Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Doanh Uy Tín

Phiên bản Dịch · 1537 chữ

DỊCH: TIỂU THIÊN KIM

“Ngươi không đợi ở chỗ bán hàng, chạy đến chỗ ta làm gì?” Nhìn thấy Hà Tứ Hải tới đây, Lưu Vãn Chiếu rất cảnh giác.

Vì nàng cảm thấy cái người Hà Tứ Hải này quá biết nói chuyện, dễ dao động lòng người.

Nếu sinh ở thời cổ đại tuyệt đối sẽ trở thành loại phản tặc nguy hiểm nhất, vì hắn dễ dàng lung lạc lòng người và khiến họ nghe theo hắn.

Qua những ngày quan sát vừa rồi, chỉ cần đến chỗ quầy hàng, phần lớn ban đầu chỉ hiếu kì với những món đồ cũ chứ không phải thật sự muốn mua.

Nhưng sau hai ba câu của hắn thì liền hoàn toàn mơ mơ hồ hồ mua những món bản thân không cần thiết.

Cũng như bà dì Tề quầy hàng bên cạnh, đã bị hắn làm dao động nhiều lần, mua rất nhiều thứ vô dụng.

“Bây giờ không có khách hàng nên tìm cô tâm sự.” Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống cạnh quầy của nàng.

“Tìm ta tâm sự làm gì, ta thấy ngươi vẫn nên quay lại chơi cùng con gái đi.”

Lưu Vãn Chiếu trong lòng xin thề, không quản Hà Tứ Hải nói gì cũng sẽ không nghe, cái gì cũng sẽ không mua.

Tuần này đã ba lần mua mấy món vô dụng rác rưởi về nhà rồi.

“Đừng như vậy chứ Lưu lão sư, ta thật sự chỉ muốn tâm sự với cô, không bán đồ cho cô, cô đừng sốt sắng.”

“Ta không có căng thẳng.”

Lưu Vãn Chiếu theo bản năng ôm cánh tay, nhích ghế nhỏ lùi về phía sau.

Hà Tứ Hải liếc nhìn nàng, hỏi: “Lưu lão sư là con một sao?”

“Làm sao?” Lưu Vãn Chiếu nghe vậy rất cảnh giác.

“Lưu lão sư hẳn là còn có một người em gái đúng chứ?” Hà Tứ Hải cũng không vòng vo.

“Ồ? Làm sao ngươi biết?” Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi.

Thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước.

“Đoán.” Hà Tứ Hải thần sắc lạnh nhạt nói.

Lưu Vãn Chiếu không tin, cẩn thận nhớ lại gần đây mình có đề cập đến chuyện của em gái hay không.

Sau đó nàng trăm phần trăm xác định bản thân chưa hề đề cập tới, vì từ sau khi em gái đi lạc đã trở thành đau đớn vĩnh viễn trong lòng nàng.

Không chỉ xưa nay không nhắc tới em gái mà ngay cả người trong gia đình cũng không đề cập đến.

Phảng phất như người em gái chưa bao giờ tồn tại, tất cả chỉ là giấc mộng của mọi người mà thôi.

Nhưng thực tế mọi người đều nhớ trong lòng, ai cũng không hề quên.

“Ngươi đến cùng làm sao biết được?”

Lưu Vãn Chiếu trong nháy mắt đã suy đoán rất nhiều nhưng đều bị nàng nhất nhất phủ định.

“Cô biết Chu Dịch không?” Hà Tứ Hải vẻ mặt thành thật hỏi.

Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu, làm một giáo viên sao có khả năng không biết Chu Dịch.

“Ta từ nhỏ đã yêu thích Dịch Kinh, lúc đi học rất yêu thích nghiên cứu bói toán, sau một quãng thời gian cũng chậm rãi có chút tâm đắc, vừa nãy ta tính giúp cô một quẻ, cô còn có một người em gái.” Hà Tứ Hải lưu loát nói.

“Há, vậy ngươi tính ra được cái gì?”

Lưu Vãn Chiếu dường như toàn thân bị rút đi khí lực, đồng thời thất vọng nhưng mơ hồ lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

“Ta còn tính ra, nàng họ Lưu có đúng không?”

“Đúng...”

Lưu Vãn Chiếu theo bản năng nói đúng.

Nói xong mới phản ứng lại, tính cái rắm, nàng họ Lưu thì em gái nàng tất nhiên cũng là họ Lưu.

“Về quầy hàng của ngươi đi, đừng quấy rầy ta.”

Lưu lão sư nhếch cao lông mày, sắc mặt giận dữ.

“Đừng mà, Lưu lão sư, ta thật sự tính ra được, ta còn tính ra, tên của nàng, hẳn có ba chữ.” Hà Tứ Hải cợt nhả nói.

Hắn mới không sợ Lưu Vãn Chiếu tức giận, trái lại cảm thấy nàng nóng giận lại toát lên vẻ đẹp đặc biệt.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó bĩu môi: “Mèo mù vớ phải phải chuột chết, không có rảnh cùng ngươi nói chuyện phiếm.”

“Đừng nóng vội, ta còn biết tên em gái của cô có hai Thảo tự đầu.” (là bộ thủ trong tiếng Hán) Hà Tứ Hải lập tức nói.

Lần này Lưu Vãn Chiếu triệt để sửng sốt.

Thần sắc trở nên hoảng hốt, hỏi tiếp: “Ngươi còn biết gì nữa?”

“Không quá nhiều, nghiên cứu Dịch Kinh của ta còn chưa thấu triệt, nếu như Lưu lão sư cảm thấy hứng thú với lời nói của ta thì có thể mua một bản nghiên cứu một chút, rất thú vị.”

Hà Tứ Hải cầm quyển Dịch Kinh second-hand trên quầy đưa tới.

“...”

“Không mua.” Lưu Vãn Chiếu bực tức nói.

“Tiếc quá, tiếc quá.” Hà Tứ Hải than thở, một bộ dáng đau lòng tiếc hận, đứng dậy chuẩn bị đi tìm bà dì Tề bên cạnh tâm sự.

“Bao nhiêu tiền?”

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.

“Bán rẻ cho cô, tám mươi đồng thôi.” Hà Tứ Hải vui vẻ nói.

Sau đó vội vàng đưa mã QR tới.

Lưu Vãn Chiếu theo bản năng cầm điện thoại lên quét mã trả tiền, nhận lấy quyển sách trên tay Hà Tứ Hải.

Sau đó thả điện thoại xuống bàn, tiện tay lật lật quyển sách, liếc mắt nhìn nhãn giá, liền sửng sốt.

“ Hà Tứ Hải.”

Lưu Vãn Chiếu nổi giận đùng đùng kêu lên.

“Sao?” Hà Tứ Hải đang chuẩn bị trở về, quay đầu hỏi.

“Quyển sách này giá 49 đồng, ngươi lại bán cho ta tám mươi đồng? Ngươi thực sự quá đáng, xấu xa.” Lưu Vãn Chiếu tức giận chất vấn.

“Này cô nương, lớn lên xinh đẹp mà sao nói chuyện khó nghe vậy chứ? Ai quá đáng? Ai xấu xa chứ?”

Hà Tứ Hải không vui nổi, hắn là người kinh doanh uy tín, đây không phải đang phá hủy thương danh của hắn sao?

“Chỉ có 49 đồng, lại còn là hàng second-hand, đã cũ lắm rồi, ngươi lại bán cho ta tận 80? Ngươi còn nói ngươi không quá đáng?” Lưu Vãn Chiếu cả giận nói.

“Cô không hiểu rồi, loại Dịch Kinh này trúc trắc khó hiểu, người bình thường không thể lý giải tốt, bản này mặc dù là second-hand nhưng trên đó có ghi lại các nghiên cứu và chú giải của người trước, giúp cô có lý giải sâu hơn, lẽ nào không đáng ba mươi đồng sao? Thiệt thòi cô là giáo viên mà lại không biết những việc đó sao, thật đáng buồn, ta không muốn nói chuyện với cô nữa.”

Hà Tứ Hải một mặt tiếc nuối, xoay người trở về chỗ quầy hàng.

Lưu Vãn Chiếu tức đến nghẹn lời, khó thở, ngực phập phồng lên xuống.

Tức giận đùng đùng mở quyển Dịch Kinh trong tay, dù sao cũng tốn 80 đồng để mua, phải xem xem đến cùng mấy cái lời chú giải đó là gì.

Nhưng lật lật từ đầu đến cuối cũng không phát hiện bất kì lời chú giải nào.

Chỉ có một cái tên người trên trang sách là ba chữ “Triệu Mậu Vinh”.

Tên người?

Thảo tự đầu?

Nghiên cứu Dịch Kinh?

Lưu Vãn Chiếu cảm giác mình tức muốn sắp ngất đi, muốn đứng bật dậy chạy tới phá banh quầy hàng của hắn.

“Mình tại sao lại bày hàng bên cạnh hắn chứ, biết rõ hắn là đại lừa đảo mà vẫn bị hắn lừa mấy lần trong tuần này rồi?”

Lưu Vãn Chiếu bắt đầu tự mình tổng kết, tự mình xem xét lại.

Cuối cùng thu được kết luận, vẫn là bản thân quá hiền lành.

Vừa nghĩ như thế trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Đào Tử, baba lại bán được một đơn nữa rồi, chúng ta cùng đi mua bánh ngọt hôm qua con thích nào.”

“Oa, baba thật lợi hại.” Đào Tử hoan hô.

Vẻ mặt đầy hưng phấn.

Hà Tứ Hải ôm bé lên, đặt trên vai của mình.

Như vậy Đào Tử có thể nhìn thấy toàn bộ chợ đêm và dòng người đi lại, mà không phải là một rừng chân.

“Giúp baba nhìn xem bánh ngọt ngày hôm qua đang ở chỗ nào?”

“Vâng.”

Đào Tử đem tay nhỏ đặt trên trán, mô phỏng theo dáng vẻ của Tôn Ngộ Không, quan sát xung quanh.

Một hồi lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh nên Hà Tứ Hải lên tiếng hỏi: “Con thấy được gì rồi?”

“Một cái đầu to.”

...

Hà Tứ Hải nhìn theo hướng ánh mắt của bé, quả nhiên có một cái đầu thật lớn.

Hóa ra là người mặc trang phục búp bê đầu to đang phát tờ rơi.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sinh Hoạt Của Một Nhân Loại Bình Thường (Dịch) của Hà Xử Khải Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienkim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.