Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm tiền

Tiểu thuyết gốc · 1034 chữ

Xong xuôi Bạch Phong rời khỏi quán, để lại Trần my ngồi lại thẩn thờ suy nghĩ ở đó.

Trên đường về, Bạch Phong suy nghĩ xem làm sao để kiếm được nhiều tiền, trả nợ cho Trần My chỉ là phụ, để cho cha mẹ hắn ăn sung mặc sướng mới là chính.

Điều hắn nghĩ đến đầu tiên chính là thấu thị, kỹ năng này giúp hắn có thể giúp hắn nhìn xuyên vật thể, cấp hiện tại của hắn là một, chỉ có thể nhìn xuyên những thứ đơn giản như quần áo vải, giấy, …

Đánh bài, đúng rồi, chính là đánh bài.

Nghĩ vậy, Bạch Phong nhanh chóng chạy đến phía bên trái đường, không đi thẳng về nhà.

Trong một căn nhà nhỏ xập xệ, có bốn người đàn ông đàn ngồi quây lại với nhau, ba người trong đó ăn mặc khá là sang trọng, trông rất có tiền, duy chỉ có người đàn ông còn lại ăn mặc chỉ có một cái quần sọt áo thun ba lỗ, ấy vậy mà dưới chân ông ta đang để cả sấp tiền.

“Đánh nhanh lên, hừ, hôm nay tôi phải phục thù.” Một người đàn ông cầm điếu thuốc trong tay thúc dục nói.”

“Ây da… Tôi nói này lão Tứ, hôm qua ông đã thua cả mớ rồi mà nay vẫn chưa từ bỏ à.” Một người kế bên nói.

Ba người đàn ông ăn mặc sang trọng lần lượt là lão Tam, lão Tứ và lão Ngũ. Người đàn ông ăn mặc nghèo nàn còn lại tên là Tần Phương, hàng xóm thường gọi ông ấy là Phương Bịp, lão này chơi đánh bài có số trong vùng, nghe nói ông ta chưa từng thua ai, nhưng không hiểu sao lúc nào cũng thấy lão nghèo rớt mồng tơi chả khá lên nổi.

Lúc này Bạch Phong chạy nhanh cũng đã đến đây, thấy có nhiều người như vậy hắn quyết định thử một phen dù sao thì mình cũng có thấu thị lo.

“Ken két” , âm thanh mở cửa truyền đến làm đám người ở bên trong giật mình, đang đánh bài nên họ rất sợ đột nhiên có cảnh sát chui từ đâu ra rồi tống họ lên phường lại khổ.

Khi đám người thấy người vào là một đứa nhóc thì cũng nhẹ nhàng thở ra, quay người tiếp tục tập trung vào chuyên môn.

“Chú Phương, hôm nay đông quá chú nhể.” Bạch Phong quay sang hỏi thăm Tần Phương, hắn thỉnh thoảng có qua chơi với lão này, được ông ấy chỉ đánh bài, nhưng chỉ đơn thuần là đánh bài mà thôi, Tần Phương không hề chỉ cho Bạch Phong một chút chiêu trò mánh khóe gì.

“Ừ, ngồi chơi đi, chú bận lát.” Nói rồi vẫn tập trung đánh bài.

Bạch Phong đi tới kế Tần Phương, ngồi xuống xem, bọn họ đang chơi bài cào tố, có ba lá, cộng lại sẽ ra số nút, nhưng có thêm chữ tố nên cũng tùy vào độ liều của mỗi người.

Bạch Phong liếc mắt, tiền cược mỗi ván là một trăm kim tệ, Bạch Phong thi triển thấu thị liếc một vòng.

Miệng cười khẽ, quay sang nói nhỏ với Tần Phương:” Chú, chúng ta hợp tác làm ăn không?”

“Hợp tác gì?” Tần Phương nghi hoặc, hắn thật có thể đổi bài này nọ nhưng không biết số nút của đối phương thì làm sao đổi bài, nếu như lúc nào cũng chín nút rồi ba tây chẳng phải như nói là mình đang chơi bịp sao?

“Cháu biết số nút của họ!” Bạch Phong cười.

“Hả?” Tần Phương giật mình, lỡ la lên.

“Sao đây lão Phương, tôi tố thêm năm trăm kim tệ, theo không?” Lão Tam nói.

Tần Phương đắn đo, lão già này chơi lớn vậy chắc có lẽ là bài lớn, trong khi mình chỉ có bốn nút mà thôi.

“Bằng cách nào? Nếu như thua thì sao?” Tần Phương lại quay sang hỏi Bạch Phong, nếu như tin thằng nhóc này thật lỡ mình thua sạch sành sanh thì sao?

“Thì chú cứ thử nhả một ván xem cháu nói đúng không, người vừa tố ba nút.” Bạch Phong nói xong đắc ý nhìn bộ bài.

Tần Phương hết cách, cứ thử vậy, dù sao hai người kia đã không theo rồi.

“Không theo.”

Tần Phương vừa dứt lời lão Tam quăng ba con bài ra gom tiền về phần mình, cái miệng thô tục cười hô hố.

“Ha ha, mấy người cũng yếu bóng vía thật đó, tôi chỉ có ba nút mà thôi.”

Tần Phương ở bên cạnh trợn mắt, không phải vì câu nói vừa rồi của lão Tam mà là câu nói của Bạch Phong, thật sự chỉ có ba nút mà thôi.

“Được… Chia thế nào?” Tuy không biết tên nhóc này làm thế nào nhưng mà dù sao cũng có thể giúp hắn kiếm ra tiền, không cần nghĩ nhiều làm gì cho nhức đầu.

“Chú ba cháu bảy, dù sao phần lớn là do cháu nha.” Bạch Phong đề nghị.

“Này… Này có chút…” Tần Phương đau lòng, mất đi phần lớn như vậy, sau một phút hắn quyết định đồng ý, dù gì thì cũng do tên nhóc này bỏ ra nhiều sức hơn, mình chỉ cần bỏ vốn rồi thu lời mà thôi.

Quyết định xong cả hai bắt đầu bắt tay vào làm, người bỏ tiền, người thì đợi thời cơ, được là tố thêm tiền cứ như vậy mãi ba mươi phút sau ba người đàn ông kia túi đã trống rỗng, mặt mày xám xịt đứng dậy đi về.

Trong đó, một người lúc đi về còn bỏ lại một câu: “Kể từ khi tên nhóc này đến đây thì xui như sao chổi vậy.”

Bạch Phong thầm nghĩ: Nào có chứ, mình đi đến đâu thì may mắn đến đó mà nhỉ???

---

Chúc mọi người một ngày an lành.

Bạn nào muốn ủng hộ mình thì đây ạ:

Tên tài khoản: NGUYEN PHU VAN

Số tài khoản: 0379742885

MB Bank – Ngân hàng Quân Đội.

Bạn đang đọc Cướp Đoạt Nữ Nhân Sẽ Có Thưởng sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 451

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.