Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Mạo Hiểm Giả.

Tiểu thuyết gốc · 2351 chữ

Sáng ngày hôm sau như đã chuẩn bị vào tối qua, tôi với Naomi thu dọn đồ đạc rồi lên đường đến hội mạo hiểm giả.

Tuy nói là chuẩn bị chứ thật ra cũng chẳng có là bao, Naomi với cây trượng của mình, ăn mặc kiểu bình thường dành cho mạo hiểm giả. Còn tôi thì vẫn chiếc áo của Osakuya tặng, thanh kiếm vẫn để ngang hông theo thường ngày.

“Anh chỉ dùng có thế này thôi sao?”

Naomi đang đi bên cạnh tự dưng hỏi.

“Ừm, tôi cũng không có nhiều nên chỉ thế thôi.”

“Nhàm chán, anh chẳng có tí máu vui nào nhỉ.”

Đúng vậy, đã hai năm trôi qua tôi luôn khép kín bản thân mình, sống trong ngôi nhà mà không ra ngoài chỉ khi đói mới chạy ra, tôi luôn sợ hãi những ánh nhìn và những câu nói xấu sau lưng.

Bản thân tôi cũng hiểu rõ nên muốn điều trị lập tức, cho đến bây giờ tôi mới bớt đi được phần nào trong mình.

Ra đến trung tâm thành phố bọn tôi đi đến nhà hội mạo hiểm thì gặp ngay khung cảnh đầy đống người vây quanh đó. Tuy chưa hiểu tình hình nhưng bọn tôi vẫn đi đến vì công việc sắp làm ở ngay trong đấy.

“Chúng tôi muốn đăng ký!”

“Làm nhanh cho chúng tôi đi, mấy đồ chậm chạp!”

Có chuyện gì mà ở đây trông biểu cảm mỗi người như bực tức vậy.

Tôi thấy rõ mọi người đang rất vội vàng, có người chen lấn để vào trong còn có người cố gắng chui ra ngoài và trên tây cầm theo một tờ giấy lạ. Những người này mặc đồ như thường dân trông có vẻ không giống mạo hiểm giả cho mấy.

Mặc dù vậy tôi lại thấy tiếc cho họ vì đang chen lấn nhau, ở hội mạo hiểm giả này còn có một lối đi khác thay vì đi cổng trước, đó là cổng sau ngay lối đi nhà vệ sinh.

Đường này hầu như ai cũng biết nhưng chỉ có mạo hiểm giả, còn những người kiểu thường dân như họ kia thì không bao giờ biết cả. Và tôi vẫn còn đang tò mò khi mấy người đó đến đây làm gì, thường thì những người dân không có năng lực chiến đấu sẽ ở lại trong vương quốc để sinh sống cũng như chăm lo cho gia đình.

Cũng sẽ có vài người muốn trở thành thứ khác như, đi học, mạo hiểm giả, họ sẽ không ngừng cố gắng để đạt được ước mơ, còn những người này tôi thấy trông chả khác gì con người tham lam, ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân.

Nhưng dù vậy tôi sẽ không ghét họ, vì bản thân tôi cũng chỉ không hơn không kém.

“Còn có lối này nữa ư?”

“Có gì mà ngạc nhiên chứ, không phải ai là mạo hiểm giả cũng biết sao?”

“Sao tui không biết nhỉ.”

“Cô đấy nhé... Dành vài lúc đi khám phá và tìm hiểu đi.”

Bọn tôi đi qua một hành lang, bên trái có hai cánh cửa để phân biệt nhà vệ sinh nam với nữ. Khi đi ra ngoài, nơi này ngay cạnh quầy bàn làm việc của người hội mạo hiểm, đó là người chuyên làm đăng ký thẻ với đóng dấu thảo phạt.

Thế giới này khi ta nhận thảo phạt sẽ không cần làm chứng, thay vào đó ta cứ làm nhiệm vụ thoải mái, và chỉ cần mang một đồ vật của nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Sau đó cầm về đưa giấy cũng như vật phẩm của thảo phạt giao cho cô ấy, tiếp theo cô sẽ đóng dấu hoàn thành và nhận lấy vật phẩm, còn tiền thưởng thì cô ấy sẽ đưa theo tờ giấy có ghi, ta sẽ nhận được theo mức độ khó của nó.

“Ở đây có gì mà náo nhiệt vậy nè.”

“Tôi cũng đang tự hỏi bản thân đây.”

Cảnh tượng trước mắt thật là bất ngờ, tôi đang đứng nhìn hàng người đang cắm đầu vào đăng ký gì đó, bọn họ xô đẩy nhau mãnh liệt đến mức còn có người bị thương vì nó.

“Yô! Lâu rồi không gặp, Nisaka.”

Hửm?

Bọn tôi đang đứng trên tầng hai nhìn xuống đám người, bỗng dưng một giọng nói cất lên gợi lại cho tôi cảm giác hoài niệm, nghe thấy nó quen thuộc tôi liền quay lại chào người đó.

“Lâu rồi không gặp... Jin.”

Bọn tôi nhìn nhau rất lâu, kể từ khi chuyện đó xảy ra vào hai năm trước, tôi với cậu ấy đã không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng hiện tại tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp nhau ở đây.

Cậu ấy cao lên thì phải, chắc hơn mình vài cm.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

Cậu ấy hỏi tôi, chắc hẳn đang bất ngờ khi tôi xuất hiện ở đây.

“Cũng như cậu thôi, đều chung một mục đích cả.”

Bọn tôi nhìn nhau như người xa lạ, thành thật tôi đã quên cậu ấy vì những lời nói lúc đó, nhưng cũng biết ơn khi cậu ấy nói ra, nó làm tôi trưởng thành và cố gắng sống độc lập hơn.

“Ôi cha ôi cha, xem ai đang ở đây này, chẳng phải tên đã thua Konami đây sao?”

Một người bước đến bên cạnh Jin, anh ta có mái tóc nâu đôi mắt đỏ cơ thể rắn chắc, hắn lấn chiếm chỗ đứng của Jin khiến cậu phải đi ra chỗ khác, theo sau anh ta còn có bảy người khỏe mạnh, Naomi thì đứng bên cạnh với biểu cảm lo lắng.

“Thế thì sao hả?”

Tôi lườm anh ta vì đã làm Naomi sợ, ở đây chỉ có tôi với cô ấy, còn hắn ta có bảy người, nhưng nếu hắn muốn chơi thì tôi sẽ chiều.

“Thằng khốn. Ánh mắt đó có ý gì hả!”

Tôi vẫn tiếp tục lườm, cánh tay phải của tôi đã sẵn sàng rút kiếm giết hắn bất cứ lúc nào mà tôi muốn.

“Dừng lại thôi Nisaka, mặc kệ chúng đi.”

Naomi kéo tay áo của tôi khi đứng bên trái, tôi cảm thấy sự bất an của cô ấy nên đã dừng lại bỏ qua cho hắn lần này.

“Xin lỗi, do hôm qua tôi đã thức đêm nên đôi mắt có hơi đáng sợ.”

Tôi cúi đầu để xin lỗi, mọi người ai nấy ở đây đều đứng nhìn chằm chằm, trên tầng hai này đa số toàn những người mạnh và có thứ hạng cao, nếu có chuyện gì họ sẽ chỉ hóng hớt như một bộ phim hài.

“Mày nghĩ xin lỗi là xong hả? Quỳ xuống, như thế mới là xin lỗi.”

Ahh, tên này... Thích chết rồi sao.

“Này mấy người kia, như vậy đủ rồi đó!”

Lại tiếp tục một người bước lên, anh ta chạm vào vai tên kia rồi kéo lại. Tôi có ngẩng lên nhìn và nhận ra đó là Konami.

“Chà chà, Konami sao, đừng ra vẻ anh hùng vậy chứ tôi chỉ hỏi thăm đứa đã thua anh thôi, một cái thua thật là nhục nhã kaka.”

Tôi cúi thấp mặt xuống khi nghe thấy hắn nói như vậy, những kí ức lúc đó hiện về, lời nói hay tiếng cười xuất hiện, tôi nhận ra bản thân mình vẫn còn rất nhiều thứ cần phải vượt qua để trưởng thành.

“Dừng lại được rồi đấy, đừng để tôi nói lần thứ hai.”

“Gì chứ, dạy dỗ cho đứa yếu đuối là điều mà mạo hiểm giả chúng ta nên chỉ bả-”

Chưa dứt câu tôi túm lấy tóc anh ta khi đang mải mê nói chuyện với Konami, tôi kéo xuống cho tới tầm của mình, giơ tay phải truyền ma lực vừa tầm vào nó rồi lập tức đấm thẳng vào mặt anh ta.

“Kha!!”

Thả tay túm tóc, hắn ngã xuống ngất đi với đống máu mũi chảy ra.

“Đã tha cho rồi mà vẫn còn kiêu ngạo, khi gặp ông đây thấy ai đáng ghét mà ngứa mắt thì nên biết đường cúi đầu xin chào đi thứ hạ đẳng.”

Mọi người kinh ngạc, chính tôi cũng bất ngờ với người trước mặt.

Onehit sao, tên này yếu vậy.

Với sự kinh ngạc, mọi người bắt đầu cười lớn, khắp nơi tràn ngập tiếng cười của họ, những người bên dưới cũng phải hết hồn không hiểu chuyện gì xảy ra ở bên trên.

“Đấm tốt đấy.”

Naomi khen tôi, thật là cảm giác khi được con gái khen ngợi.

“Đại ca, đại ca, tên khốn mày cứ đợi đấy!”

Mấy tên theo sau vác hắn ta đi, chúng chạy xuống cầu thang phi thẳng qua đám đông một cách nhanh chóng. Tôi bất lực nhìn chúng xô đẩy họ, thật là đáng chết.

Đàn em... Tội cho chúng thật, kiếm phải thằng đại ca hết thuốc chữa.

“Em không sao chứ?”

Konami lại gần khi tôi đang nhìn xuống tầng một, trong lúc đó Naomi đột nhiên lên tiếng khiến tôi phải quay lại.

“Anh ấy không sao nên anh không cần phải lo lắng.”

Tôi có thấy cô ấy đang đứng trước mình với đôi tay cầm chắc cây trượng, có thể biết Naomi đã chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào trong cuộc nói chuyện này.

“Tôi chỉ ngỏ ý hỏi thăm thôi, cô không cần cảnh giác làm gì.”

“Tôi cũng chả có hứng gì để mà đấu với anh cả Konami.”

Hai người họ ghét nhau sao? Quá khứ thật là bí ẩn.

“Có chuyện gì mà ầm ĩ hết lên vậy!”

Giọng nói vang lớn khắp hội, những người bên dưới phải im lặng khi nghe ai đó nói, tất cả người trên tầng hai cũng phải rụt rè. Còn với tôi thì tôi không biết là ai nhưng cũng chẳng quan tâm, giờ đây tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rồi đến với mê cung để thăm dò địa hình trong đó ra sao.

Sau một hồi lớn tiếng, âm thanh bên dưới ngưng lại tôi tò mò định quay ra xem nhưng người vừa nói lớn bỗng xuất hiện. Anh ta đi lên qua từng đường bậc thang, áo giáp nhìn trông rất cứng chắc và nhẹ, việc chuyển động của anh ta khiến tôi ngạc nhiên khi anh có thể đi nhanh được như vậy.

“Giải thích tôi nghe tình hình trên này nào.”

Anh ta đang hỏi ai đó, hoặc có thể anh ta đang hỏi mọi người.

“Không có gì đâu, mọi thứ vẫn bình thường theo thường ngày thôi Chủ Hội.”

Chủ hội, là anh ta sao.

Người đàn ông đứng trước tất cả, khí thế và ánh mắt khi nhìn xung quanh như thể đang kiểm tra tình hình, mọi người ai cũng im lặng làm bầu không khí trở lên khó xử.

Mái tóc ngắn màu đỏ với vết sẹo ngay con mắt phải, đôi mắt vàng đầy sát khí với thế đứng nghiêm chỉnh trông rất oai phong.

“Được rồi lần này tôi sẽ bỏ qua, ai cùng party hãy về với đội của mình đi, tôi sẽ thông báo một chút cũng như vài thông tin vừa nắm được.”

Nghe được thông tin, mọi người nghiêm túc lắng nghe một cách cẩn thận, không ai nói gì dù chỉ muốn hỏi chút cũng không ai lên tiếng.

“Như mọi người đã biết, mê cung đã xuất hiện rất gần vương quốc, đã nhiều năm trôi qua nó cuối cùng đã đến. Mê cung nó tượng trưng cho sự may mắn và giàu có cũng như sức mạnh, nhưng đổi lại là cái chết và tình nghĩa.”

“Cứ cách vài năm nó sẽ xuất hiện một cái ở mỗi nơi khác nhau, và mê cung này đã chọn nơi đây làm nhà, cho nên ta sẽ nhân cơ hội này để chinh phục nó trước khi hoàng tộc đến nơi.”

“Sau đây ta sẽ thông báo vài tin cho mọi người để nắm rõ bên trong, mê cung này có tên Địa ngục Không Lối Thoát. Nó thuộc dạng đường hầm với những tầng lớp sâu bên dưới, càng sâu sẽ càng có nhiều kho báu và ma vật sẽ chỉ có vài con, chúng rất yếu nhưng lại rất nhanh nhẹn, hãy cẩn thận với những thứ bạn thấy, chúng chỉ là ảo giác của mê cung tạo ra.”

“Đó là những gì thông tin mà ta biết được từ cuốn sách mê cung này.”

.... Chẳng phải đó chỉ là cuốn tiểu thuyết được bán vài đồng thôi sao!?

Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc không thể tin được, không ai là bình tĩnh vì cuốn sách đó được bán ở ngay ngoài kia. Tôi thì thấy ông ta bị điên chứ thông tin vừa nắm được gì chứ, trông chả khác gì mấy đứa tự cho mình là giỏi nhưng thật ra lại ngốc thôi rồi.

“Ta đã nói thông tin bí mật cho mấy người rồi, nên việc chinh phục nó hãy đi cùng party của mình hoặc tìm đồng đội để đi cùng. Ta nghiêm cấm mạo hiểm giả đi đơn lẻ vì an toàn của người đó, dù gì đi nữa mọi người vẫn còn ai đó đang đợi ở nhà phải không?”

“Anh vẫn không thay đổi gì nhỉ Phutawa.”

“Được rồi yên tâm đi, chúng tôi không làm anh thất vọng đâu.”

“Ở vương quốc này, chúng tôi sẽ chinh phục nó và trở lại với gia đình của mình.”

Tất cả bắt đầu trở lên nhộn nhịp, bọn họ vui đùa vì kho báu ở ngay trước mắt, tôi thấy vậy liền cùng Naomi đi xuống tầng vì bây giờ tôi cần phải hành động ngay, ông ấy đã cấm đi đơn lẻ trong khi đó chỉ có tôi với Naomi là một đội.

Khó khăn rồi đây.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc? sáng tác bởi Thangga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thangga
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.