Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đô Lăng Quân cái biến

Tiểu thuyết gốc · 1048 chữ

" Haiz...hôm nay xem ra tới đây thôi, biết thời biết thế cũng là một cách, dù sao thì" cố quá thành quá cố" đạo lý cũng dễ hiểu "

" Tựu ta hiện tại linh hồn thể cũng chẳng làm gì được, dù sao thì ta vẫn là xuyên không giả cao quý, ít nhất là nhân vật chính một trong a"

Lục Đình tốt khẳng định tình thế hiện tại của mình, hắn khuôn mặt thế nhưng bất đắc dĩ vẻ. Cũng phải, bất cứ ai tư tưởng xuyên việt đều là độc chiếm một phương nhân vật, gặp phải hắn tình trạng cơ hồ là không có trong thế giới tiểu thuyết tiên hiệp Lục Đình từng xem qua. Tuy là vậy nhưng Lục Đình hắn sâu trong đôi mắt vẫn có 1 cỗ ý chí quyết tâm, nhưng là còn kèm theo một chút gì đó cảm xúc, nếu thật thì hẳn là tiếc nuối a.

" Ngươi chắc hẳn có được tin tức bản thân muốn?" - Từ phía sau Đô Lăng Quân lên tiếng hỏi, hắn hoàn toàn chưa hiểu hết việc đời, thế nên giọng bên trong còn có 1 sự mỉa mai hàm ẩn, nhưng dù sao cũng nhỏ đến mức không đáng nhắc đến.

"Haiz..Cũng không nhiều"

Lục Đình hắn nhưng là từ hiện đại thế giới nha, còn là 1 fan cuồng tiểu thuyết tiên hiệp chân chính, mưu tính sâu xa hay tài trí mặc dù không có phần hắn bao nhiêu, tuy nhiên đạo lí " gần đèn thì sáng" vẫn có lí ngay lúc này. Mỉa mai này dù nhỏ nhưng chí ít Lục Đình hắn sao lại không nhận ra chứ, chỉ là không đủ tâm hồi đáp mà thôi.

" Ngươi học sinh là tại trốn học?- Lần này là Lục Đình ngạc nhiên lên tiếng

" Ngươi nha, Đô công tử đúng là có máu liều, ngươi chí ít là không sợ cha đi"

Hắn vừa nói vừa nham hiểm cười cợt trước mặt Đô Lăng Quân

" Ta đường đường đường Đô phủ công tử thế nhưng nhà sách không thiếu, không ở học viện tựu là ở nhà, cha ta còn mừng là"

" Nhưng mắc mớ gì đến ngươi, linh hồn thì nên an tâm là linh hồn nha"

Đô Lăng Quân nhếch miệng lên cười lại, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên của hắn, tất nhiên một chút cũng không sợ, hắn thế nhưng là có 1 đám " đàn em" trung thành nơi học viện này, lý do thì chắc hẳn không đến mức còn thiếu đi.

Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, hắn Đô Lăng Quân đàn em 1 trong chạy đến phía hắn, học sinh học viện tuy nói khác biệt tuổi tác nhưng dù sao vẫn là con cháu thế gia, học chung cơ hồ chỉ là một lời nói đơn giản từ phía hắn gia .

" Ngươi Lâm Phong làm gì chạy như ma rượt thế, ban ngày chẳng lẽ còn có con ma nữ nào quyến ngươi cái rũ sao hả?"- Đô Lăng Quân châm chọc hắn 1 câu, nhưng chẳng lâu sau hắn mặt tựu biến sắc lên chỉ vì lời nói sắp tới của hắn đàn em Lâm Phong :

" Đô đại huynh đừng chỉ lo biếm ta, ngươi sắp còn hơn ta nhiều lắm, Đô Vương vừa đến quan sát thư phòng, hắn nhưng là...Nhưng là hỏi tìm kiếm ngươi"

" Bọn ta còn có trụ một hồi nhưng rốt cuộc vẫn còn là..là bại lộ a" Lâm Phong nói đến đây rốt cuộc được hơi thở dốc, hắn nhìn lên lén lên Đô Lăng Quân mặt, thấy hắn còn biến nhiều lắm, thế nên hắn thông minh lên, lựa chọn im một miệng che dấu một tin còn bất ngờ hơn. Thế nhưng hắn đối mặt là ai chứ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hắn Đô Lăng Quân tựu sỡ hữu tương đối trí thông minh " gia truyền", vì vậy hắn hỏi ngay mấu chốt một vấn đề :

" Còn ngươi, ta ở nhưng là ngươi làm thế nào biết??"

' ài, cuối cùng vẫn bị hỏi đến a' - Đây chính xác là cái ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Phong, hắn bên ngoài lại là cười khổ, ngậm ngùi một chút rồi bắt đầu nói ra:

" ừm..ừm ...Đô đại huynh, thật sự, thật sự là toàn bộ các huynh đệ thế nhưng đều tản ra tìm ngươi, ta là gặp được ngươi cả"- Lâm Phong vừa nói vừa cười xấu hổ

" cha ngài khăng khăng bảo chúng ta nếu không tìm thấy ngài....thì....thì tựu viết thư gửi đến chính chúng ta gia chủ a"- Hắn 1 câu lại một câu kinh người tin tức.

Nghe tới lúc này, khuôn mặt Đô Lăng Quân đã biến sắc rõ rệt không còn gì để biến hơn nữa, hắn bắt đầu liên tưởng đến những cái "bài học" đậm chất tình " cha con". Vừa nghĩ xong, lưng hắn đẫm nước lúc nào không hay. Còn về linh hồn thứ 2 Đô Lăng Quân- Lục Đình đang cười, cười toét mồm, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cười sảng khoái nhất kể từ khi hắn xuyên việt.

Vừa liếc mắt sang Lục Đình, Đô Lăng Quân chỉ có thể nổi giận trong lòng, hắn nếu là bên ngoài phát tiết, đàn em trước mặt có lẽ sẽ " thêm thuốc" ý nghĩ với hắn. Hắn chỉ lạnh lùng mà nói lên một câu hết sức nhỏ bé: " Hừ, dám cười ta, đến khi ta về xem ta thế nào cho ngươi dạy học"

" Đô Đại huynh vừa nói gì thế"- Lâm Phong tai bỗng nhiên thính lên 1 cách bất ngờ vừa hỏi

" Ngươi nghe cái gì lầm tưởng? Đừng nhảm nữa, đi nhanh đi"- Đô Lăng Quân thức giục, hắn ko biết chậm trễ gặp mặt phụ thân thì tình cảnh" bài học" sẽ thêm bao nhiêu hồi nữa.

Lục Đình thấy vậy, lại cười to một tiếng sảng khoái, những cái chán nản cơ hồ như bay hơi đi theo, lệnh hắn tâm tình trở nên toải mái hơn nhiều lắm.

Bạn đang đọc Cửu Đạo Nhập Vi sáng tác bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.