Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân vô liêm sỉ

Phiên bản Dịch · 2437 chữ

“Hệ thống ống thoát nước trong nhà hỏng rồi, sửa được không?”

Trần Lục Hợp thoáng ngạc nhiên khi nghe giọng nói dễ chịu và thậm chí có chút quyến rũ này. Có vẻ khách hàng là một cô gái xinh đẹp. Nhưng hắn lại cảm thấy giọng nói này có vẻ quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó, nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn không tài nào nhớ ra được rốt cuộc là đã gặp người này ở đâu cả.

Nghe điện thoại xong, Trần Lục Hợp vội vàng đi ra ngoài, bây giờ hắn và em gái đều trông chờ duy nhất vào nguồn thu nhập này, không tìm cách kiếm tiền thì làm sao có thể lo cho cuộc sống của hai anh em đây chứ?

Tiểu khu Lê Viên là một tiểu khu tầm trung ở Hàng Châu. Những người có thể mua được một căn nhà ở đây ít nhất phải thuộc tầng lớp tiểu tư sản.

Ngay khi bước chân vào tiểu khu này, Trần Lục Hợp cảm thấy nhẹ nhõm mà không có bất kỳ cảnh giác gì. Hắn thích nhất là giao dịch với những người giàu có và hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Khi hắn đến tầng được chỉ định của khách hàng trong điện thoại, gõ cửa an ninh, một lúc sau xuất hiện trước mặt hắn là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.

Người phụ nữ này có một làn da trắng mịn, đôi mắt như hoa mai đung đưa làn nước mùa thu, lông mi dài hơi nhướng lên. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, lông mày lưỡi liềm, mái tóc dài gợn sóng màu đỏ rượu lười biếng cuộn lại sau đầu, lộ ra bờ vai trắng ngần mịn màng. Đặc biệt là trong lớp áo ngủ bằng lụa, thấp thoáng chiếc áo lót màu đen bên trong khiến người ta thổ huyết.

Đây là một vẻ đẹp không tuổi, và là kiểu người dễ khiến người khác muốn phạm tội nhất.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này, Trần Lục Hợp không hề nghĩ ngợi gì đến sắc đẹp và sự quyến rũ của cô, mà mở to mắt nói: “Tại sao lại là cô?”

Người phụ nữ liếc mắt nhìn Trần Lục Hợp, khóe miệng cong lên vẻ giễu cợt. Một giọng nói đầy hống hách cất lên: "Sao? Anh ngạc nhiên khi gặp tôi sao? Tại sao lại không thể là tôi?"

Trần Lục Hợp cười khổ một tiếng. Chẳng trách hắn cảm thấy giọng nói trên điện thoại rất quen thuộc. Hóa ra là cô gái rắc rối đã gặp chiều nay.

Đưa mắt nhìn cô gái một lượt từ trên xuống dưới, hắn nói: "Không quan trọng là ai, quan trọng là có tiền, thời gian là vàng là bạc, chúng ta nhanh bắt đầu công việc thôi."

Tần Nhược Hàm nghe xong lời này, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Trần Lục Hợp nói: "Anh có thể mở miệng ra đừng nói mấy lời thô lỗ như vậy không?”

Trần Lục Hợp nhận ra mình đã hơi quá khích, haha cười nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, haha, người đẹp tuy lời nói của tôi thô lỗ, nhưng lý lẽ không thô, cô có thể yên tâm, tôi Trần Lục Hợp không chỉ chu đáo trong việc phục vụ, mà còn đảm bảo chất lượng lâu dài, nhất định sẽ làm cho cô cảm thấy hài lòng, hết lời khen ngợi." Hắn càng nói, Tần Nhược Hàm càng tức giận đến đỏ bừng mặt, cô tức giận nhìn hắn:" Lời nói qua miệng vô nghĩa thôi, nếu anh làm hỏng việc, thì sau này gặp anh ở đâu tôi cũng sẽ đánh anh ngay lập tức."

Trần Lục Hợp nhếch mép cười khinh bỉ. Hắn vừa đi vào phòng tắm vừa cầm hộp dụng cụ, nhưng trong lòng lại thầm cười: "Tiểu cô nương ngốc nghếch này, chỉ với mấy lời này mà muốn dọa tôi sao? Cô vẫn còn non lắm, anh đây sẽ không để cô thất vọng trong vài phút."

Khi vào phòng tắm, Trần Lục Hợp chết lặng khi nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong. Chỉ là sự cố đường ống dẫn nước thôi ư? Rõ ràng là toàn bộ hệ thống trong phòng tắm đã bị phá hỏng!

Hắn nhìn thấy ống nước có ít nhất ba bốn khe hở, tất cả đều phun nước ra ngoài, bồn cầu bị một dụng cụ cùn đập vỡ, bồn rửa mặt cũng bị đập thủng một lỗ lớn, nước phun khắp nơi, gần như tràn đầy ra phòng khách.

Điều khiến Trần Lục Hợp không nói nên lời và hộc máu là trong phòng tắm vẫn còn sót lại một ít móc treo quần áo, tất cả đều là đồ dùng cá nhân của phụ nữ, bao gồm cả áo lót và quần lót trong suốt bằng ren, cũng như siêu mỏng màu da thịt và màu đen, những chiếc quần tất ống dài thậm chí còn hấp dẫn hơn khi chúng được ngâm trong nước.

Mọi người không khỏi liên tưởng đến cảnh cô chủ nhà xinh đẹp khoác lên mình những bộ đồ kín đáo thế này mà ngán ngẩm.

Là một người đàn ông rất bình thường, Trần Lục Hợp phản ứng vô cùng khó chịu ...

Tần Nhược Hàm đang quan sát Trần Lục Hợp cũng nhận ra ánh mắt của hắn, cô lo lắng nói: "Anh nhìn đâu đấy? Nhìn đủ rồi thì bắt đầu làm việc đi!" Người phụ nữ cũng có chút xấu hổ, tự trách mình vừa rồi quá bốc đồng, làm hỏng phòng tắm chưa kịp cất nội y.

“Tôi nói này đại tỷ à, tình trạng này không nên tìm tới tôi chứ? Cô phải gọi người sửa thiết bị mới đúng.” Trần Lục Hợp nhíu mày nói, tất cả đồ ở đây đều hư hỏng nặng đến mức này rồi, làm sao có thể sửa chữa được?

"Tại sao? Không phải anh nói là chuyên gia làm được mọi thứ trong nhà hay sao? Thứ này mà anh không làm được à?" Tần Nhược Hàm chế nhạo nói: "Nếu vậy, phí kéo dài thời gian phải đổ lên đầu anh rồi!"

Trần Lục Hợp ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm: "Phí kéo dài thời gian? Tiểu gia đây còn chưa bắt đầu làm gì mà. Chưa làm gì mà đòi phí à?" Tần Nhược Hàm liếc nhìn Trần Lục Hợp với cái cằm nhướng lên, "Là anh tự nói dịch vụ làm được mọi việc trong nhà mà, bây giờ lại kêu không làm được, anh lừa đảo đấy à?. Nhà tắm này tôi vẫn đang chờ để dùng đấy, không phải kéo dài thời gian thì là gì? Lẽ nào không cần bồi thường cho tôi sao? Tôi còn chưa có tố cáo anh là làm việc không đúng như quảng cáo đó."

"Mẹ nó chứ" Trần Lục Hợp lúc này không kìm chế được chửi bới: "Tôi nói này, cô không vừa mắt tôi chuyện chiều nay đúng không? Tôi động chạm vào cô sao? Không phải vì buổi chiều tôi lấy tiền của cô đấy chứ? Chỉ vì mấy trăm tệ cô tùy tiện đưa cho tôi lại thành ra cô phá hỏng phòng tắm của chính mình để làm khó tôi đấy à? Tôi cũng không phải là đồng bọn của tên đâm xe đó, có bản lĩnh cô tự đi tìm gã đó đi nhắm đến tôi làm gì?"

Cô gái này đúng là điên rồi, Trần Lục Hợp lúc này cho rằng phòng tắm là do cô gái này tự gây ra rồi tự chuốc lấy phiền phức.

"Tôi vui, anh quản được à? Đừng nói nhảm nhiều quá, một câu thôi có sửa được không? Không sửa được cẩn thận tôi đi tố cáo anh" Tần Nhược Hàm có chút tự đắc.

"Tiểu gia ta không làm nữa. Cô thích tố cáo thì cứ việc. Có đi báo án thì cũng chẳng nơi nào giải quyết một vụ như này đâu.” Trần Lục Hợp tức giận nói.

Tần Nhược Hàm vân vê lọn tóc nhướng mày nói: "Phải thử mới biết được chứ. Tôi cũng có thể kiện anh đã đột nhập vào nhà để cướp của, sau khi bị nữ chủ nhà là tôi đây phát hiện thì anh giở trò với tôi và gây ra đống hỗn độn trong nhà tắm như thế này nha. Anh đã vào nhà tôi rồi, thiếu gì cái lý do chứ.”

Trần Lục Hợp lúc này không kìm được sự phẫn nộ: "Cô đang bị bệnh trong thời kỳ mãn kinh sao? Nếu có khả năng cô đi mà tính kế với gã đâm vào xe cô kìa, sao cô lại nhắm vào tôi chứ?"

"Miễn tôi thấy vui là được. Anh quản được à?" Tần Nhược Hàm nở một nụ cười giễu cợt khi chứng kiến sự tức giận Trần Lục Hợp.

Nhưng hắn, một người đàn ông chưa từng biết sợ hãi là gì, sao phải chịu đựng nỗi nhục như thế? Trần Lục Hợp ngay lập tức quay đầu lại và cầm chiếc hộp công cụ rời đi.

"Alo, 110! Tôi muốn tố cáo ..." Trần Lục Hợp như muốn nổ tung ngay khi nghe thấy cuộc gọi của Tần Nhược Hàm, anh vội vàng quay lại, giật lấy điện thoại của Tần Nhược Hàm, nói: "Cô được lắm, tôi sửa là được chứ gì. Bà nội nhà cô, tôi sợ cô rồi đấy". Dưới sự ức hiếp của Tần Nhược Hàm, Trần Lục Hợp phải thỏa hiệp, mặc dù hắn ta không sợ Tần Nhược Hàm gọi cảnh sát. Nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian để chuyện nhỏ như vậy lại gây rắc rối đến người thân của mình.

Nhìn đống hỗn độn trong phòng tắm, Trần Lục Hợp thở dài ngao ngán, công việc này ước tính nửa đêm hắn sẽ không về được.

Đối với Trần Lục Hợp, cái việc sửa chữa nhỏ như vậy không có khó khăn gì, thậm chí hắn còn sửa chữa máy bay, pháo binh, tàu ngầm, huống chi là một vài đường ống dẫn nước?

May mắn thay, các vật liệu trong tiểu khu này rất đáng tin cậy, có sẵn một số vật liệu thường dùng để trang trí, Trần Lục Hợp đã gọi điện và yêu cầu giao đến một số món, điều này đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều thứ.

Dưới sự ức hiếp vừa rồi của Tần Nhược Hàm, Trần Lục Hợp trực tiếp lấy đồ dùng cá nhân của cô ta trên giá treo ra làm giẻ lau, chưa kể, những đồ dùng này cảm giác rất tốt, mềm mượt như lụa, không tránh khỏi khiến người ta cảm thấy gợn sóng.

Nhưng sắc mặt của Tần Nhược Hàm đỏ bừng tức giận, cô không dám nói lời nào, nếu có vũ khí giết người trong tay, cô tin rằng mình nhất định sẽ đánh vào sau đầu của Trần Lục Hợp.

Cuối cùng phải mất hơn một tiếng đồng hồ, Trần Lục Hợp mới được thở phào nhẹ nhõm. Hắn lấy từ trong túi ra điếu thuốc màu đỏ mận kém chất lượng, loại thuốc không hiếm ngay cả với những người quét đường, rồi châm lửa đốt.

"Xong rồi. Còn bồn cầu và bồn rửa mặt của cô, tôi không thể làm gì được. Ngày mai cô nên đến chỗ bán đồ dùng vệ sinh để mua cái mới. Họ sẽ đến lắp đầy đủ cho cô." Trần Lục Hợp cầm hộp dụng cụ bước ra khỏi phòng tắm, Tần Nhược Hàm đang nằm uể oải trên ghế sô pha trong phòng khách nói.

Không đợi bên kia lên tiếng, Trần Lục Hợp đã vươn tay đòi tiền: "Tính tiền đi, 800, chiết khấu cho cô 9,98%. Tổng cộng là 798 tệ, nếu làm tròn vẫn là 800."

Nghe lời này của Trần Lục Hợp, Tần Nhược Hàm suýt nữa nôn ra máu, cô từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: "Tám trăm? Sao anh không đi cướp luôn đi?" Đúng là chỉ có tên lưu manh cứng đầu như hắn mới dám đòi cỡ này.

"Tám trăm đắt sao? Dịch vụ tận nơi đặc biệt trọn bộ giá 800 tệ. Tôi đêm nay làm rất vất vả đấy, còn mệt hơn cả dịch vụ trọn bộ đấy?" Trần Lục Nam không cam chịu đáp trả.

Cơn giận của Tần Nhược Hàm lúc này phải gọi là không gì diễn tả nổi, hôm nay cô vốn muốn chỉnh Trần Lục Hợp một trận, chứ không có ý định trả tiền.

Vừa đảo mắt, Tần Nhược Hàm khinh khỉnh nói: "Vậy thì tôi cũng phải tính toán với anh. Đồ lót và tất chân tôi để trong phòng tắm đã bị anh làm hỏng. Đều là thương hiệu nổi tiếng quốc tế, giá của chúng cộng lại ít nhất hai ngàn. Tôi thấy anh nghèo kiết xác nên thương cho lấy anh một nửa thôi, tính là một ngàn hai, anh còn phải trả tôi bốn trăm. "

"Cái gì?" Trần Lục hợp trừng lớn hai mắt, tức giận nói: "Cái đó chỉ là một ít mẩu vải, cộng lại còn ít hơn vải quần của tôi, mà đắt hơn hai ngàn ư? Cô so với lão tử còn vô liêm sỉ hơn đấy."

Trần Lục Hợp tức giận nói: "Cô đừng có mà được nước lần tới, mau trả tiền cho xong đi, nếu không đừng để anh đây nổi giận, tôi mà nổi giận lên thì ngay cả bản thân cũng thấy sợ chứ đừng nói đến một cô gái trói gà không chặt như cô.”

“Vậy tôi muốn xem anh có bản lĩnh như thế nào.” Tần Nhược Hàm chế nhạo. Cô sống bao nhiêu năm ở vùng đất này rồi, có cái gì mà chưa từng thấy qua. Một Trần Lục Hợp nhỏ bé làm sao có thể đe dọa được gì tới cô chứ?

Trần Lục Hợp vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng giả bộ hung dữ mà dọa Tần Nhược Hàm, hắn chỉ cảm thấy hôm nay là xui xẻo tám đời, tại sao lại đụng phải một cô gái lưu manh như vậy?

Cứ tưởng buổi chiều kiếm vài trăm tệ sẽ dễ dàng, nhưng bây giờ, rõ ràng là xui xẻo hơn là may mắn.

Bạn đang đọc Cuồng binh mạnh nhất đô thị - Bản Dịch của Đại hồng đại tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhchautientu2118
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.