Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạm Phế Phẩm

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

DỊCH: TIỂU THIÊN KIM

“Oa, nơi này thật lớn!” Đào Tử đứng ở cửa trạm thu hồi phế phẩm, kinh ngạc thốt.

Lúc này mặt trời đã ngả dần về phía tây, toàn bộ thế giới đều chuyển sang màu cam của quýt.

Gió nhẹ khẽ thổi, thời tiết đã mát mẻ hơn.

“Tiểu Hà, ngươi là như này.” Lão Đặng giơ một ngón cái với Hà Tứ Hải.

Ngày xưa ông đi một chuyến tới đây, mệt đến cả người đầy mồ hôi, đi được một đoạn lại dừng nghỉ ngơi rồi đi tiếp.

Nhưng Hà Tứ Hải nguyên một đoạn đường không ngừng nghỉ chút nào, tốc độ nhanh không nói, lại còn không thở dốc, thể lực tốt đến mức khiến người ta thán phục.

“Ông Đặng, cháu tuổi trẻ thân thể rất tốt.” Hà Tứ Hải cười ngây ngô nói.

Đặng Đại Trung ngày càng hài lòng với Hà Tứ Hải, thật là một đứa trẻ thành thực.

Ông nhận xe từ tay Hà Tứ Hải, dắt vào trong.

Hà Tứ Hải vội vàng ở phía sau hỗ trợ đẩy.

Đào Tử học theo tăm tắp.

Hò dô, hò dô, dùng sức đẩy.

“Đào Tử thật lợi hại, đẩy được xe luôn này.” Hà Tứ Hải tán dương.

“Hi, con là đại lực sĩ đấy.” Đào Tử đắc ý nói.

“Ừm, khẳng định là do hôm nay con đã ăn rất nhiều cơm nên mới như vậy, sau này cũng phải ăn nhiều hơn, tiếp tục giữ vững phong độ.” Hà Tứ Hải nhân cơ hội nói.

Đào Tử gật đầu liên hồi.

“Được, con sẽ ăn giống như baba, ăn thật nhiều thật nhiều.”

Ách...

Hay là thôi đi, nếu ăn giống như Hà Tứ Hải, không tới một tháng bé sẽ mập tròn quay mất.

Trạm thu hồi phế phẩm Kim Kiều diện tích khá lớn.

Ở Hợp Châu, phế phẩm đều sẽ được bán tới đây, sau đó thống nhất phân loại, lại vận chuyển đến công xưởng, tiến hành hai lần gia công.

Bên trong trạm phế phẩm phân chia thành nhiều loại, giấy vụn, phế phẩm kim loại, phế phẩm điện tử, đâu đâu cũng có.

Có thứ phân loại rồi, có thứ còn chưa phân loại, được chất chồng như núi.

“Tiểu Trương, Tiểu Trương, ta đến rồi đây, ngươi có ở đây không?” Lão Đặng lớn tiếng hét.

Dáng vẻ rất quen thuộc nơi đây.

“Đặng thúc, đừng gọi nữa, ta ở đây.” Từ trong nhà ngói của trạm phế phẩm có một người đi ra.

Nhìn có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, bộ dáng cao lớn thô kệch, mặc một cái áo lót đen, trước ngực không che chắn lộ ra một hình xăm lớn, nhìn qua không giống người tốt.

Hình tượng hoàn toàn không liên hệ gì đến Tiểu Trương trong miệng Đặng Đại Trung, gọi lão Trương còn có lý.

“Ồ? Đây là?”

Tiểu Trương liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải và Đào Tử phía sau Đặng Đại Trung, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

“Đây là ông chủ trạm thu hồi, Trương Hải Đào.”

Đặng Đại Trung giới thiệu song phương một chút.

Sau đó lôi kéo Trương Hải Đào qua một bên, nhỏ giọng thầm thì.

Hà Tứ Hải thức thời không mở miệng quấy rầy, mà là tỉ mỉ quan sát trạm thu hồi phế phẩm này.

Trạm thu hồi đối với hắn mà nói chính là bảo tàng.

Chỉ chốc lát sau, Trương Hải Đào đi tới.

“Tiểu Hà đúng không? Chuyện của ngươi Đặng thúc đã nói với ra rồi, nếu là người bình thường, ta khẳng định không đáp ứng, dù sao đây cũng là trạm thu hồi, nào có đạo lí bán lại ra ngoài. Thế nhưng ngươi là người Đặng thúc giới thiệu, vậy ta nhất định sẽ hỗ trợ, ta liền phá luật, ngươi coi trọng cái gì cứ việc cầm đi, dựa theo giá thu về bán cho ngươi, sau nếu không bán được, kiếm thêm đồ đến bán cho ta, ngươi thấy được không?”

“Được, được.” Hà Tứ Hải vội vàng đáp ứng.

Đây chính là chuyện tốt, lấy giá cả phế phẩm đi bán, bán không được thì có thể bán lại về đây, chuyện này có thể kiếm bộn mà không lỗ.

Không nghĩ tới mặt mũi Đặng Đại Trung lớn như vậy.

“Cảm ơn Trương thúc, cảm ơn ông Đặng.” Hà Tứ Hải vội vàng cảm tạ.

“Làm tốt, chăm sóc em gái thật tốt.” Đặng Đại Trung lời nói ý vị sâu xa căn dặn một câu.

“Là người quen của Đặng thúc, không cần khách khí, ngươi tự mình đi xung quanh xem đi, thích gì cứ việc cầm.” Trương Hải Đào cười nói.

“Cảm ơn, cảm ơn nhiều.”

Hà Tứ Hải cảm kích, kéo Đào Tử đến trước hai người cúi đầu.

Sau đó đi tới chồng giấy vụn phẩm chất thành đống.

Nhìn bóng lưng Hà Tứ Hải kéo Đào Tử đi xa.

Trương Hải Đào quay đầu nói với Đặng Đại Trung: “Đặng thúc, tiểu tử này nhìn như thành thật, kì thực rất khôn khéo, người đừng để tiểu tử đó lừa.”

“Hey, một ông già như ta, có cái gì để mà lừa, ta thấy hắn mang theo một đứa bé, sinh hoạt rất khó khăn, có thể giúp thì giúp thôi.” Đặng Đại Trung sâu kín nói.

“Được, nếu Đặng thúc đã nói vậy, ta sẽ không nhiều lời nữa.” Trương Hải Đào nói.

“Không nói nữa, đem phế phẩm trên xe xuống giúp ta, ta còn muốn chạy về nhà sớm để nấu cơm tối đây.”

“Đặng thúc, đêm nay thúc đừng về, ở chỗ ta ăn đi, buổi trưa ta có mua chút thịt bò, còn thừa rất nhiều, buổi tối chúng ta cùng uống vài ly.” Trương Hải Đào vừa chuyển đồ từ trên xe ba bánh xuống, vừa nói với Đặng Đại Trung.

“Này không được đâu...” Đặng Đại Trung nghe vậy có chút do dự.

“Có gì mà không được? Đặng thúc nói lời này xa lạ quá rồi.” Trương Hải Đào giả bộ cả giận nói.

“Được rồi, buổi tối ta ở lại cùng tiểu tử ngươi uống một ly.”

...

“Oa thật nhiều màu sắc.”

Đào Tử hưng phấn nhìn đủ loại sách tranh ảnh đầy màu sắc trước mặt.

Hiện tại con người càng ngày càng coi trọng giáo dục.

Cho nên từ lúc trẻ con còn rất nhỏ đã mua rất nhiều sách tranh.

Nhưng trên thực tế nhiều cuốn còn chưa được xem qua đã vào trạm thu hồi.

“Yêu thích quyển nào thì cứ lấy quyển đó.”

Hà Tứ Hải cũng không nhàn rỗi, lục lọi bên trong đống phế phẩm.

Đào Tử cũng đi tới tìm kiếm.

“Đừng lục lọi phía dưới, tìm bên trên là được, cẩn thận đi đâm vào tay.” Hà Tứ Hải căn dặn.

Hắn đeo găng tay vào.

Là loại găng tay trên công trường, lòng bàn tay có keo, đặc biệt dày, không lo bị đâm.

Hà Tứ Hải vốn nghĩ muốn tìm sách cũ, đồ cũ để bán

Không nghĩ tới khi tìm kiếm bên dưới có không ít tranh chữ, tiền đồng, trang sức, sổ lưu niệm vân vân...

Tuy rằng Hà Tứ Hải không hiểu tranh chữ, đồ cổ.

Nhưng không sao, chỉ cần khách hàng hiểu là được, không hiểu cũng không vấn đề, Hà Tứ Hải sẽ nói hắn hiểu, điểm ấy hắn rất tin tưởng.

Thế là lấy mấy thứ đó ra.

Chỉ chốc lát sau đã kiếm được không ít.

...

Trương Hải Đào giúp Đặng Đại Trung cân xong phế phẩm, liếc nhìn về hướng Hà Tứ Hải.

Sau đó kinh ngạc nói với Đặng Đại Trung: “Đặng thúc, tiểu tử này được đó.”

Thì ra lúc này Hà Tứ Hải đã không lục tìm trong khu giấy vụn phẩm, mà là tìm trong khu chưa được phân loại.

Khi hắn tìm kiếm, đồ vật không lọt mắt cũng không vứt trở lại mà là để qua một bên.

Đào Tử sẽ hỗ trợ đem đồ vật đó về đúng khu phân loại.

Trương Hải Đào cũng kinh ngạc nhìn, tiểu tử này rất biết làm người.

Công việc lớn nhất trong trạm phế phẩm là phân loại, trạm phế phẩm của Trương Hải Đào không tuyển người, chỉ có hắn và vợ của hắn cùng làm, có khi Đặng Đại Trung sẽ tới giúp đỡ.

Việc phân loại ấy kỳ thực cũng không thoải mái, kết thúc một ngày sẽ nhức eo đau lưng.

Đặng Đại Trung nghe vậy khá đắc ý: “Tất nhiên, lão già ta ánh mắt sao có thể kém được, khi ngươi còn bé ta đã biết ngươi có tiền đồ, giờ xem đi, ngươi đã là một ông chủ rồi.”

“Đặng thúc, ta chỉ là một người thu phế phẩm, sao tính là ông chủ được, hơn nữa khi còn bé, người mắng ta và Cường tử không ít.”

Đặng Đại Trung nghe vậy sửng sốt, sau đó không lên tiếng nữa.

Ngồi ở một bên cầm chai nước khoáng, uống từng ngụm lớn.

Sau đó nhìn Hà Tứ Hải đang lục lọi bên kia, nói: “Nếu Cường Tử vẫn còn sống, cháu trai của ta cũng sẽ lớn như hắn đúng không?”

“Đặng thúc.”

“Được rồi, không có chuyện gì, đã nhiều năm như vậy, tối nay hai chúng ta phải uống thật nhiều mới được.” Đặng Đại Trung thoải mái cười nói.

“Tất nhiên, đợi ta nói với Hương Liên lúc về mua chút thịt đầu heo người thích.”

“Vậy tốt quá.” Đặng Đại Trung cao hứng nói.

...

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sinh Hoạt Của Một Nhân Loại Bình Thường (Dịch) của Hà Xử Khải Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienkim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.