Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Cũ

Phiên bản Dịch · 1846 chữ

DỊCH: TIỂU THIÊN KIM

Họ tên: Triệu Đại Quân

Ngày sinh: năm Giáp Thân, tháng Mậu Thân, ngày Giáp Ngọ, giờ mão hai khắc.

Tâm nguyện: trở về gặp mẹ và hoàn thành lời hứa với bà.

Thù lao: một chiếc huy chương chiến công.

Hà Tứ Hải mở quyển notebook, hiện tại chỉ còn tâm nguyện của Triệu Đại Quân là chưa xong.

Hôm nay không tới chợ đêm bày sạp, buổi trưa và tối đều ăn ở nhà Lưu Vãn Chiếu, Đào Tử và Huyên Huyên chơi đùa cả ngày nên tối ngủ rất sớm.

Hà Tứ Hải chưa từng thấy Đào Tử vui vẻ như vậy, cho nên hắn rất hài lòng với việc chuyển nhà lần này.

Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng của Đào Tử ngủ say như chết bên cạnh, Hà Tứ Hải nhẹ nhàng rời giường đi tới phòng khách.

Huyên Huyên đã cầm đèn lồng đứng chờ hắn trong phòng khách rồi.

Bất quá đèn lồng trên tay cô bé không còn là màu vỏ quýt mà có màu tím lam, ánh sáng yếu ớt thăm thẳm tựa như ma hỏa, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo u hàn.

Đây là ngọn nến mà Huyên Huyên tự thắp lên, ngoại trừ Hà Tứ Hải thì con người không thể nhìn thấy ánh sáng này, tự nhiên cũng sẽ không thấy Huyên Huyên.

Thế nhưng nó có thể chỉ đường cho Huyên Huyên để tìm đến mục tiêu.

Hơn nữa còn có thể lơ lửng trên không, đối với quỷ hồn mà nói thì nó như một ngọn hải đăng trong bóng tối chỉ dẫn những quỷ hồn chưa hoàn thành tâm nguyện đến đây.

Bất quá hiện giờ Hà Tứ Hải không định sử dụng như vậy, một lúc tới nhiều quá hắn sợ sẽ không giúp được.

“Đi tìm Triệu Đại Quân đến đây.” Hà Tứ Hải nói.

“Vâng ông chủ.”

Huyên Huyên cầm theo đèn lồng biến mất như một làn khói xanh trong không khí.

Có chỉ dẫn của đèn lồng, bất luận Triệu Đại Quân đang ở nơi nào thì Huyên Huyên đều có thể tìm đến.

Huyên Huyên biến mất rất nhanh nhưng quay lại cũng rất nhanh.

Hành trình đi tỉnh Vân Nam Hà Tứ Hải còn chưa tra xong mà Huyên Huyên đã xuất hiện lại rồi, bất quá theo sau cô bé không chỉ có Triệu Đại Quân mà còn có một con quỷ lạ mặt.

Hơn nữa quỷ này mặc một thân cảnh phục, rất rõ ràng rằng khi còn sống là một cảnh sát.

“Chuyện gì đây?”

Ở cùng chỗ à? Đầu tiên là Lâm Hóa Long dẫn Triệu Đại Quân đến, giờ Triệu Đại Quân lại dẫn theo một quỷ khác đến?

“Hà tiên sinh, không mời mà tới mong ngài thứ lỗi.” Người cảnh sát trước tiên giải thích.

Rất hiển nhiên Triệu Đại Quân đã giới thiệu về Hà Tứ Hải trước, đương nhiên nếu nhìn thấy hắn thì cũng đã có thể biết hắn là ai.

“Hà tiên sinh, mạo muội rồi, mong ngài thứ lỗi.” Triệu Đại Quân cũng nói.

Hà Tứ Hải khoát khoát tay, đến cũng đã đến rồi, cũng không thể đuổi đánh đi được.

“Để đèn lồng lại, em về nhà trước đi.” Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên đang xách đèn bên cạnh.

Huyên Huyên thả đèn trên tay xuống, xoay người đi xuyên qua tường về nhà của mình.

Hà Tứ Hải đưa tay điểm nhẹ lên đèn lồng, ánh đèn màu tím lam chuyển thành màu vỏ quýt.

Được bao phủ trong ánh hào quang Triệu Đại Quân và người cảnh sát từ dạng quỷ hồn chuyển thành người thật.

Hai người sửng sốt đưa tay sờ sờ bóp bóp không ngừng trên cơ thể mình.

“Ngồi đi.”

Hà Tứ Hải bắt chuyện nói hai người ngồi xuống, đồng thời còn rót cho bọn họ một chén trà.

“Cảm ơn Hà tiên sinh.”

Hai người vội vàng khom người, ngày càng cung kính với Hà Tứ Hải.

“Không cần khách khí như thế, nói cho tôi nghe xảy ra chuyển gì vậy?” Hà Tứ Hải hỏi.

Triệu Đại Quân nghe vậy vội vàng giải thích.

Nguyên lai sau khi hắn đi tới Hợp Châu liền “ký túc” ở nghĩa trang liệt sĩ Hợp Châu và sau đó quen biết với Đinh Tân Vinh mặc cảnh phục này trong nghĩa trang đó.

Khi Huyên Huyên đi tìm Triệu Đại Quân thì hai người họ đang ở với nhau nên lúc này mới cùng đi tới đây.

Hà Tứ Hải nghe vậy đã hiểu rõ.

Hắn còn tưởng rằng do đây là lần đầu Huyên Huyên “chạy nghiệp vụ” nên chưa thuần thục.

“Tâm nguyện của Lâm Hóa Long đã xong rồi, anh biết chứ?” Hà Tứ Hải suy nghĩ chút rồi hỏi.

Triệu Đại Quân gật đầu: “Tôi biết, cậu ấy đã chào tạm biệt tôi rồi.”

“Cho nên tiếp theo tôi sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện, bất quá nhà anh hơi xa, phải chờ thêm mấy ngày nữa vì tôi muốn chuẩn bị trước một chút.” Hà Tứ Hải nói.

Vừa nãy hắn tìm kiếm qua thì thời gian từ thành Hợp Châu tới tỉnh Vân Nam dù đi máy bay hay xe lửa đều không ngắn.

Then chốt là nhà Triệu Đại Quân không phải ở Xuân Thành tỉnh Vân Nam mà là một địa phương nhỏ trong tỉnh Vân Nam, đi đi lại lại chưa chắc ba bốn ngày đã đủ.

“Hà tiên sinh, tôi không vội, mẹ tôi đã đợi hơn 20 năm rồi, đợi thêm một thời gian nữa cũng không sao, ngài giúp Đinh thúc hoàn thành tâm nguyện trước đi, chuyện của thúc ấy có hơi gấp.”

Triệu Đại Quân ngồi trên ghế salon khi nghe lời này bàn tay đặt trên đùi không ngừng vuốt nhẹ đầu gối và bắp đùi, xem ra cũng không phải không vội vã như hắn nói ngoài miệng.

Bất quá Hà Tứ Hải rất tò mò đến cùng Đinh Tân Vinh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hơn nữa lại vội vã như thế.

“Tôi là cảnh sát phòng chống ma túy.”

Thấy ánh mắt mọi người tập trung về mình, Đinh Tân Vinh vội vàng đặt chén trà trong tay xuống.

Đã mười năm chưa sờ đến chén trà nên anh có chút không nỡ buông tay.

Đinh Tân Vinh kể lại chuyện xưa của mình.

Giống như Đinh Tân Vinh nói, anh không chỉ là cảnh sát mà còn là một cảnh sát phòng chống ma túy chiến đấu trên tuyến đầu.

Nhiều năm giao thiệp, ngăn chặn, tiếp xúc với bọn tội phạm, việc bị thương nằm viện là chuyện thường như cơm bữa, rất nhiều lần chạm đến bờ vực của tử vong.

Thế nhưng anh vẫn luôn gắng gượng vượt qua, trở thành một cảnh sát ma túy với kinh nghiệm phong phú.

Đinh Tân Vinh còn có một người bạn hợp tác tên là Diệp Ích Dương, hai người đã hợp tác nhiều năm, tin tưởng lẫn nhau và thân nhau như anh em.

Nhưng tâm tư lòng dạ con người khó lường, Đinh Tân Vinh đã tin sai người.

Trong một lần vây bắt tội phạm, Đinh Tân Vinh không chết trên tay bọn tội phạm mà lại chết trên tay Diệp Ích Dương.

Sau khi chết, Đinh Tân Vinh vì lo lắng cho vợ và con gái nên không lập tức rời khỏi thế giới này.

Không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh oán hận không gì sánh được.

Nguyên lai hết thảy kế hoạch Diệp Ích Dương lập ra là vì muốn độc chiếm khối tiền của bọn tội phạm.

Ma túy được Diệp Ích Dương nộp lên, còn tiền bị hắn lén lút giấu đi.

Lần hành động này tuy rằng Đinh Tân Vinh hi sinh nhưng Diệp Ích Dương lại lập công.

Cho nên Đinh Tân Vinh trở thành liệt sĩ còn Diệp Ích Dương lại được thăng chức.

Thế nhưng đây không phải là mục đích của Diệp Ích Dương, hai năm sau Diệp Ích Dương đã từ chức.

Lợi dụng vốn tiền riêng trên tay cùng kế hoạch được sắp xếp trong hai năm, Diệp Ích Dương như diều gặp gió phát triển nhanh chóng trở thành nhân vật có máu mặt trong thành Hợp Châu.

Đinh Tân Vinh có tâm báo thù nhưng lại không có sức, tuy vậy anh vẫn ôm ấp một tia hi vọng muốn nhìn thấy kết cục cuối cùng của Diệp Ích Dương, điều này cũng đã trở thành chấp niệm của anh khiến anh vẫn mãi không thể rời khỏi thế giới này.

“Chắc anh sẽ không phải muốn tôi giúp anh báo thù chứ?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

Nếu đúng là như vậy thì không bàn gì nữa, Diệp Ích Dương là người của công chúng, hơn nữa còn có quan hệ chặt chẽ với cảnh sát, hắn một người chân nhỏ tay mềm sao có thể lay động được cái chân to chắc khỏe này, hắn là người, không phải quỷ, cho dù có năng lực cũng sẽ không liều lĩnh.

“Đương nhiên không phải, tôi tin tưởng quốc gia, tin tưởng pháp luật, Diệp Ích Dương có thể lừa gạt nhất thời nhưng không thể che giấu cả đời, sớm muộn gì tên đó cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt, tôi có thể chờ được.”

“Vậy anh nói gấp cái gì?”

“Là vì con gái của tôi.” Đinh Tân Vinh nói.

“Khi tôi chết con gái của tôi chỉ mới mười bốn tuổi, bây giờ cũng đã là một thiếu nữ rồi...”

Nói đến con gái, khóe miệng Đinh Tân Vinh không tự chủ được nở nụ cười.

“Trước kia tôi và Diệp Ích Dương thân nhau như anh em, hai nhà cũng khá thân thiết, sau khi tôi hi sinh hắn chăm sóc với vợ và con gái tôi khá tốt, điều này khiến tôi vẫn tương đối cảm kích hắn...” Đinh Tân Vinh nói tới chỗ này thần sắc hơi phức tạp.

“Diệp Ích Dương có một đứa con trai tên Diệp Bác Cường, vợ ta và Diệp Ích Dương vẫn luôn cực lực muốn tác hợp con trai hắn với con gái của tôi, nhưng Diệp Bác Cường giống y như cha hắn, đều là loại khốn nạn, ngụy quân tử, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn con gái rơi vào hố sâu chứ?”

“Cho nên tâm nguyện của tôi là muốn ngài phá hoại giữa quan hệ Diệp Bác Cường và con gái tôi.”

“Chuyện này...hơi bó tay á.”

Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, lẽ nào để hắn đi tán Đinh Mẫn, phá hoại mối quan hệ của bọn họ? Điều này hơi ngớ ngẩn, mặc dù hắn thấy mình rất đẹp trai.

“Hơn nữa bọn chúng sắp đính hôn rồi, nhất định phải nhanh lên.”

“Khi nào?”

“Ngày mai.”

Bạn đang đọc Cuộc Sống Sinh Hoạt Của Một Nhân Loại Bình Thường (Dịch) của Hà Xử Khải Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienkim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.