Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội Thị Hồn Đồ

Phiên bản Dịch · 1326 chữ

Chương 13: Nội Thị Hồn Đồ

Nhà trường, giáo viên chủ nhiệm đã gặp bố mẹ Tôn Hạnh Vũ nhiều lần, nhưng sau này, nhà trường cũng không quản hai người này nữa, chỉ cần hai người họ không làm gì quá đáng là được, giáo viên chủ nhiệm cũng mở một mắt nhắm một mắt, có thể thấy, nhất định đây là do lời nhắn nhủ của bố mẹ nhà người ta.

Yêu sớm?

Ha ha, đúng là sớm thật.

Điều ấy phải bắt đầu kể từ khi hai người chúng ta còn mặc quần yếm….

Trong lúc suy tư, Vinh Đào Đào đã đi đến chỗ ngồi của bạn học dưới sự chỉ dẫn của binh sĩ, lúc đi qua chỗ Lý Văn còn đánh một cái.

Thú vị nhất là, khi Vinh Đào Đào đi qua chỗ của Lý Tử Nghị thì đối phương lại hừ lạnh một tiếng.

“Hừ.”

Trông thấy Vinh Đào Đào đi qua trước mặt, Lý Tử Nghị còn hừ lạnh một tiếng không nặng cũng không nhẹ.

“Bốp!”

Tôn Hạnh Vũ vỗ một cái lên đùi Lý Tử Nghị, không vừa lòng liếc Lý Tử Nghị một cái, nàng vươn tay trái ra, đặt lên cánh tay của Vinh Đào Đào, hơi dùng sức, dìu Vinh Đào Đào đến phía trước, ngăn chặn mâu thuẫn nhỏ có thể xảy ra.

Giữa Vinh Đào Đào và Lý Tử Nghị có chút khúc mắc.

Ừm...được rồi, thực ra thì có rất nhiều bạn học có khúc mắc với Lý Tử Nghị, dù sao Tôn Hạnh Vũ cũng xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, vậy mà sớm đã là hoa có chủ.

Nhưng Vinh Đào Đào lại không giống với những bạn học khác, hắn với Lý Tử Nghị có xung đột phần lớn đều do tranh luận, so tài.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Vinh Đào Đào không tự tin về kỹ năng Phương Thiên Kích của bản thân, hầu hết những người hắn đánh bại bằng Phương Thiên Kích đều là người giống như Lý Tử Nghị.

Ba sao – đã đủ để đến trình độ gì?

Khi còn là một học sinh sơ trung, rõ ràng Lý Tử Nghị không phải một tiêu chuẩn tốt.

Vinh Đào Đào thoáng nhìn qua sắc mặt khó coi của Lý Tử Nghị, lại cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang khoác lên tay mình, là cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn của Tôn Hạnh Vũ, hắn bĩu môi, không nói gì, cất bước đi về trước, ngồi xuống một chỗ còn trống.

Thực ra bên cạnh Tôn Hạnh Vũ là một chỗ trống nhưng Vinh Đào Đào lại vẫn đi lên phía trước, ngồi cách một chỗ.

So với việc ngồi cạnh Tôn Vũ Hạnh, Vinh Đào Đào lại muốn ngồi cạnh Lý Tử Nghị hơn, võ nghệ của Vinh Đào Đào so với bạn đồng trang lứa thì cũng tạm được, nhưng lại không bì được trình ăn nói của hắn….

Nếu có thể khiến Lý Tử Nghị nói mấy lời điên rồ trước hội trường có cả nghìn người này, chắc là thú vị lắm nhỉ?

Trên sân khấu vẫn là vị sĩ quan làm nghi lễ thức tỉnh lúc trước.

So với lời nói của đám người hiệu trưởng, giáo viên thì lũ trẻ lại dễ tiếp nhận lời nói của binh sĩ hơn.

Mà suy nghĩ của Vinh Đào Đào không khỏi bay bổng lần nữa, rốt cuộc cái Nội Thị Hồn Đồ này là cái gì?

Mặc dù Vinh Đào Đào chỉ mới trở thành một hồn võ giả, nhưng hắn có thể chắc chắn, thứ gọi là “Nội Thị Hồn Đồ” này không phải thứ mà ai cũng có!

Trong ba năm sơ trung, Vinh Đào Đào không chỉ học tập kiến thức về xã hội loài người và còn tìm hiểu tri thức liên quan đến hồn võ. Mà trường học cũng thực hiện điều này rất tốt, bồi dường toàn diện, dù sao thì sau khi tốt nghiệp, khoảng 50% học sinh đều sẽ trở thành hồn võ giả.

Nếu mọi người đều có “Nội Thị Hồn Đồ” thì vì sao Vinh Đào Đào chưa từng nghe đến thứ này?

Nghĩ đến đây, Vinh Đào Đào càng không dám để lộ ra.

Tục ngữ nói rất đúng, im lặng phát đại tài! Trước mắt, điều này đối với ta có lợi chứ không có hại.

Ít nhất khi nó vừa mới xuất hiện đã chĩa vào mũi ta mà nói: Người không có thiên phú về Phương Thiên Kích!

Vinh Đào Đào có chút đứng ngồi không yên, rất muốn lên mạng tra “Nội Thị Hồn Đồ”, thế nhưng…..vì nghi lễ thức tỉnh ngày hôm nay, Vinh Đào Đào không mang điện thoại, chỉ để mấy đồng lẻ trong túi để ngồi xe buýt đi về.

Thực ra thì, Vinh Đào Đào có điện thoại cũng không biết dùng thế nào, chủ yếu là vì hắn không biết nên liên hệ với ai, điện thoại ở trong tay hắn cũng không khác với đồng hồ báo thức là bao.

Có thể nói hắn đã cống hiến hết tất cả tinh lực, đồng hành cùng với Phương Thiên Hoạ Kích.

Cuối cùng….Hôm nay Phương Thiên Kích đã kích hắn một cái thật mạnh, đâm thủng cả trái tim.

Cái kích đểu giả!

Ba năm! Ròng rã ba năm!

Đến cả bàn tay nhỏ nhắn của con gái ta còn chưa được nắm lấy, mỗi ngày đều dỗ dành ngươi, cuối cùng ngươi lại đối xử với ta như vậy?

“Ài…”

Nghĩ đến đây, Vinh Đào Đào một tay ôm tim, buồn bã cúi đầu.

Bên cạnh đó, Tôn Hạnh Vũ đang ngồi cách một ghế trống bỗng nhìn qua, đôi mắt to long lanh bỗng trở nên tò mò nhìn Vinh Đào Đào, quan tâm hỏi:

“Ngươi làm sao vậy? Trong người không thoải mái sao?”

“Hở?”

Vinh Đào Đào ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ đầy quan tâm của Tôn Hạnh Vũ.

Nói thật lòng, Vinh Đào Đào cũng không quá thân thiết với Tôn Hạnh Vũ, những gì Vinh Đào Đào nói với nàng còn không nhiều bằng hắn nói với Lý Tử Nghị, dù sao thì lúc hắn tranh luận, so tài với Lý Tử Nghị, mấy lời nói rác rưởi cũng phun ra thành đống…..

Lúc này, chẳng qua tâm tính của cô gái nhỏ thiện lương mà thôi, hơn nữa mọi người vừa mới thức tỉnh, rất dễ nhầm lẫn, cho nên Tôn Vũ Hạnh mới có thể quan tâm như thế.

Trong tầm mắt, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tôn Hạnh Vũ.

Chỉ thấy cả người Lý Tử Nghị dựa sát vào sau, ôm vai Tôn Hạnh Vũ, đồng thời nghiêng đầu, mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào Vinh Đào Đào:

“Có bệnh thì phải đi chữa trị.”

Nghe thấy cái giọng nói vịt đực kia, đột nhiên Vinh Đào Đào cảm thấy đau răng vô cùng.

Hiển nhiên Lý Tử Nghị đang trong thời kỳ vỡ giọng, hơn nữa còn đang trong giai đoạn rất khó nghe.

Mái tóc đen ngắn, gương mặt anh tuấn sạch sẽ, vóc dáng cao lớn cường tráng, rõ ràng không hề hợp với giọng nói của hắn ta….

Khoé miệng Vinh Đào Đào hơi nhếch lên, quay đầu nhìn về phía vị sĩ quan ở trên sân khấu, miệng lầm bầm than thở:

“Một thằng nhóc rất đẹp trai, ài...nhưng đáng tiếc quá, phải mở miệng…..”

Lúc này lại đến sắc mặt của Lý Tử Nghị vô cùng xấu, tuổi vẫn còn nhỏ, vậy mà bỗng thấy đau gan….

“Đáng ghét!”

Tôn Hạnh Vũ lườm Vinh Đào Đào một cái, nhỏ giọng nói:

“Không được nói Tử Nghị nhà ta như vậy.”

Một tay Vinh Đào Đào ôm ngực trái, lại bi thương cúi đầu:

“Hự….”

Được, đao thật nhanh….

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.