Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí thế bá vương có một không hai

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

Làn sóng Yêu thú sáu năm trước là đại nạn đầu tiên từ lúc nước Hoa Tu kiến quốc tới nay.

Bởi vì không kiểm soát được lượng linh lực thải ra, khiến cho ô nhiễm linh lực phá hủy cấu trúc không gian, xuyên qua tường không gian, khiến cách cổng Dị giới nổi liền với Yêu giới nhân cơ hội đó xuất hiện.

Làn sóng yêu thú năm đó thế tới rào rạt, nền kinh tế nước Hoa Tu bốc hơi ước chừng cả chục tỷ.

Nhưng không ai ngờ làn sóng yêu thú tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh. Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi xuất hiện mấy vị anh hùng tu chân được xướng tên trên bảng danh dự hàng năm của nước Hoa tu.

Trác Dị từ xa đánh chết yêu thú Thôn Thiên Há, chính là một trong số đó.

Ngoài ra Vương Lệnh nhớ còn có chín người khác được xướng danh. Nhưng mà không nhớ rõ tên.

Vương Lệnh nhớ rõ hôm đó vốn là một ngày ngàn dặm không có mây, ánh nắng tươi sáng.

Cậu đi một mình trên đường cái thủ đô Tinh Vũ của nước Hoa Tu...

Nhà cậu là một căn biệt thự nhỏ, nằm ở vùng ngoại ô cách Tinh Vũ ước chừng ba mươi nghìn dặm, tạm coi như là ở bên cạnh thủ đô. Khoảng cách xa như vậy, mà Vương Lệnh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Tinh Vũ cũng chỉ mất có năm phút đồng hồ.

Mục đích cậu nghìn dặm xa xôi đến Tinh Vũ, cũng chỉ vì mua một gói mì giòn bản giới hạn.

Vương Lệnh nhớ ngày hôm đó mì giòn Gấu mèo nhỏ phát hành thẻ sưu tầm số lượng giới hạn, chỉ bán ở Tinh Vũ. Nếu bóc được thẻ Gấu mèo lấp lánh giới hạn thì có thể ăn mì hai trăm năm mà không cần trả tiền.

Đây rõ ràng là hấp dẫn cực lớn đối với Vương Lệnh...

Trong trí nhớ của Vương Lệnh, mì giòn có địa vị rất cao. Thậm chí còn được xem trọng hơn tiên cụ giá trị liên thành trên thị trường.

Bởi bất luận tiên cụ có giá trị chế tác đắt đỏ bao nhiêu, chất liệu gỗ quý hiếm thế nào, Vương Lệnh cầm được vài phút cũng nát.

...Nhưng mì giòn không giống vậy.

Dù có nát, cũng có thể ăn thỏa thích, thỏa mãn dục vọng ăn uống!

Vương Lệnh hồi bé cảm thấy nên ban thưởng cho người phát minh ra mì giòn.

Ngay khi Vương Lệnh vội vã đi đến cửa tiệm mì giòn Gấu mèo nhỏ lâu đời đã mở bán hơn tám trăm năm, trên trời "Ầm" một tiếng, cổng Dị giới bỗng phá không mở ra.

Nháy mắt đó, Vương Lệnh cảm thấy mình mãi mãi cũng không thể quên.

Chấn động mạnh mẽ, cộng với sóng lực mắt thường không nhìn thấy phá vỡ không trung ngay trên chính cửa tiệm, khiến cửa tiệm to như vậy trở thành đất bằng trong chớp mắt.

Vương Lệnh không nhớ rõ cảm xúc khi đó của chính mình nữa.

Cậu chỉ nhớ lúc đó mình cực kỳ tức giận, nóng lòng tìm một thứ để trút hết bất mãn!

Một khắc kế tiếp, con vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống...

Thân thể to lớn rắn chắc màu xanh, mang theo sự sắc bén không ai bì nổi giáng xuống trước mặt Vương Lệnh. Con ngươi khủng bố như la bàn, lập lòe ánh sáng quỷ dị——đây là một con cóc xanh khổng lồ.

Tóm lại là con yêu thú lớn nhất Vương Lệnh từng gặp qua từ khi sinh ra đến giờ.

Trong nháy mắt thân thể ba mươi trượng rơi xuống đất, hất lên năm mươi dặm bụi đất quanh mình.

Nhưng đáng tiếc chính là, con Thôn Thiên Há này không may lại gặp Vương Lệnh.

Quỷ mới biết nó đã trải qua cái gì?

Thôn Thiên Há thậm chí còn không kêu nổi một tiếng, bụng đã bị Vương Lệnh đấm thủng trong một quyền...

Đến khi nằm trên đất, lúc nguyên thần bị đánh khỏi cơ thể, Thôn Thiên Há nhìn qua nguyên thần mới thấy người một đấm đã đấm chết mình.

...Một thằng nhóc mới có mười tuổi?

Khắc đó, trong lòng Thôn Thiên Há có một vạn chữ đờ mờ mờ chạy băng qua...

Mẹ nó, hành tinh này bị cái gì vậy?

Thôn Thiên Há tiêu hao hết lượng linh lực cuối cùng còn sót lại của mình cảnh cáo yêu thú ở cổng Dị giới nơi khác, nhắc chúng nó đừng đến nơi này.

Cho nên làn sóng yêu thú sáu năm trước có thể rút đi nhanh như vậy, không tránh khỏi có liên quan đến Vương Lệnh.

Về phần tại sao phần thưởng và công lao tiêu diệt Thôn Thiên Há lại liên quan đến Trác Dị... Vương Lệnh không biết. Cậu chỉ nhớ vì cửa tiệm mì giòn trăm năm biến mất mà đã buồn thật lâu.

...

Lúc này đây, một lần nữa đứng trước "Thôn Thiên Há" đã bị hệ thống điều chỉnh thu nhỏ, Vương Lệnh cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cậu có thể đoán được trường trung học số 60 nhất định sẽ khoác lác sự tích chói lọi Trác Dị đánh chết Thôn Thiên Há. Nhưng ngàn tính vạn tính cũng tính không ra trường trung học số 60 ngay cả nguyên thần của Thôn Thiên Há cũng có, hơn nữa còn đưa vào kho số liệu của hệ thống để thí nghiệm mô phỏng chân thật hơn.

Chắc chắn là khí tức đã một kích đánh chết mình! Thôn Thiên Há dù cho lưu lạc tới tình trạng này, cũng tuyệt đối, tuyệt đối không quên được.

Mặc dù đã cách sáu năm, nhưng lúc Vương Lệnh đứng trước mắt mình một lần nữa, Thôn Thiên há liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Vương Lệnh.

Đồng thời, con cóc đang nhìn Vương Lệnh hóa đá, hóa đá trong chớp mắt... Không có con yêu thú nào muốn bị cái thứ yêu nghiệt này đập hai lần liên tục... Có trời mới biết một quyền của tên này có đánh tan phần nguyên thần còn sót lại của mình luôn không?

Lần nữa đối mặt với Thôn Thiên Há, thực ra Vương Lệnh cũng không biết ra tay như thế nào.

Đang lúc Vương Lệnh do dự, Thôn Thiên Há trước mặt đi trước một bước, ngã xuống đất cái đùng.

Sau đó, không có sau đó.

Vương Lệnh: "..."

Thôn Thiên Há nằm chổng vó, cố gắng trợn trắng mắt.

Sau đó hệ thống đưa ra đánh gia rất nhanh——"SSS"!!

——Toàn trường kinh hô!

"Đờ mờ? Tình huống gì đây? Bạn Vương còn chưa ra tay mà?"

"Không lẽ hệ thống có lỗi?" Một thầy giám thị rớt cằm.

"Chắc là không phải... Hôm qua đã kiểm tra tất cả thiết bị rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì."

"Biết rồi!"

Một giám khảo khác hô to: "Hay... Đây là giết bằng ánh mắt trong truyền thuyết?"

Vương Lệnh: "..."

Thôn Thiên Há: "..."

"Cũng chỉ còn khả năng này."

Một giám khảo lại nghiêm túc kể chuyện:"Trong truyền thuyết, mỗi nhân tài lại có một phong cách riêng, cũng có người có đặc điểm như vậy. Bằng ánh mắt, có thể dùng hơi thở khiến yếu thú bất tỉnh... Chính là cái được nhắc đến trong bách khoa toàn thư tu chân..."

"Khí khí... Khí thế bá vương?"

Ba giám khảo phút chốc hít một hớp khí lạnh, kích động đến mức lão lệ ngang dọc.

Đúng rồi! Nhất định là vậy!

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao Vương Lệnh liếc mắt một cái lại khiến con cóc này hôn mê!

Lúc Vương Lệnh đang mơ màng, một giám khảo tiến đến nắm chặt tay cậu: "Em Vương Lệnh, em chính là ngôi sao hy vọng tương lai của trung học số 60 chúng ta!"

"..."

"Theo quy định, em Vương sẽ vào thẳng lớp Tinh anh của trung học số 60!"

"..."

"Chúng ta cùng vỗ tay cho bạn Vương Lệnh, mong sao Vương Lệnh ở trường số 60 ta làm được càng nhiều việc vĩ đại hơn nữa."

"..."

...

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn màu đỏ kéo bóng người thật dài, Vương Lệnh cô độc trên đường về nhà.

Ngó qua giấy chứng nhận nhập học chủ nhiệm giáo dục trường trung học số 60 tự tay trao.

Khắc này, trong lòng Vương Lệnh có một câu đờ mờ mờ, không biết có nên nói ra không.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Thường Ngày Của Tiên Vương (Bản Dịch) của Khô huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi communist_fish
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.