Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món Nấm Nướng Thiên Nhiên.

Tiểu thuyết gốc · 3092 chữ

Sau khi ra khỏi khu rừng, bọn tôi liền băng qua vùng thảo nguyên phía trước, tuy nói là thảo nguyên nhưng nó không giống như trong tưởng tượng là một đồng bằng trải dài dưới những thảm cỏ xanh, kết hợp với bầu trời nhiều mây và ánh nắng rực rỡ tạo lên một không gian đẹp đẽ dễ chịu đến lạ.

Nhưng hiện thực thật tàn khốc khi mà ở đây lại có một con đường mòn dẫn thẳng đến thành phố nào đó, nó được làm sạch để tạo ra đường đi cho người qua lại nắm rõ vị trí hiện tại mà không bị lạc.

Như vậy cũng tốt khi mà ta biết là mình đang đi đúng hướng, không chỉ có vậy ta còn có thể thấy bầu trời với ánh nắng rực rỡ, cộng thêm thời tiết lạnh giá khiến cho cuộc sống trở lên hài hòa như ta đang đi du lịch qua các nước.

“Cũng khá xa từ nơi ta xuất phát rồi nhỉ, tí ta sẽ ăn gì đây?”

Rumiko hỏi tôi khi đang tự mình đi bộ, mới đây do ngồi quá lâu nên cô có chút chán nản, tôi cũng không chần chừ mà bế cô xuống để bản thân mình được thoải mái.

Lúc đó tôi có chút ngạc nhiên khi Rumiko lại không than thở, ngược lại cô đã tự mình đi trước với tâm trạng vui vẻ.

“Hừm... Tôi có xem qua tấm bản đồ cách xa chỗ này có một con sông, tạm thời ta cứ đi qua khu rừng phía trước xem có gì để ăn tạm không, buổi tối khi đến con sông đó tôi sẽ nấu món cá cho cô.”

“Ô cá sao, mà ngươi có biết nấu không đấy? Ta hiện tại sẽ không thể nấu thay ngươi được đâu.”

“Cứ yên tâm, tôi còn không tin vào tay nghề của mình thì sao cô phải lo lắng làm gì, tôi sẽ lo được.”

Giơ ngón cái về phía cô ấy, Rumiko ở bên dưới nhìn tôi với vẻ mặt đa nghi còn mình thì mỉm cười nham hiểm nhìn cô ấy.

Đứng hình mất năm giây tôi với Rumiko nhìn nhau trong im lặng, cùng lúc đó một cơn gió thổi qua với chiếc lá bay lướt qua người cả hai trong sự yên tĩnh.

“Tạm thời ta sẽ tin ngươi.”

Dứt câu cô ấy bỏ đi trước mà không ngoảnh lại, thấy vậy tôi vội vàng đuổi theo để kịp đi cùng nhau.

“Ơ... Đợi tôi với!”

“Nghĩ ta sẽ đợi sao!”

Cô ấy đột nhiên chạy nhanh hơn, tôi hơi ngỡ ngàng nhưng dần lấy lại bình tĩnh mà chơi cùng cô ấy, cả hai bức tốc khiến cát bụi bay cả lên, tôi với sự tự tin đang tăng tốc để có thể vượt qua cô ấy bằng mọi giá, ngay lúc sắp vượt qua thì một vật thể lạ xuất hiện khiến tôi không để ý mà bị vấp ngã.

Không xong rồi!

“Áaa.”

Lăn vài vòng dưới đất, tôi úp mặt xuống nằm im còn Rumiko cứ vậy mà hiên ngang đi qua.

“Đúng là trẻ con, lần sau nhớ để ý xung quanh và đừng chạy khi đang đi dạo ngoài trời nhé, không ai muốn bị ngã như nhóc đâu.”

Đáng ghét!

“Chính cô là người tạo ra nó mà, đợi đã tính chạy hả!?”

Tôi bật dậy nói lớn với cả cơ thể bẩn thỉu rồi chỉ tay về phía cô ấy. Thấy Rumiko chạy thẳng đi với nụ cười hồn nhiên, tôi đuổi theo sau trong sự giận dữ, nhưng thành thật mà nói cô ấy chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi không thể bắt kịp mà từ bỏ.

Khi dừng lại thì tôi đã ở khu rừng lúc nào không hay, sức lực đang cạn kiệt cơn khát nước bắt đầu xuất hiện khi cái họng của tôi đang bị khô trong miệng do thiếu.

Ngồi bệt xuống đất tôi dựa người vào một thân cây để nghỉ ngơi lấy lại sức lực, Rumiko thì đang ngồi đối diện nhìn tôi với cái bụng đang kêu không ngừng.

“Cô có thể khiến nó dừng lại được không?”

“Không được, điều này là không thể.”

Tôi nhẹ thở dài rồi đứng dậy, việc làm tiếp theo sẽ hơi phiền chút nên tôi phải kiếm nguồn nước đầu tiên, không thể cái họng chết khô mãi được, nhưng nếu đã tìm thì tôi phải cẩn thận khi uống mấy giọt nước lạ, không ai biết nó sẽ có gì nên cẩn thận vẫn là trên hết.

Men theo đường mòn, tôi nhìn ngó xung quanh để quan sát nguồn nước cũng như tìm kiếm thứ gì đó có thể ăn được, không ai muốn cái bụng của mình bị trống không cả nên chắc chắn ta phải khiến nó no căng thì cuộc hành trình mới trở lên thú vị.

“Rẽ trái đi, ta ngửi thấy mùi gì đó.”

Rumiko nói vậy khi tự mình rẽ luôn, tôi thấy thế liền làm theo vì bản thân tôi khá tin tưởng vào cô ấy, chỉ là bây giờ thôi.

Đi một hồi lâu tôi bất ngờ thấy ở đằng xa kia có một thứ gì đó hình tròn với màu xanh nước biển, nó ở dưới đất cứ như thể là một chiếc hố.

“Kia là... Nước sao!?”

Chạy vội ra thì đúng thật đó chính là nước, tôi lại gần để nghiên cứu kĩ hơn vì không thể nào ở đây lại có nước được. Giữa một khu rừng không mấy lớn thác nước hay con sông còn chả có mà lại xuất hiện thứ này, tôi nhìn xuống và thấy nó khá sâu cứ như ở dưới còn có một lối đi đâu đó.

Rumiko cũng nhìn xuống, sự tập trung thật đánh nể phục cô đang xem xét bên dưới là gì, hay là xem rằng đây liệu có phải nước bình thường có thể sử dụng.

“Nước này... Tắm được không nhỉ?”

Thì ra nghĩ về chuyện tắm ư!

Tôi cạn lời khi thấy cô ấy trả lời, lúc đó con tim tôi đập thình thịch ngóng chờ để mong rằng có một câu trả lời xứng đáng, nhưng thật không ngờ Rumiko lại nghĩ về chuyện đi tắm.

Mà thôi có cơ hội tắm còn hơn không có nơi để tắm.

“Tôi nghĩ tắm được đấy, nhưng mà tôi hơi lo lắng vì cái thứ này thật sự rất sâu.”

“Chả có gì phải lo lắng cả, ngươi đã quên rồi sao, bây giờ chỉ có ta và ngươi nên hiện tại ta là người mạnh nhất cũng như sau này. Sẽ không ai dám có ý định xấu đâu.”

Tôi ngửi thấy mùi xạo đâu đó quanh đây, ồ thì ra ngay trước mặt mình.

Nói vậy thôi chứ thật ra cô ấy nói đúng, có Rumiko ở đây tôi là bất khả chiến bại với cái khiên có lực tấn công lên đến cực đại.

Có khi đi phiêu lưu khắp đại lục địa cùng cô ấy, tôi may ra còn được bảo vệ, chỉ cần bồi dưỡng dinh dưỡng các thứ là chắc chắn tôi sẽ thành người mạnh nhất.

“Tạm thời ta sẽ ở đây một chút, cô ở đây đợi vài phút nhé tôi sẽ quay lại ngay.”

Đứng dậy, tôi liền bắt đầu đi kiếm đồ ăn để chuẩn bị cho bữa trưa ngày hôm nay, rời xa nơi Rumiko đợi tôi không ngừng tìm kiếm lương thực nhanh nhất có thể, vì sợ rằng cô sẽ cảm thấy bất an khi không có ai ở bên, dù sao cô cũng đã trở lại thế giới thực nên đôi phần có hơi không quen và cô đơn.

Có lẽ tôi nghĩ hơi nhiều, Rumiko không phải loại người dễ bị mấy thứ cảm xúc chen vào, chắc chắn cô sẽ ổn thôi.

Mong là quá khứ của cô có bạn, chắc mình nghĩ nhiều rồi sẽ không chuyện người như cô giáo lại không có một ai.

Tìm kiếm khoảng gần ba mươi phút, tôi chỉ thấy vài cây nấm không có độc có thể ăn được, với vài quả nho dại, nhưng nói là dại thì cũng không đúng vì tôi đã ăn thử, nó rất ngon và ngọt có phần hơi chua nhưng chắc chắn ăn được.

“Chỉ có tưng này thôi sao, lót dạ tạm thời đến tối ăn cá sau vậy.”

Trở lại dần nơi Rumiko đợi, tôi vừa đi vừa nghĩ nên làm món gì thích hợp cho buổi trưa với từng này món ăn. Câu trả lời của tôi khá đơn giản, đúng vậy không lòng vòng và rất nhanh gọn.

Mình sẽ làm món nấm nướng ngoài trời hương vị của thiên nhiên, nho thì sẽ để làm tráng miệng. Một sự kết hợp hoàn hảo, ôi chà sao mình thông minh thế này.

Tôi mỉm cười với động tác lắc đầu như đang tự mình khen đểu, trong lúc đó tôi đã về lại vị trí cũ và thấy một cảnh tưởng hết sức kinh ngạc trước mắt.

Rumiko đang cuộn tròn cơ thể nằm dưới đất bên cạnh hồ nước bé, cô ấy có vẻ đang ngủ nhưng cảm giác lòng tôi có chút buồn bã, tôi tự hỏi rằng tại sao mình lại có thứ cảm xúc này, nó cô đơn và lạnh lẽo khiến người ta không thể vui nổi.

“Cô giáo!”

Nghe tiếng kêu gọi, Rumiko ngẩng cao đầu nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy nỗi buồn, tôi liền nhận ra có gì đó rất lạ khi mà ánh mắt đấy rất giống kiếp trước của tôi.

“Nhóc về rồi hả, nhanh thật đấy nhỉ?”

“Cô không sao chứ?”

Tôi hỏi cô ấy với khuôn mặt lo lắng, Rumiko thì nhẹ nhàng ngồi dậy ưỡn người cho các cơ bắt đầu hoạt động trở lại, sau đó cô gãi ngứa bằng chân còn tôi thì chờ đợi hồi đáp nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ của Rumiko. Cứ như cô ấy đang làm lơ đi câu hỏi của tôi vậy.

“Vừa rồi tôi có cảm nhận được một nỗi buồn trong người, đó là một tác dụng khác của khế ước phải không? Cảm nhận được cảm xúc của đối phương.”

Tôi đứng thẳng nhìn xuống vào Rumiko, cô ấy dừng động tác rồi thở dài một hơi sau đó cất giọng nói.

“Xin lỗi vì đã mang lại cảm xúc đó cho ngươi, đúng thật ta có chút buồn vì vừa rồi có nhớ lại quá khứ, từ nhỏ ta đã không được phép kết bạn vì thân phận quý tộc của mình, ta chỉ được chơi với những quý tộc khác nhưng ngươi biết đó, thứ họ quan tâm không phải tình bạn mà là thân phận cao thấp. Nên ta cũng không muốn quan tâm nhiều cho đến khi gặp được Shion, có thể nói đó là người bạn duy nhất của ta, và đến bây giờ có lẽ ta sẽ không còn gặp lại cô ấy nữa.”

Nghe cô ấy nói tôi hoàn toàn đồng cảm khi mà ở kiếp trước chính tôi cũng giống với Rumiko, bị bạn bè lừa dối, cả lớp xa lánh, người thân thì không ai bên cạnh. Thứ tôi có lúc đó chỉ có mình Kanao nhưng hiện tại có thể nói tôi đã mất hoàn toàn như cái cách Rumiko không còn gặp lại Shion.

“Đừng nghĩ quá nhiều về quá khứ hay tương lai, hãy sống theo cách của mình hiện tại và nên nghĩ cho ngày mai. Thế nên tạm thời ta sẽ ăn nấm nướng nhé.”

Tôi mỉm cười nói nhẹ nhàng ngắn gọn, tuy chỉ vài câu thúc đẩy tâm trạng nhưng nếu cô ấy hiểu, thì đó là một câu sẽ khiến người khác trở lên có sức sống hơn.

“Cảm ơn vì lời động viên, nhưng ngươi chỉ kiếm được có thế thôi sao?”

Trở lại nhanh vãi, Rumiko ác quỷ.

“Là tạm thời, tạm thời đó.”

Tôi dùng vô niệm tạo lên một tảng đá từ dưới đất làm cái bàn, sau đó rửa qua hết số nấm và nho bằng nước tự nhiên rồi để lên bàn, Rumiko thì luôn đi theo tôi như đang quan sát.

Thấy vậy đây chính là cơ hội của mình để tạo lên sự hấp dẫn cho buổi trưa, tôi tạo ra hai cái cột đá ở hai bên cách xa nhau dưới đất, sau đó tìm kiếm một cành cây dài rồi sử dụng gió gọt sạch nó tạo thành cây kim có chiều dài đủ để xiên hết bảy cây nấm.

Khi đã làm xong tôi trở lại bên chiếc bàn lấy ra con dao Ngục Long Băng mà lúc trước tôi được tặng, cắt đôi từng cây nấm ra làm hai, tôi loại bỏ luôn nửa đoạn phần chân vì đôi chút vẫn còn sợ hãi thứ này.

Sau đó lấy cây xiên qua từng cái rồi đặt lại nơi mà tôi đã dựng lên hai cây cột, tiếp theo tôi đi kiếm vài cành cây để chuẩn bị đốt lửa, sử dụng ma thuật có vẻ sẽ tiện lợi hơn nhưng nếu muốn ngon thì phải tốn sức nên tôi sẽ chọn phương án thứ hai, đôi lúc ma thuật không phải lựa chọn tốt nhất.

Sau một hồi đi xung quanh, tôi kiếm vừa đủ dùng cho buổi trưa vì dù sao thức ăn cũng không quá nhiều. Rumiko có đi theo cô ấy cũng giúp tìm nhưng chỉ khác cô ấy nói còn tôi là người thực hiện.

Trở lại chỗ cũ, tôi đặt toàn bộ xuống dưới nơi để nướng rồi sử dụng ma thuật lửa khiến nó bốc cháy, giờ đây chỉ cần ngồi đợi nó chín là ta có thể ăn được hoàn toàn, nhưng nhìn thôi thì dễ chứ thật ra vẫn cần các bước để làm nó trở lên ngon hơn.

“Theo cô nghĩ giờ ta sẽ làm gì.”

“Ngồi đợi thôi, mấy trò nấu ăn trẻ con này bọn ta làm suốt.”

Ui chà, người gì đâu mà tự tin thế này.

“Hehe, vậy thì cô sắp được chuẩn bị ăn một món ngon hơn cả trò nấu ăn trẻ con rồi đấy.”

Tôi dần chuyển động cây xiên khiến nó quay đều, làm như vậy các phần còn lại cũng sẽ đươc chín hẳn và mềm hơn, hương vị của nó cũng sẽ hòa tan vào bên trong làm cho mùi vị được giữ lại mà chỉ bốc ra hơi nóng.

Tuy chỉ là nấm không có mùi vị nhưng nếu ta biết cách chế biến hay nấu thì kể cả không có vị cũng sẽ trở lên có vị.

Sau vài giây quay đều, hương thơm của nó tạo lên bay bổng ra khắp nơi, tôi có ngửi thấy mùi của nó thật thơm ngon với gia vị của thiên nhiên thật phong phú, Rumiko thì ngồi chăm chú nhìn với đống nước dãi đang chảy xuống.

Để khiến cô ấy thèm hơn nữa, tôi sẽ ra đòn kết liễu bằng cách cho thêm tí thảo mộc để tạo ra hương vị tuyệt vời nhất.

Dù có ở thế giới khác hay kiếp trước, những rau thơm tương tự mấy thứ cho vào nồi để tạo lên mùi vị khác nhau đều tồn tại. Đúng vậy, ở thế giới này cũng cũng đều tồn tại những loại rau đó.

“Tiếp chiêu!”

Vù!

Tôi thả vào khiến từng thảo mộc bám đầy trên thân cây nấm, hương thơm tuyệt vời bắt đầu xuất hiện khiến Rumiko nhỏ dãi thèm thuồng.

“Và kết thúc.”

Tôi nhấc cây xiên ra khỏi đống lửa sau đó tạo ra một bàn ăn nhỏ và đặt xuống, tôi dùng nước rửa sạch lớp đá sau đó rút hết những cây nấm và đặt xuống bàn.

“Đây... Rốt cuộc ngươi làm kiểu gì vậy?”

“Dễ thôi, tôi chỉ nướng kiểu bình thường.”

Dù sao đây cũng là thế giới khác, nên việc người không biết cách kết hợp với thảo mộc cũng là chuyện đương nhiên.

Cảm giác mình ngầu thật đấy.

Không chờ đợi tôi bốc lấy một miếng rồi cắn một khúc, thịt nó dai nhưng mềm đang hòa tan trong miệng của tôi, mùi vị rất chi tuyệt vời khi mà nước bên trong nấm đang chảy ra khắp miệng, cảm giác vẫn còn nóng khi được nướng bằng củi, không khí thiên nhiên kết hợp với đồ nướng chả khác nào là một buổi BBQ trong rừng cả.

“Ngon quá đi.”

Thưởng thức một mình rất vui nhưng mà nếu có thêm người đồng hành thì niềm vui sẽ được tăng lên. Rumiko khi thấy tôi ăn rất ngon, cô có chút sợ hãi khi mà bản thân chưa ăn những thứ này bao giờ. Cho dù vậy, cô cũng không thể sống nếu không ăn, bất chấp tất cả cô ấy giơ móng vuốt chọc nó vào nấm rồi đưa lên miệng cắn một miếng to rồi nhai không ngừng.

Tôi không biết cảm nhận của Rumiko ra sao, nhưng nhìn vào biểu cảm thưởng thức chậm chạp đó, ta có thể hiểu cô ấy rất biết tôn trọng miếng ăn.

Đúng là quý tộc, dù chỉ là ăn nhưng vẫn tạo ra một sự khác biệt, giữa người thường và người giàu.

“Thế nào? Cảm giác ra sao.”

“Ta rất mong chờ vào món cá tối nay ngươi sẽ chế biến kiểu gì.”

Đối với một đầu bếp, thì đây chính là câu nói khiến người đó vỡ òa trong hạnh phúc.

“Thế thì tôi phải thật cẩn thận mới được.”

Trong cuộc hành trình này, tôi sẽ đưa Rumiko trở lại cuộc sống vốn có của mình, sau đó điều cuối cùng tôi làm là đưa cô ấy trở lại vương quốc của mình rồi thả tự do cho cô ấy, tuy biết nó sẽ rất buồn nhưng là một nữ hoàng người ấy không thể bỏ rơi thần dân của mình, hẳn phải cô cũng đã nghĩ đến chuyện quay về.

Mà, cho đến lúc đó tôi sẽ làm những thứ mà cô ấy chưa biết để thưởng thức, đặc biệt trên con đường đến với lục địa Saibari kia, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra với hai bọn tôi trong tương lai không xa.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc? sáng tác bởi Thangga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thangga
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.