ bị chấn động bởi nó, rất may những người ở đây chỉ có bốn nên việc người khác bị thương lây nằm ở con số không.

Ruaka và Ruta không ở gần và gần như hai người không nằm trong số bị tia sét đánh trúng chỉ những con ma vật đen đủi thì không may mắn như vậy, còn Shinji với Kanji họ lại ở trong trung tâm của quả cầu cũng có thể nói họ bị quả cầu nuốt trọn.

“Shinji?”

“Không sao.... Tôi vẫn có thể.... Chịu đựng được.”

Sau khi vụ nổ kết thúc hai người vẫn bình an vô sự chỉ là họ bị thương nặng đôi chút, khiên của Shinji đã bị mất một nửa bộ giáp của anh đã vỡ hoàn toàn chỉ để lại phần tay cầm do chiếc khiên đã đỡ cho nó, máu chảy từ đầu xuống và điều quan trọng nhất cánh tay phải của anh đã bị thổi bay.

“Tay của anh...”

Tuy vậy anh vẫn đứng thẳng đối mặt với con rồng còn Kanji trượng của cô do vụ nổ gây ra cũng làm nó gãy nát do xung kích gây nên, và cô chỉ bị thương nhẹ hơn Shinji vì anh ấy là người hứng toàn bộ sát thương.

“Ánh sáng của thiên thần hãy giúp cho đứa con này trở lên khỏe mạnh hơn Chữa Trị.

Kanji sử dụng ma thuật để giúp anh đỡ chảy máu nhiều hơn thêm đó cũng làm cánh tay giảm bớt cơn đau, cô không thể nối lại nó vì cấp ma thuật chữa trị rất thấp kể cả nếu có nối lại được thì cũng không thể vì cánh tay kia giờ ở đâu còn không biết.

“A A chiêu vừa rồi căng đấy, mày làm tao thấy vui rồi đó con dơi chết tiệt kia!”

Bất ngờ đằng sau cô xuất hiện một tiếng nói nó vang vọng thêm chút tức giận lại khiến cô có thể nhận ra đó là Ruta.

Trong khi đó ở bên cậu lại đang cảm thấy hưng phấn vì con dơi là ma vật cấp B, nó sở hữu thân hình to lớn thêm một lớp da cứng rắn và đặc biệt nó còn có thể sử dụng âm thanh lớn từ miệng để làm đối phương thủng màng nhĩ. Kích động Ruta phóng cây thương thẳng về phía con dơi đứng phía xa nó gần ngay chỗ Ruaka đang đứng chiến với đám ma vật con, cây thương lao rất nhanh sau đó anh liền chạy theo để chuẩn bị tung đòn chí mạng lên nó.

Khi cây thương lao gần đến thì một điều xảy ra đã làm Ruta phải kinh ngạc đến mức chưa kịp phản ứng lại.

Keng!!

Hả? Chuyện này mình chưa hề nghĩ là nó sẽ xảy ra đó.

Cây thương bị một cây rìu sắt chém bay đi trong khi cậu vẫn còn đang chạy đến mà chưa kịp dừng lại, vì cậu cho rằng với tốc độ mà mình phi con dơi sẽ không tránh kịp và điều mà cậu lo lắng sẽ không xảy đến khi ai đó can thiệp vào. Nhưng có lẽ điều cậu lo lắng nhất lại là điều cậu không hề mong muốn nhất.

Một con gấu lớn còn có tên gọi là Sabeer nó có thể đứng bằng hai chân như con người độ linh hoạt và dẻo dai với trí thông minh cũng không thua kém gì, nó là ma vật cấp A thịt nó có thể ăn được và da nó có thể dùng được rất nhiều trong lĩnh vực trang phục.

“Gra!!”

Gầm lên rồi tung cú đấm Ruta không thể né đằng phải đánh liều một phen, cậu cũng tung ra cú đấm của mình về hướng nó cách biệt sức mạnh là rất lớn nên cậu có thể hiểu mình hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.

Hai cú đấm chạm nhau cánh tay của Ruta liền bị gãy nát do sự to lớn giữa hai cánh tay và cũng như là sức mạnh, cậu bị nó đấm cho đến nỗi cánh tay như là tờ giấy đu đưa qua lại mỏng manh như là chiếc lá đang rơi xuống đất.

“Ah.”

Dầm!!

Đấm mạnh vào cậu nó khiến cậu phải nằm dưới đất sau đó mặt đất cũng nát ra vì chấn động, cậu nằm thoi thóp đến mức khó thở máu cũng bắt đầu chảy vì cơ thể đã quá giới hạn. Thấy đã đạt được mục đích nó quay người bỏ đi rồi tiến dần đến chỗ Ruaka, ngay tại ở đó cậu đang một mình cân hàng nghìn ma vật do không có giáp nên cậu có thể hoạt động dễ dàng hơn cũng như nhẹ hơn, nhưng điểm mà cậu lo sợ nhất vì giờ xung quanh người cậu đều có thể dễ dàng gây thương tích.

“Chết tiệt, giết mãi cũng không hết rốt cuộc còn bao nhiêu tên vậy?”

Với lại mọi người đâu hết rồi bọn họ có ổn không vậy?

Với những suy nghĩ trong đầu cậu không hề được tập trung mà phải vừa nghĩ đến an nguy của họ vừa phải chiến đấu với ma vật, cho dù cậu có thời gian để nghĩ nhưng cũng không thể làm việc khác vì đám ma vật liên tục tấn công cậu không ngừng.

Xoẹt! Xoẹt!

Không ngừng tấn công cơ thể cậu sắp đến giới hạn thể lực cũng không thể nào là mãi mãi nên cậu đành phải kiếm cơ hội để bỏ chạy sau đó sẽ quay lại chiến đấu tiếp, cậu biết rằng nếu làm vậy những người khác sẽ cảm thấy mình thật yếu đuối nhưng cậu không thể làm được vì ma vật quá đông hơn sức tưởng tượng của mình.

Bỗng dưng mặt đất rung chuyển cậu cảm giác được có gì đó đang đến đây, nó rất nhanh từ bên trái hướng mười một giờ cậu cảm thấy lo lắng vì một đối thủ có thể làm mặt đất rung như này chắc chắn là kẻ đích mạnh, hất bay những ma vật còn lại nó không ai khác chính là con gấu vừa rồi cậu giật mình kinh ngạc nhìn nó với cảm xúc bất lực.

Đùa sao!

Vung cây rìu dọc xuống vào cậu Ruaka không còn thời gian suy nghĩ cậu liền giơ kiếm lên đỡ nó, keng! Nghiến chặt răng cậu gồng tất cả các cơ cố gắng giữ nó sau đó hất lên quay thanh kiếm và vung chéo xuống thẳng vào phần bụng, con gấu bị ăn một nhát liền gầm lớn như thể nó đang kêu đau.

“Chết đi đồ to xác.”

Sabeer lấy lại ý thức nó vung tiếp cây rìu xuống và cậu thì đang trong tâm trạng không mấy để ý đến nó, cứ tưởng nhát chém vừa rồi thành công cậu chuẩn bị rút lui nhưng điều khiến cậu phải bất ngờ là nó vẫn chưa hề gục.

Không thể nào....

Chém đôi người theo đường chéo cơ thể Ruaka lập tức đứt lìa với khuôn mặt chưa hết bất ngờ.

Ma vật ở đây khác hoàn toàn mình biết khi ở trên mặt đất.

Nhịp tim ngừng đập Ruaka đã chết trong một đòn duy nhất, Ruta bất tỉnh với nhịp tim đang đập rất chậm và chỉ ít phút nữa cậu sẽ chết, Shinji thì do mất máu quá nhiều cơ thể anh đang không thể đứng dậy mà phải nằm dưới đất với khuôn mặt tái nhợt xanh xao, còn Kanji cô đang ngồi ôm Shinji và nhìn anh ấy với ánh mắt sẵn sàng chờ chết vì cô biết hiện tại bọn họ đã thua rồi.

“Chạy đi... Kanji.”

Giọng nói yếu ớt của anh cất lên dù anh biết mình sẽ chết ở đây nhưng còn cô ấy chắc chắn sẽ sống được nên mới nói như vậy, Kanji không hề tỏ ra mình sợ chết mà cô lại lắc đầu và nói.

“Không, em muốn ở lại với anh hơn nếu em mà chạy chắc cuộc đời sau này của em sẽ hối hận lắm.”

Hai người nói chuyện với nhau mà không để ý rằng xung quanh mình đang bị bao vây bởi đám ma vật, bọn chúng nhảy lên hay vung vũ khí đến hai người số mệnh đã ra quyết định họ sẽ phải nằm chết ở đây?

“Kanji....”

“Shinji, thật ra em lỡ thích anh rồi.”

Mỉm cười nhìn anh ấy Shinji không hề hối tiếc vì bây giờ anh cảm thấy nơi này không phải một nơi đáng sợ mà là dưới góc cây lớn nơi mà bóng mát đang che chở ánh nắng cho hai người.

“Anh cũng vậy Kanji.”

Cận kề cái chết hai người đã sẵn sàng đón nhận nó nhưng bất ngờ một bóng người lao ra sau đó sử dụng một ma thuật vô niệm tạo ra vòng tròn lớn với hình dạng bông hoa, đấm mạnh vào giữa, vòng trọn cong lên sau đó nổ bùm khiến tất cả ma vật chết ngay tức khắc.

“Không sao chứ hai người?”

Ngạc nhiên trước tình hình hiện tại hai người ngơ ngác vì người đang đứng trước mặt có mái tóc ngắn màu trắng sở hữu đôi mắt màu vàng sáng bóng, bộ trang phục là áo dài màu trắng mặc bên trong còn bên ngoài là áo đen ngắn tay và dài chân, trên cái áo ngoài có đường hoa văn lạ mà hai người chưa thấy bao giờ.

“Cậu là ai vậy?”

Kanji vô thức hỏi người đó vì cô thấy cậu như đứa mười mấy tuổi lại sở hữu sức mạnh lớn như thế.

“Ling, Ling Xuyang, đó là tên của em rất vui được làm quen.”

Chưa định thần lại một giọng nói vang lên làm cô quay lại nhìn theo tiếng của nó.

“Này! Chị nói mấy lần rồi làm gì thì làm nhưng cũng phải đợi chị chứ Ling.”

“Chị thật là, nếu cứ chậm thế mãi thì còn lâu mới đến nơi.”

Người xuất hiện khác giống y hệt Ling nhưng ta có thể nhận ra hai người khác nhau ở điểm nào, người mới có bộ trang phục áo dài chân đen bên trong và áo dài ngoài có màu trắng cổ tay được làm rộng rãi thoáng mát với phần cúc áo chỉ có ba cái ở ở ngực, tóc cô có kẹp hai cái trang sức màu vàng nhìn thôi cũng đủ biết đây là người giàu.

“Ling nói chuyện với chị thì phải nhẹ nhàng chút chứ, nếu em còn nói với giọng đó nữa thì chị méc sư phụ đó.”

“Sư phụ, chơi ăn gian chị lớn rồi mà còn chơi vậy hả.”

“Lớn hay không thì ta vẫn là trẻ con đó thôi.”

Nói chuyện đến nỗi hai người quên rằng đang có người bị thương ở đây.

“Xin phép làm phiền chút hai người có ai biết sử dụng ma thuật chữa trị không?”

Kanji lên tiếng làm giãn đoạn cuộc trò chuyện, người chị thấy vậy liền ngồi xuống kiểm tra vết thương.

“Khá nặng đây, anh ấy bị lâu chưa?”

“Mới được một lúc thôi, cô có thể cứu anh ấy không?”

“Graa!”

Tiếng gầm cất lên con rồng bay lên trời làm bốn người nhìn theo nhưng sau đó người chị định thần lại bắt đầu đưa ra chỉ thị.

“Ling, cố gắng kéo dài thời gian chị sẽ đến ngay sau khi...”

Chưa nói xong Ling đã chạy đi lúc nào không hay cô bất lực với thằng em lập tức vội vàng sử dụng ma thuật vô niệm để chữa trị.

“Ling! Chị mà bắt được em thì đừng có trách chị ác!”

Kanji ngồi thơ ơ nhìn cô với vẻ mặt hiểu rõ vì cô cũng có một đứa em như vậy, Shinji cảm thấy mình sắp được cứu với có người ở đây bảo vệ Kanji anh nhẹ nhõm yên tâm liền bước vào trạng thái ngủ.

Tốt quá... Mình có thể yên tâm ngủ rồi.

Nhớ lại kí ức lúc anh gặp Kanji hai người đã vô tình trao ánh mắt nhìn nhau, nhịp tim họ đập nhẹ nhàng với cảm xúc lạ như thể họ đã từng gặp nhau rồi vậy.

“Xin lỗi.... Tôi đã cố gắng rồi.”

“Cảm ơn cô rất nhiều, tôi biết rõ anh ấy đã chết từ lúc đám ma vật tấn công rồi.”

“Hướng mười hai giờ có một lối ra nếu cô muốn hãy đi đến đó.”

Người chị bỏ đi để lại cho cô yên tĩnh với Shinji, linh hồn anh đứng đằng sau nhìn cô với vẻ mặt buồn bã chỉ vì anh lại đi trước nhưng anh lại cảm thấy yên lòng vì cô có thể sống tiếp.

“Ra khỏi đây thôi Shinji.”

Cầm lấy tấm khiên cô ôm nó trong lòng bỏ lại thân xác của Shinji đang nằm trên đôi môi mỉm cười.

“Tạm biệt Kanji, chúc em được hạnh phúc mãi mãi.”

Bóng dáng cô dần biến mất linh hồn của anh cũng dần tan đi vì đây chính là điều ước cuối cùng mà anh muốn trước khi chết.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc? sáng tác bởi Thangga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thangga
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.