Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hài ngốc chín tuổi (1)

Phiên bản Dịch · 3151 chữ

Edit: Hắc Hóa Nhân

“Tiểu chủ nhân yêu thích Mạch công tử, nhưng y phong lưu đã thành tính, quen thói khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa chắc đã thật lòng với ngài. Mà Ly công tử chính là người mà đại nhân tin tưởng, trước khi ra đi đã đặc biệt để hắn ở lại chăm sóc cho ngài, vậy mà ngài lại vì Mạch công tử mà đuổi hắn đi ” Thiếu nữ vừa nói, hốc mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Trọng Quỳ chớp chớp đôi mắt, thấy trán hơi đau nhức, nàng bèn đưa tay lên xoa xoa.

Khoan đã? Cái tay của trẻ con này là của nàng ư?

Trong nháy mắt, một suy nghĩ nảy sinh trong đầu nàng - nàng đã chết, nhưng linh hồn lại xuyên một thế giới khác!

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà khoa học không tài nào lý giải được, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc những chuyện đó không có khả năng xảy ra!

Nghĩ như vậy, Trọng Quỳ dần bình tĩnh trở lại.

Sống lại một lần nữa, tức là vận mệnh của nàng còn chưa thể chấm dứt.

Thiếu nữ bắt đầu lải nhải kể lể bên tai nàng: “Hiện nay Hàm Đan đang bị quân địch vây khốn như hổ đói rình mồi, thành An Bình của chúng ta cũng không hề yên ổn, khoảng thời gian này nếu không có Ly công tử chăm lo chu toàn mọi thứ thì làm sao chúng ta có thể sống an ổn qua ngày như vậy được?”

“Không phải Thanh Đồng cảm thấy Mạch công tử không tốt, mà là với tình huống hiện tại thì chỉ có Ly công tử mới có thể đảm bảo an toàn cho tiểu chủ nhân, sao ngài lại luôn khinh miệt hắn cơ chứ. A, nô tỳ thật ngu ngốc quá đi, lại đang nói linh cái gì thế này? Ngài mới có chín tuổi, từ nhỏ lại ngốc nghếch, sao có thể thấu hiểu sự đời được?”

Nàng vừa nói, vừa cúi đầu, im lặng bật khóc.

Trọng Quỳ đảo đảo tròng mắt, chín tuổi? Ngu ngốc? Đời trước kiêu ngạo đã quen, bây giờ thật khó trong khoảng thời gian ngắn có thể tiếp nhận được thân phận như vậy.

Đã từng sống một cuộc đời phong quang vô hạn giờ lại phải bắt đầu lại từ một đứa bé chín tuổi, ai sẽ vui cho nổi?

Trọng Quỳ nhìn thiếu nữ tên là Thanh Đồng này, trông thấy ánh mắt chất chứa sự bất đắc dĩ, cùng vẻ đau xót , cũng như việc thể hiện ra với nàng đều là những cử chỉ đầy sự chân thành, hẳn đây là người thân cận của nàng.

Thế thì tới đâu hay tới đó vậy, bằng vào thủ đoạn của nàng, một đứa trẻ chín tuổi ngu ngốc thì có làm sao? Nàng vẫn có thể hô mưa gọi gió.

“Đau đầu.” Trọng Quỳ lên tiếng, giọng khàn đặc, tiếng nói trẻ thơ vừa nhỏ bé vừa yếu đuối, mộtchút khí thế cũng không có.

“Đều do tên Mạch công tử kia gây ra!” Thanh Đồng nghe vậy, tức giận nghiến chặt răng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tức giận cũng như sự bất bình, “Bên ngoài trời tuyết rơi lớn như thế, nhất quyết đòi dẫn tiểu chủ nhân ra ngoài chơi, mà ngài từ trước đến nay vốn luôn ốm yếu, sao mà chịu cho được? Bây giờ hẳn là cảm lạnh rồi.”

Bằng vào sự tinh tường của Trọng Quỳ, không khó để suy đoán sự bất bình của Thanh Đồng nguyên do là vì đâu.

Vừa rồi nàng ta luôn lải nhải về Ly công tử, hoá ra là vì chuyện này nên thân chủ mới mắng mỏ hắn rồi đuổi hắn đi.

Thật đúng là một tiểu nha đầu ngốc nghếch dại dột, Mạch công tử kia, nghe chừng cũng không phải thể loại tốt đẹp gì.

Thanh Đông phân phó tỳ nữ bưng thuốc tới, vẫn còn nóng hôi hổi, hẳn là đã được chuẩn bị từ trước.

“Ly công tử trước khi đi, tự mình chuẩn bị dược liệu trị cảm lạnh để chúng ta sắc thuốc, đợi đến khi tiểu chủ nhân dậy thì cho ngài uống.” Thanh Đồng múc từng thìa nhỏ, thổi phù phù cho nguội rồi mới đưa tới miệng cho nàng uống.

Lại nói tốt cho vị Ly công tử kia, rõ ràng không hề được sự yêu thích của tiểu chủ nhân mà Ly công tử kia còn được lòng người đến vậy, ắt hẳn không phải người tầm thường.

Có lẽ là trông thấy vẻ mặt Trọng Quỳ cũng không có vẻ gì là khó chịu, Thanh Đồng tranh thủ nói: “Tiểu chủ nhân, những lời ngài nói lúc đó đều là bộc phát lúc tức giận, bây giờ chúng ta sai người tìm Ly công tử về có được không?”

“Sao phải làm vậy?” Trọng Quỳ không mấy bận tâm, nàng với Ly công tử rồi Mạch công tử gì gì đó, ai cũng không có quan hệ.

Nhưng mà câu tiếp theo Thanh Đồng nói suýt chút nữa đã khiến nàng sặc thuốc mà chết!

Thanh Đồng mỉm cười nói: “Ly công tử là phu quân của ngài, cũng không thể để hắn cứ lang bạc ở bên ngoài được đúng không?”

Trọng Quỳ thoáng sửng sốt, nếu không có tinh thần thép rèn luyện từ kiếp trước, e rằng nàng đã sớm kêu trời kêu đất rồi.

Phu quân!

Nàng mới chín tuổi! Sao mà đã có phu quân rồi?

Nhưng đây cũng chỉ là một bất ngờ nho nhỏ mà thôi, phía sau còn một bất ngờ lớn hơn nhiều.

Thanh Đồng thở dài, cất giọng nói.

“Tuy Mạch công tử và Tiêu công tử cũng là phu quân của ngài, nhưng Thanh Đồng lại cho rằng chỉ có Ly công tử xuất trần tuyệt thế như vậy mới xứng đôi với tiểu chủ nhân.”

Sắc mặt của Trọng Quỳ cũng không bình tĩnh tiếp được nữa, sau khi miễn cưỡng uống một ngụm thuốc, nàng mới lên tiếng hỏi, giọng nói cứng ngắc: “Ba vị phu quân?”

Ôi trời, đây rốt cục là cái thời đại nào! Mau mau cho ta quay về!

Thanh Đồng cười “xuỳ“ một tiếng: “Hiện tại thì đúng là thế.”

Lại còn hiện tại... tức là sau này còn có thể có thêm nữa ư?

Ai... chín tuổi đã có ba người, thế mấy năm nữa thì chẳng phải xây cả cái hậu cung luôn sao?

Trọng Quỳ phải chịu kinh hãi không nhỏ, dù cho thời đại trước nàng sinh sống cũng đã khá cởi mở, nam hoan nữ ái, một vợ nhiều chồng hay một chồng cũng không phải vấn đề quá to tát.

Nhưng mà cái vấn đề này lại xảy ra trên chính mình, nàng cũng không thể dễ dàng chấp nhận như vậy được.

Thanh Đồng thấy ấn đường của nàng nhẹ nhàng nhíu lại, trong lòng thoáng sầu khổ, tiểu chủ nhân không nhắc đến việc tìm Ly công tử trở về, hẳn không bao giờ muốn tìm Ly công tử về nữa.

Tiểu chủ nhân sao lại ghét Ly công tử như thế? Ly công tử được đại nhân tuyển chọn vô cùng kỹ càng, không chỉ là luyện dược sư trứ danh mà còn có học vấn uyên thâm, tinh thông bát học người người tôn kính.

Có lẽ do tiểu chủ nhân tuổi vẫn còn nhỏ nên thích nghe những lời đường mật nịnh nọt của Mạch công tử...

“Tiểu chủ nhân không vui sao? Hay là Thanh Đồng gọi Mạch công tử đến tấu nhạc cho tiểu chủ nhân, có được không?” Thanh Đồng cũng không dám đề cập đến Ly công tử nữa, sợ sẽ làm nàng mất hứng.

Trọng Quỳ lắc lắc đầu, nàng còn chưa muốn thấy những vị “phu quân” đó của mình, đặc biệt là cái vị được ưa thích nhất trong lời đồn đại.

Thanh Đồng có chút ngạc nhiên, ánh mắt tinh tế quan sát Trọng Quỳ, sao hôm nay lại cảm thấy tiểu chủ nhân có gì đó khang khác mọi ngày nhỉ?

Nhưng mà lại không thể nói ra rốt cục là khác ở điểm nào.

Chỉ là nàng cảm thấy tiểu chủ nhân khi tỉnh lại, ánh mắt cũng không mang vẻ ngốc như thường ngày, mà đôi mắt hôm nay tinh tường sáng sủa một cách lạ kỳ, thậm chí còn mang theo ánh nhìn sắc bén nhìn thấu lòng người!

Ảo giác ư? Hẳn là nàng nhìn nhầm rồi.

“Mặc quần áo vào cho ta.” Thân mình của Trọng Quỳ chui ra khỏi chăn, nàng thầm than trong lòng, thật là mũm mĩm.

Thanh Đồng không dám chậm trễ, ngay lập tức lấy bộ đồ mới may ra, mặc lần lượt từng lớp áo cho nàng.

Trọng Quỳ nhìn đống vải vóc rắc rối kia, may là có người mặc giúp, chứ nàng đến mặc thế nào cũng không biết.

Đây chắc chắn là một gia đình vô cùng giàu có, mọi đồ vật hay cách bài trí trong phòng đều mang theo sự xa hoa, trên kệ gỗ hồng sắc còn trưng bày đủ loại kỳ trân dị bảo.

Sự giàu có phơi bày một cách trắng trợn như vậy, hẳn là giàu từ trong trứng, không thì cũng phải có quyền cao chức trọng.

“Nàng hẳn đã tỉnh táo rồi, chỉ nhiễm lạnh một chút, dù sao cũng không chết được.” Tiếng cười khẽ từ ngoài cửa mang theo vài phần nhạo báng vang lên.

Giọng nói này vô cùng êm tai, giống như tiếng nhạc cụ hoà tấu một điệu nhạc hoa lệ Nhưng ngay khi thanh âm này vang lên, Thanh Đồng liền nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, tuy giận dữ song không dám nói gì.

Sau đó, không có lấy một tiếng gõ cửa, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Trọng Quỳ im lặng ngồi bên mép giường, hai chân ngắn ngủn bắt đầu đong đưa, không ai trông thấy một tia sắc bén thoáng hiện lên khi mi mắt cụp xuống.

Vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, thế mà đã có người không kiên nhẫn được mà tự đến tìm chết rồi!

Trông thấy hai gã thiếu niên một trước một sau nối đuôi nhau vòng qua tấm bình phong đi vào, Trọng Quỳ liếc mắt, không khỏi khen ngợi trong lòng.

Vẻ ngoài không tồi!

Gã thiếu niên đi trước da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, hai hàng lông mi dài rậm, đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình khiến người ta dễ dàng đắm chìm trong bể tình chỉ bằng một cái nhìn, đôi môi mang sắc hồng còn hơn cả cánh hoa đào tháng ba, hắn thậm chí còn xinh đẹp hơn nữ tử vài phần.

Người đó mặc một bộ trường bào thắt một cái đai lưng to bản màu sắc sặc sỡ chi chít hoa văn, vạt áo của hắn hơi rộng mở, lộ ra khoảng ngực trắng trẻo, toát lên khí chất mị hoặc ái muội, giống như một con chim công đang xoè đuôi vậy.

Mà thiếu niên còn lại gương mặt lộ rõ vẻ góc cạnh, trong đôi mắt nâu nhạt là ánh nhìn sắc bén hệt như một mũi nhọn của thanh bảo kiếm, nhưng không vì thế mà sự tuấn mỹ của hắn hao hụt đi dù chỉ một phân, bộ trường bào màu lam nhạt càng tôn lên thân mình cao thẳng mảnh khảnh của hắn.

Hắn khoanh tay trước ngực, đứng gọn một bên, thần sắc lạnh nhạt vô cùng, dường như chẳng có chút hứng thú liếc nhìn Trọng Quỳ dù chỉ một lần.

Hai người với hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, lại xuất hiện cùng một lúc đúng là thập phần quỷ dị.

“Bé ngoan, có ổn không?” Thiếu niên chim công kia vừa thấy nàng liền nở nụ cười ngọt ngào, hai mắt chăm chú nhìn nhìn Trọng Quỳ, hệt như trong ánh mắt của hắn nàng chính là cả thế giới.

Cao thủ tình trường.Trọng Quỳ nhận định, trông thấy hắn không coi ai ra gì mà đi về phía nàng, ngay lập tức kết luận hắn chính là Mạch công tử - người được “nàng” yêu thích nhất.

“Không được” Ngay trước khi hắn duỗi tay, định bế nàng lên, Trọng Quỳ đột nhiên lười biếng cất giọng: “Ngươi quỳ xuống trước đã.”

Phong Mạch thoáng kinh ngạc, nhưng nhìn về gương mặt phúng phính của nàng, biết rõ rằng từ trước đến nay nàng luôn luôn ngờ nghệch đần độn, cũng không suy nghĩ quá nhiều,chiều theo ý Trọng Quỳ mà quỳ xuống bên chân nàng.

“Bé ngoan, thấy vui không?” Bên môi hắn vẫn luôn là ý cười đầy vẻ cưng chiều.

Trọng Quỳ nghiêng nghiêng đầu một chút rồi lắc đầu: “Không vui.”

“Ồ? Vậy làm thế nào thì bé ngoan của ta mới thấy vui đây?” Phong Mạch dịu dàng hỏi, đôi mắt đào hoa của hắn chứa chan ánh sáng nhu hoà, bất cứ ai trông thấy đều sẽ phải rung động.

Một thiếu niên mới mười hai, mười ba tuổi đầu mà đã biết chiều theo lòng người như vậy, lớn lên sẽ thành dạng gì đây?

Trọng Quỳ hừ lạnh một tiếng trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu lộ biểu tình gì nói: “Ngươi đứng lên.”

Phong Mạch nở nụ cười, nha đầu ngốc này đúng là thích hắn muốn chết, không thể để hắn quỳ lâu được.

Hắn vừa đứng lên vừa suy nghĩ đôi câu để an ủi Trọng Quỳ, dù sao tiểu tử Vu Ly kia cũng đã bị đuổi ra khỏi đây, Trọng phủ này từ nay về sau chỉ có thể do hắn điều khiển mà thôi.

Dỗ ngọt nàng ta trước, sau này nắm quyền rồi tính sau.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp đứng thẳng dậy đã nghe thấy Trọng Quỳ lười biếng nói tiếp.

“Ra ngoài quỳ đi.”

Dứt lời, dáng vẻ cưng chiều trên mặt Phong Mạch hoá đá!

Nha đầu ngu ngốc này vừa nói cái gì? Hẳn là hắn không nghe nhầm đúng không? Bảo hắn ra ngoài quỳ ư?

Thiếu niên lạnh nhạt ôm tay từ đầu đến giờ trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khiếp sợ nhìn Trọng Quỳ, đôi mắt đen nhánh của hắn cũng dần nheo lại.

Thanh Đồng thoáng ngẩn người, sau đó trong lòng vui mừng khôn xiết, thấy hả dạ vô cùng!

Tiểu chủ nhân đột nhiên thông suốt rồi, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt thật của tên Phong Mạch dối trá hiểm độc kia!

“Mạch công tử, ngươi còn ngây ra làm cái gì? Không nghe thấy tiểu chủ nhân nói gì hay sao?” Thanh Đồng kiềm chế sự vui sướng trong lòng, lạnh lùng nói với Phong Mạch.

“Bé ngoan” Phong Mạch đương nhiên không cam chịu ra ngoài, nha đầu ngốc nghếch này không phải mọi ngày luôn hận không được chui vào người hắn, tại sao bây giờ lại

“Ngươi gọi ta là cái gì?”

Trọng Quỳ ngây thơ ngẩng đầu, trong đôi mắt là vẻ ngây thơ thanh thuần, hai mắt chớp chớp, giống như chuyện gì cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu.

Con nhóc ngu ngốc, còn chưa đủ lông đủ cánh mà dám làm càn với ta, bây giờ để ngươi chơi trên cơ một lần! Sau này ta sẽ từ từ xử lý ngươi!

Bờ môi hồng nhạt của Phong Mạch thoáng chốc tái nhợt, ánh nhìn đầy chiều chuộng của hắn cũng bay đi như tro tàn. “Vâng thưa tiểu chủ nhân.” Hắn lạnh lùng rít một tiếng qua kẽ răng, vung tay áo, xoay người đi ra ngoài sân rồi quỳ xuống!

Trọng Quỳ còn chẳng có hứng thú liếc nhìn hắn lấy một lần, ngoài kia băng tuyết đã phủ kín mặt đất, mà lúc này tuyết còn rơi rất dày, có lẽ chẳng cần đến một nén nhang y đã biến thành một con chim công đông lạnh rồi.

Nhưng mà trong căn phòng này vẫn còn một kẻ nữa. Trọng Quỳ chậm rãi đưa mắt nhìn gã thiếu niên lạnh nhạt kia.

Hắn vẫn luôn im lặng, hiện tại trên mặt vẫn là một tầng băng lạnh lẽo, đôi mắt cũng đang quan sát đánh giá nàng, ngay khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, hắn hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi không hề che giấu sự ghét bỏ của mình với Trọng Quỳ.

Trọng Quỳ sửng sốt, trên người thiếu niên này mang theo sát khí vô cùng rõ ràng, tuy không nhằm thẳng vào nàng nhưng những lưỡi dao sắc bén của hắn vẫn luôn chĩa ra mọi hướng như một con nhím.

Kẻ này chắc chắn là cao thủ.

Hẳn đây cũng là một trong số những “phu quân” của nàng, chỉ là tại sao hắn lại căm ghét nàng đến vậy nhỉ?

Khi Trọng Quỳ hoàn hồn, Tiêu Sơ Lâu cũng đã đi ra ngoài.

“Tiêu công tử trước đến nay vẫn vậy, không có chút lễ nghĩa nào.” Thanh Đồng thấy người đã khuất bóng mới dám bất mãn càu nhàu.

“Hắn ghét ta.” Trọng Quỳ khẽ nói.

Thanh Đồng bật cười: “Ai bảo tiểu chủ nhân chưa bao giờ để ý đến hắn cơ?”

“Có thật không?” Vì không được ưa thích nên mới ghét nàng ư? Không, lý do sao có thể lại đơn giản như vậy.

Từ ánh mắt của hắn, Trọng Quỳ có thể nhận ra một nỗi căm thù rất sâu.

Mắt nhìn người của nàng cực kỳ tốt, không có chuyện nhìn nhầm.

Tuyết lớn bay tán loạn, chỉ trong chớp mắt đã thấy trên đầu cũng như trên người Phong Mạch là một tầng tuyết dày.

Nhưng mà băng tuyết dường như càng phụ hoạ cho vẻ băng cơ ngọc cốt, đẹp như từ trong tranh bước ra của hắn.

Nhóm tỳ nữ gia đinh đi qua đều tò mò đứng lại quan sát.

Chuyện gì đây? Mặt trời hôm nay đổi sang mọc từ hướng Tây à? Mạch công tử được tiểu chủ nhân yêu thích nhất thế mà lại quỳ trên tuyết!

Tiểu chủ nhân còn vì hắn mà đuổi Ly công tử đi, sao lại có thể để hắn quỳ nhỉ?

Cơ mà... dù quỳ như thế, Mạch công tử vẫn cứ tuấn mỹ động lòng người như vậy.

Chốc sau, Tiêu Sơ Lâu bước tới, Phong Mạch vốn đang ôm một bụng bực tức vì bị người ta soi mói, trông thấy hắn thì quay đầu sang hướng khác.

Bạn đang đọc Cửu phượng triều hoàng: Tuyệt sắc thú phi nghịch thiên hạ (dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieutauhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.