Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Sự (2)

Tiểu thuyết gốc · 1832 chữ

Phía bên kia nội cung, giữa hàng trăm quyền quý thế gia các tử nữ, Đô Lăng Quân khuôn mặt xám xịt đang đứng. Hắn đôi mắt hàng hàng lo lắng hướng về từng người mà tìm kiếm. Tất nhiên hắn đang tìm là Anh Thiên Phương nữ tử kia, từ lúc bắt đầu tấn công ngoại cung Hắc giáp đại quân. Đô Lăng Quân đã chạy một vòng khắp cả nội cung tìm nàng, bất cứ nơi hắn hắn đến đều không thể thấy nàng một cái hình cái bóng nào cả.

" Ài, ngươi nếu là cho ta thấy đến kia khuôn mặt nàng. Ta ít nhất có thể cho ngươi tìm kiếm cùng"---- Lục Đình nói đến với vẻ mặt ai oán, kể từ khi Tô Ninh cái kia thanh niên rời khỏi. Hắn đã có thể bất chấp mà ra đến ngoại giới du tẩu.

Đô Lăng Quân sầu não, nghe thấy cũng chỉ có thể thầm oán trách, thế nhưng nếu một mặt hắn có thể biết tới, liền là ngày tháng một đoạn dài thời gian hắn sẽ không thể nào yên ổn được.

Đứng lúc này, phía xa xa, một bàn tử chân tay thở dốc, chậm chạp mà tới gần Đô Lăng Quân khu vực, hắn nói:

" Lăng Quân đại ca a, phía trước ta tìm quanh quanh nội cung nhưng không thể tìm thấy Anh Thiên Phương tỷ tỷ. Huynh nói có phải tỷ ấy xông loạn không a!!"

Bàn tử hồng hộc thở dốc, một hơi kể lễ sự tình, chỉ thấy Đô Lăng Quân đôi mắt trừng trừng mà nhìn thẳng vào bàn tử:

" Bàn Tượng!!!!!"

" Ngươi nói bậy bạ cái gì, hừ"

" Con mẹ chứ gấu à, người ta đã cho người tìm kiếm phụ trách, ngươi lại còn quát tháo người ta. Rốt cuộc đây là ngươi lễ độ!!"--- Kia bàn tử cũng thuộc dạng con ông cháu cha, nghe thấy như vậy tiếng quá tháo còn là số ít lần hắn gặp phải. Không tức giận thế nào ông trời đạo lý.

Ngạnh ngạnh mạnh miệng trả lời một câu, khuôn mặt bàn tử đã đỏ chót, gặp phải có thể đoán là hen suyễn không chừng. Hắn sinh sinh tức giận bỏ đi. Đô Lăng Quân thấy thế, khuôn mặt lo lắng cũng chuyển biến lạnh lùng hơn

" Hừ"

Còn Lục Đình bên cạnh, lắc đầu lắc đầu cho ý kiến:

" Ai, ta biết tiểu tử ngươi lo lắng cho ngươi nữ nhân, thế nhưng phải biết nhìn lấy tình thế nha. Dù sao thì cái kia Bàn Tượng cũng chỉ là một huynh đệ xa lạ mà thôi. Ngươi không tạ người ta còn như thế trách mắng. Ài"

" Lần này thì ta thực sự hiểu đến, Con mẹ nó cái gì ' Đàn bà là những niềm đau', 'Nữ nhân hội là cái phiền phức nhất a!!"

Biết lần này quá đáng lời nói, Đô Lăng Quân vẫn là có chút thu liễm lại bình tĩnh. Nhưng mà khuôn mặt vẫn là một dạng nôn nóng khẩn trương lên.

" Các vị công tử, cô nương"

" Bên kia mật đạo đã chuẩn bị xong xuôi, mời các vị nhanh chóng tập hợp điểm đến. Hoàng cung rất nhanh sẽ khó khăn chống đỡ, xin các vị nhanh lên a"--- Đồng dạng khẩn trương lời nói của một thủ vệ, hắn mồ hôi ròng ròng vì chạy gấp gấp. Lúc này một đoàn thị vệ khác cũng hiểu chuyện rất nhanh, tức tốc an bài mọi người vào vị trí lĩnh đội hộ tống.

" Tất cả các vương phủ tử nữ các châu, một dạng nhanh chóng. Chúng ta không nhiều thời gian"

" Nhanh lên!!!"

Dưới sự hộ tống chặt chẽ của một số lớn thị vệ, rất nhanh mọi thứ đâu vào đấy. Mọi người đều bị bao trùm bởi bầu không khí gấp gáp, khiến cho tâm lý bất cứ ai đều là một mảnh khẩn trương.

" Ài, rốt cuộc vẫn là không kịp a. "

Lục Đình thở dài một tiếng, quay đầu mà nhìn chằm chằm vào Đô Lăng Quân

" Vẫn là đi thôi, kia nha đầu tìm không thấy tất hẳn không ở đây. Ngươi đừng vô ích nữa Đô huynh đệ a"

" Không, bên ngoài rất nguy hiểm, nàng làm sao không ở đây được!!!"---- Đô Lăng Quân nôn nóng, bất an. Nhưng ngay sau đó, bất ngờ đang chạy tới thị vệ một tiếng hô lớn:

" Nhanh, Nhanh, Quân địch khai chiến!!!"

" Nguy hiểm rất nhanh sẽ đến, Nhanh lên!!"

Không để cho mọi người hỗn loạn lên, dẫn đầu đội hộ tống điều động các thủ vệ đốc thúc kéo các tử nữ vương gia đi thật nhanh.

" Không kịp được, đừng ngoan cố nữa, đi mau !!"---- Đến cả Lục Đình còn gấp gáp vô cùng, khuyên giải cật lực. Đô Lăng Quân cắn rứt môi, tay bóp chặt nắm đấm lộ ra vẻ cực kì không cam lòng. Nhưng không đợi hắn có bất cứ lời nói nào cả, một thủ vệ kéo mạnh Đô Lăng Quân tay phải, nhanh chóng vừa hô :

" Công tử, không kịp thời gian. Nhanh lên!!"

Đoàn người rất nhanh biến mất khỏi cái này khu vực, thế nhưng còn một kẻ vẫn chưa hề di động. Đó là tên thủ vệ đã hô to thanh âm gấp gáp báo cáo Đại Hàn đại quân khai chiến. Hắn đứng đó, miệng xoẹt qua một đường cong tà dị. Đợi một khoảng thời gian, xác định toàn bộ hộ tống đoàn quân đã đi xa. Hắn cũng rất nhanh động thân hình mà chạy đi về hướng ngược lại, biến mất khỏi nội cung chỗ sâu.

Nửa canh giờ sau đó, Đại Hàn đại quân Hắc Nguyệt thống lĩnh bên cạnh, chính là tên kia thủ vệ

" Thống lĩnh, kế hoạch đang tiến triển thuận lợi. Đám kia tử nữ đã bị ta tung ra giả tin tức, không bao lâu liền sẽ đến Tần nội gián trưởng vị trí"

Hắn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng mà báo cáo nhiệm vụ. Hắc Nguyệt nữ nhân kia cũng rất hài lòng với thái độ của hắn :

" Tốt, lần này tính cho ngươi công tích lớn"

" Bên kia Tần Tang cực diện như thế nào?:

Nghe như vậy khen thưởng, tên giả thủ vệ vẫn như thường vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra. Hắn vẫn cung kính trả lời:

" Đại thống lĩnh, Ta thời gian trước có đoạn thụ hắn nhắc nhở, tin rằng với cục diện này hắn đã an bài nhân thủ thỏa đáng."

" Chờ đợi cá sa lưới thời điểm, mặc kệ đám kia hải vương như thế nào ngạnh kháng. Chỉ cần nắm giữ bọn họ thân thích, ta trận chiến này hội tất thắng!!!"

Nghe như vậy hài lòng câu trả lời, Hắc Nguyệt người phụ nữ cười cười. Chỉ nói ra một tiếng "Tốt" đáp lại, bản thân thì bước chân nhanh chóng quay trở lại lâm thời bản doanh. Giả thủ vệ một hồi sau cũng thay đổi lại trang phục, chính là hắc y dạ hành trang phục. Cứ như vậy, một đường tiến thẳng vào bản doanh thụ người tôn kính, bởi vì hắn thân phận chính là thân cận nhất đại thống lĩnh người--- Hắc Nguyệt nữ nhân tâm phúc.

Ở một nơi khác, ngoại cung bí mật vị trí, nơi mà chỉ có Anh Thiên Liên cùng Anh Thiên Phương nha đầu biết được. Lúc này, hai người bọn họ đều đang ở cùng nhau, bên kia một nha đầu nhẹ nhàng bước tới gần, giọng nói gấp gáp:

" Anh Thiên Liên phu nhân, khắp nơi ngoại cung ngoài kia hoang tàn không chịu nổi, Hắc bào binh sĩ tuần tra liên tục, đường thoát không hề có. Chúng ta phải làm sao đây?"

Nhăn nhó khuôn mặt của thị nữ rất căng thẳng, rõ ràng là đang vô cùng lo lắng đến bên ngoài địch nhân. Anh Thiên Liên vẫn rất trấn định, chỉ "Ừm" một cái rồi im lặng một hồi lâu, chính là đang suy nghĩ lấy phương án. Bên cạnh thị nữ cùng Anh Thiên Phương cũng rất thức thời, không hề làm phiền đến Anh Thiên Liên, để nàng một mạch suy nghĩ cẩn thận.

Suy ngẫm qua đoạn thời gian, nàng mở miệng nói đến :

" Bên ngoài một trận công hoàng cung, không hề có gì cả tình báo, rất rõ ràng là bất ngờ tiến công diệt hoàng đế cùng triều thần kế hoạch. Đánh đến như vậy ngoại cung, không biết mỗi khu vực đoạt đến thành công đều sẽ chiếm đóng hay là toàn bộ quân địch lâm thời nghỉ ngơi chiến cuộc?"

" Nếu là chiếm đóng vị trí đoạt đến khu vực, chẳng phải binh lực hội sẽ phân tán? Hoàng đô nếu là một dạng bất ngờ tập kích, rất nhanh hẳn là sẽ nhanh chóng dẫn đến quân tiếp viện từ khắp nơi các châu đi. Như thế phân tán binh lực, chính là tự mình tạo ra cơ hội bị diệt rất nhanh nha. Nếu như vậy hẳn là toàn bộ ngoại cung hiện tại đều trở thành lâm thời chiến trường cùng bản doanh kẻ địch a!"

Nàng lầm bầm trong miệng, suy tư không dứt, nhưng cũng phải khen đến, chỉ dựa vào nha hoàn một ít tin tức bên ngoài mà có thể có như thế suy đoán. Nàng khẳng định cũng là một dạng thông minh tài năng nữ nhân. Một lúc sau, nàng lớn tiếng nói với 2 nữ tử trước mặt :

" Tuy nói hiện tại vị trí hẳn là an toàn, nhưng rất có thể chỉ là tạm thời. Ngoại cung nơi này nếu không có chuyện gì xảy ra, tất sẽ chịu đến hai quân đại chiến. Ở đây không an toàn, tốt nhất phương án chính là thừa lúc lính tuần tra sơ sót, thần không biết quỷ không hay mà trốn về phía nội cung."

Một mực nghiêm túc Anh Thiên Phương nha đầu, lúc này cũng nói lên :

" Vậy cứ theo mẫu thân kế hoạch!!"

Anh Thiên Liên liếc liếc lấy nàng thật lâu, khóe môi giật giật mấy cái, tiện tay còn vỗ đầu Anh Thiên Phương không nhẹ làm cho nàng nấc nấc lên kêu "a".

" Nha đầu ngốc, ta chẳng lẽ phải nghe ngươi một cái nha đầu 15 tuổi kế hoạch sao!"-- Anh Thiên Liên dịu dàng như tình nói

" Hì hì, nữ nhi tựu sai a!"-- Khẽ cười, Anh Thiên Phương một cái nhận sai. Bên cạnh cái kia thị nữ cũng cười thầm :'trong hoàn cảnh này vẫn như thế lạc quan a!!'

Bạn đang đọc Cửu Đạo Nhập Vi sáng tác bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.