Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghĩ

Phiên bản Dịch · 1453 chữ

EDITOR: TIỂU THIÊN KIM

“Cha mẹ, hai người ngồi đi, con có chút việc muốn nói với cha mẹ.”

Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống sopha, thuận tay rút một tờ giấy lau nước mắt trên mặt mình.

“Vãn Vãn, con có chuyện gì thì ngày mai lại...”

Tôn Nhạc Dao đi tới chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Mẹ, người đừng ngồi đây, Huyên Huyên đang ngồi chỗ này.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng đẩy bà ra.

Tôn Nhạc Dao lùi về sau mấy bước, đứng thẳng người hai mặt nhìn nhau với Lưu Trung Mưu.

“Lão Lưu, ngày mai ông dắt Vãn Vãn tới chỗ người bạn học cũ Viên Lãng kiểm tra thử.” Tôn Nhạc Dao nhỏ giọng nói.

“Kiểm tra cái gì? Con không có bị bệnh.” Lưu Vãn Chiếu không nhịn được lườm một cái.

“Không bệnh, không bệnh, chủ yếu là do con đặt áp lực lên bản thân nhiều quá, Nhạc Dao, bà pha cho Vãn Vãn ly sữa bò, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai lại nói.” Lưu Trung Mưu nói với hai người.

“Cha mẹ ngồi xuống, cố gắng nghe con nói.” Lưu Vãn Chiếu vỗ vỗ sô pha tức giận nói.

Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao như bé ngoan vội vàng ngồi xuống, thân phận hai bên như bị tráo đổi, hai người họ giờ mới là trẻ con bình thường.

“Huyên Huyên, vừa nãy chị có phải quá dữ dằn không, em đừng học theo chị đấy.” Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên quay đầu nói với không khí bên cạnh.

Vợ chồng Lưu Trung Mưu nhìn thấy càng trở nên lo lắng.

Đồng thời cũng không dám có hành động gì.

Chỉ lo kích thích đến Lưu Vãn Chiếu, bệnh tình lại càng tăng thêm.

“Cha me có nhớ lúc trước con nói về việc gặp một người tên Hà Tứ Hải khi bày sạp không?”

“Có, cái tẩu mà con đưa cho ta cũng mua từ hắn, nhưng là hàng second-hand hại ta không dám dùng.” Lưu Trung Mưu nhỏ giọng oán giận.

Tôn Nhạc Dao lập tức đưa khuỷu tay chọt chọt Lưu Trung Mưu.

Sau đó cười nói: “Đương nhiên biết, con nói hắn nhìn đẹp trai, người rất tốt.”

“??”

Lưu Vãn Chiếu lòng đầy nghi hoặc, con nói lời đó bao giờ?

“Vãn Vãn, chỉ cần con thích, dù hắn chỉ là một người bày quán vỉa hè, cha và mẹ đều sẽ không phản đối, chỉ là chênh lệch văn hóa quá lớn, rất dễ xảy ra cách biệt, cuộc sống sau này khó tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn, con cần suy nghĩ cho kĩ...” Lưu Trung Mưu thần sắc bình tĩnh lời nói ý vị sâu xa khuyên bảo.

Trên thực tế lòng lại đầy phẫn nộ, nôn nóng và bất đắc dĩ, nhưng vì không muốn kích thích con gái nên chỉ có thể kiên trì nhẫn nại.

“Cha mẹ đang nói gì vậy? Nghe con nói hết đã.” Lưu Vãn Chiếu nhíu chặt mày.

“Được được, con nói đi.” Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy lại ngoan ngoãn yên lặng như học sinh tiểu học.

“ Hà Tứ Hải người này tuy có chút láu cá nhưng làm người vẫn rất tốt, cũng có học thức, năng lực cũng rất mạnh...”

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy lần nữa liếc mắt nhìn nhau.

“Ây...những điều này không phải trọng điểm.” Lưu Vãn Chiếu cảm giác mình nói chuyện hơi lòng vòng.

“Hôm nay hắn đã nói với con...”

Lưu Vãn Chiếu không hề có chút che giấu đem toàn bộ việc xảy ra tối nay kể lại cho cha mẹ.

“Cho nên, con nói là con đã nhìn thấy Huyên Huyên rồi sao, Huyên Huyên cũng ở đây sao? Con bé...con bé...”

Tôn Nhạc Dao nghe vậy mặt đầy bi thiết, có mong chờ lại có bi thương, nước mắt đã chực trào trên khóe mắt.

Lưu Trung Mưu thì tỉnh táo hơn, đầu tiên là nghĩ đến con gái mình có phải gặp trúng lừa đảo hay không.

Bị bỏ thuốc hay bị thôi miên gì đó.

“Con nói, chỉ cần tiếp xúc cơ thể với hắn liền có thể nhìn thấy Huyên Huyên?” Lưu Trung Mưu trầm giọng hỏi.

Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu.

“Tiếp xúc như thế nào? Nắm tay, ôm ấp hay là...”

“Cha.” Lưu Vãn Chiếu nhíu mày kêu một tiếng.

“Không phải xấu xa như người nghĩ đâu, hắn chỉ chạm con một tí thì con có thể nhìn thấy Huyên Huyên rồi, hơn nữa Huyên Huyên vẫn đang ở đây, cha nói chuyện chú ý một chút.”

Lưu Trung Mưu nghe vậy nhíu mày càng sâu.

“Ô ô...” Tôn Nhạc Dao lúc này không nhịn được bắt đầu nghẹn ngào.

“Mẹ.”

“Bà xã.”

“Huyên Huyên, bảo bối của mẹ, là mẹ có lỗi với con, mẹ rất muốn gặp con...”

Tôn Nhạc Dao gào khóc nức nở.

Nhiều năm như vậy, hết thảy những lo lắng, tự trách cùng tư niệm cuối cùng cũng bộc phát.

...

“Baba”

“Hả?”

“Tại sao hôm nay dì ấy lại khóc đau lòng như vậy?”

Đào Tử đang cuộn mình trong lòng Hà Tứ Hải đọc sách bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút nói: “Vì em gái của dì ấy đã lên thiên đường rồi, dì ấy đang rất nhớ em gái.”

“Ồ? Giống như baba mama và bà nội sao?”

Đào Tử ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy mơ màng và hồn nhiên.

Hà Tứ Hải nghe có chút chua xót nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Con cũng nhớ bà nội.” Đào Tử cúi đầu nói.

Trái ngược với cha mẹ, bà nội đối với bé là người có ấn tượng khắc sâu và có nhiều tình cảm.

Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của bé.

“Bà nội chắc chắn cũng đang nhớ tới con.”

“Baba, con buồn ngủ rồi.” Đào Tử giống như mất đi hứng thú, gấp sách lại, nói.

“Được.”

Hà Tứ Hải đặt bé nằm ngang, đầu gối lên tay mình, ôm bé vào lòng nhẹ nhàng vỗ.

Đào Tử cuộn tròn thân thể dựa sát vào người Hà Tứ Hải, chôn đầu vào lồng ngực nhẹ nhàng ngân nga.

“Một bầy đom đóm nhỏ, từng con từng con như một chiếc đèn lồng nho nhỏ;

Phảng phất như những nông phu canh tuần đem đen, vội vã đến vội vàng đi;

Vội vã đến vội vàng đi....”

...

“Con đang hát gì vậy?”

“Bà nội thường ru con ngủ bằng bài hát này.”

Âm thanh nặng nề của Đào Tử truyền ra từ trong lồng ngực, Hà Tứ Hải cảm giác quần áo có chút ướt.

Nhìn bả vai Đào Tử nhẹ nhàng giật giật.

Hà Tứ Hải cũng không ôm bé an ủi.

Mà chỉ tiếp tục vỗ nhẹ.

“Một bầy đom đóm nhỏ, từng con từng con như một chiếc đèn lồng nho nhỏ...”

....

Đào Tử dần dần ngừng ngân nga, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

“Ai...”

Hà Tứ Hải đưa tay tắt đèn.

Căn phòng rơi vào tăm tối, chỉ có thể nghe vài tiếng ếch kêu và tiếng hít thở nhẹ nhàng vững vàng của Đào Tử.

Hà Tứ Hải dựa vào đầu giường, mở to hai mắt, dần dần thích ứng với bóng tối.

Ánh trăng yếu ớt lấp ló từ cửa sổ chiếu vào mang đến một ít ánh sáng.

Con người ta sống đến cùng là vì lí do gì?

Hà Tứ Hải tâm tình nhất thời có chút sa sút.

“Hì hì.”

Bỗng nhiên Đào Tử đang trong giấc mộng phát ra tiếng cười đùa vui sướng.

Hà Tứ Hải cúi đầu hôn lên trán bé.

Đem tâm tình hậm hực vứt ra sau đầu.

Trong lòng khẽ động, cuốn notebook liền xuất hiện trong tay hắn.

Dựa vào ánh trăng mở cuốn sổ ra nhìn, vẫn không có thông tin ghi chép của Lưu Nhược Huyên.

Không biết có chuyện gì.

Hà Tứ Hải cũng không quan tâm, đang chuẩn bị cất sách qua một bên thì theo ánh trăng, hắn chợt phát hiện có một người đang đứng cạnh giường, dọa hắn sợ đến suýt nhảy dựng lên.

Vội vàng đưa tay che hờ mắt Đào Tử, sau đó bật đèn lên.

Chỉ thấy Lưu Nhược Huyên đứng ở cạnh giường, cả khuôn mặt đẫm nước mắt, lách tách chảy xuống.

“Em làm sao thế?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

Em ấy không phải về nhà với Lưu Vãn Chiếu sao?

“Mẹ khóc, em rất buồn.” Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào nói.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sinh Hoạt Của Một Nhân Loại Bình Thường (Dịch) của Hà Xử Khải Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienkim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.