Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đô Lăng Quân đồ vật tâm tư

Tiểu thuyết gốc · 1221 chữ

Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, nhìn bề ngoài mà nói Vạn Bảo Các tựa hồ như không lớn, nhưng vào bên trong nhìn tận mắt mới thấy nó rộng rãi cỡ nào. Nếu nói tầng 1 là nơi tiếp khách, hàng hóa trưng bày đủ các loại tạo nên cảm giác sâu hẹp thì tầng 3 cơ hồ là 1 bộ mặt khác nha. Tầng lầu căn phòng cực rộng, trang trí bạch kim vàng óng sắc cấu tứ nên hình tượng tao nhã, xa hoa. Khiến cho bất cứ khách hàng nào đến đều lưu lấy ấn tượng tốt đẹp. Đây cũng chính là 1 trong những con bài tẩy kinh doanh của các thế lực lớn. Chính là Đô Lăng Quân cũng thế, hắn khá bất ngờ nhưng dù sao thì vẫn là 1 công tử đúng hiệu, xa hoa hơn hắn vẫn là từng gặp nhiều rồi, vẻ ngạc nhiên thoáng lên rồi cũng tựu bình thường trở lại. Nhưng Lục Đình thì khác nha, hắn nhưng dù sao cũng xứng đáng là 1" công tử " đấy, thế nhưng là chỉ công tử "áo rách khố đeo" mà thôi. Hắn trước kia nhà là hoàn toàn xứng với danh nghèo rớt mồng tơi, làm thì đủ nhiều nhưng tiền lương vẫn cứ ít ỏi. Chậc chậc. (tội nghiệp vl)

Chưởng quầy cùng Đô Lăng Quân ngồi xuống ở bộ bàn ghế chính diện lâu phòng, lão chưởng quầy tiện tay rót lấy cho đối phương một chén trà, trà này cũng rất thơm, tên là " Hoa mộc đàm" trà, tương tự như cái tên, trà này pha chế từ hoa mộc đàm thảo dược, được đặc cách trồng riêng cho sinh ý Vạn Bảo Các. Tất nhiên đây cũng là một chiêu bài thu hút nhân tâm khách hàng. Hai người bọn họ tiếp tục tán gẫu vui vẻ vài câu, vừa tròn 1 tuần trà qua đi thì từ cửa phòng thị nữ nhất nhất chậm rãi tiến đến bàn bọn họ một phía, tay nàng cầm một chiếc mộc hộp, bên ngoài trang trí đẹp mắt vô cùng, họa tiết chi chít nhưng lại rất hài hòa ánh nhìn.

Lục Đình đang lúc tìm tòi dò xét lấy căn phòng cùng những thứ khả nghi dấu vết " bí ẩn" cơ hồ cũng bị chiếc hộp ấy thu hút lấy cái nhìn. Đô Lăng Quân vừa nhìn thấy, hắn trong lòng là nhảy cẩng lên, bên ngoài thì chắc chắn không lộ liễu như thế nhưng hắn cũng không che giấu được vẻ mặt mừng rỡ kia. Lão chưởng quỹ thấy thế liền khuôn mặt nổi lên một hồi ý vị tiếng tươi cười :

" Nhìn công tử thế nhưng là đồ vật tặng cho ý trung nhân nha"

Đô Lăng Quân nghe xong tựa như phát giác chính mình thất thố, nội liễm lại cảm xúc bản thân, cố gắng hết mức mà trấn định lại chính bản thân mình mặt mũi:

" Chưởng quỹ nói đùa, ta tựu chỉ 15 tuổi hài đồng nha"

Hắn vừa nói vừa cười cười, nhưng lòng là vừa mới bị đè nặng lên khối đá lớn . Kế bên Lục Đình cơ mặt quái dị lên, hắn nghe xong lời nói của chưởng quỷ nhưng là giật mình không ít. Thế là liếc liếc đôi mắt sang Đô Lăng Quân, vừa nhìn thấy tên kia một khắc này, hai con ngươi của hắn cơ rút lại chỗ sâu trong. Lòng hắn đóng chắc chắn mà vội vàng khẳng định một câu: 'Tên này chính là đang yêu!!!!'. Hắn bây giờ là cực kì tò mò ai có thể để cái tên đầu đần này nhớ thương, nhưng gần nhất là chiếc hộp trên bàn. Tâm trí Lục Đình hiện tại là một mảnh lửa nóng, nếu có thể động thân hắn sẽ tựu liền lập tức mở ra ngay chiếc hộp mộc hoa mỹ kia , nhưng tiếc là không thể rồi.

Điều này cũng ở tâm tư của Đô Lăng Quân , hắn đôi mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào cái hộp đó. Trước mặt thấy cái tràn cảnh thú vị này, chưởng quỷ cũng chẳng nói gì thêm, thậm chí cũng không thừa nước đục thả câu. Như thế chỉ có thể làm mất nhân tâm khách hàng. Hai bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt vào nắp chiếc hộp mỹ mạo, ngón tay vuốt vuốt lên, làm màu đủ kiểu và cuối cùng đặt vào khe khảm khóa của chiếc hộp, từ từ chậm rãi mà mở dần ra.

Lục Đình đôi mắt rực lửa cũng dần nguội lạnh lại, nhíu mày sâu lên, ngạc nhiên vẻ mặt đến cực độ. Chỉ thấy bên trong hộp, cái gì ngọc châu sáng loáng, trâm cài tinh tế mỹ lệ, cái gì áo là vải luạ, cái gì trang sức quý hiếm đắt tiền, không hề có nha. Chỉ thấy bên trong tựu chỉ có một cây lược gỗ bình thường mà thôi, ngoại trừ thân trên hoa lá khắc họa sâu sắc, đầu phần càng là 1 con thỏ. Cây lược bản thân là hết sức bình thường !!! Hắn quay đầu mà xem Đô Lăng Quân kia.

Tên kia thế nhưng là đáng vẻ thỏa mãn, vô cùng hài lòng, xem lẫn là có một tia ôn nhu sắc. Mơ hồ càng là có 1 chút kích động. Hắn tại nhìn kĩ càng từng chút một chỗ địa phương. Thấy thế, Lục Đình lại càng quái dị hơn vẻ mặt, chờ hắn giải thích, nhưng không hề, hắn nhìn lại lão chưởng quỹ, vui mừng xem lẫn biết ơn mà nói :

" Đa tạ chưởng quỹ cách cục "

Lão chưởng quỹ kia biến mặt mà chối đi Đô Lăng Quân lời nói :

" Công tử ngài thế nhưng đa tạ sai lầm người địa phương"

" Luyện bảo đại sư mới là người có công tu phục chiếc lược của quý công tử, ta nhưng là có tài đức gì chứ"

Nghe xong, không đợi lão tiếp tục, Đô Lăng Quân lại nói tiếp :

" Chưởng quỹ ngài đừng vội, này công cũng là ngài sớm mang đến, tất có ngài mới có ta vật hôm nay. Còn về luyện bảo đại sư, khi nào có dịp ta sẽ tự đích thân cảm tạ hắn".

Chưởng quầy lão giả nghe thấy lời nói ấy, mặt lại vui vẻ lên, tươi cười mà đáp lại:

" Công tử khách khí với ta rồi, ha ha"

Lúc này một thị nữ lại vội vàng nhanh chân đến sắt lão chưởng quỹ, nhẹ nhàng thầm giọng nói với hắn điều gì đó, nghe xong hắn lại quay lại mà báo Đô Lăng Quân với ngữ khí tạ lỗi :

" Đô công tử ngài tiếp tục dùng trà bánh, ta tựu phải tiếp đến khách nhân, lão tạm thời cáo biệt trước."

Thấy Đô Lăng Quân gật đầu xuống, lão cũng nhanh chân đi trước, để lại hoa mĩ cái hộp chứa chiếc lược kia. Đô Lăng Quân tiến đến, nhẹ nhàng màng mang layy1 chiếc hộp với vẻ mặt thỏa mãn mà đi ra khỏi Vạn Bảo Các. Vứt lại phía sau Lục Đình ngơ ngơ ngác ngác.

Bạn đang đọc Cửu Đạo Nhập Vi sáng tác bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.