Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Hà

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Chương 17: Long Hà

Vinh Đào Đào tùy ý khoát tay áo, bày ra bộ dáng vô cùng hào phóng rộng rãi, nói:

"Các ngươi là đại học Hồn Võ cao cấp nhất cả nước. Nếu nói đến ban thưởng, chỉ cần các ngươi có thể đem ra được, ta cam đoan sẽ nhận lấy được."

Dương Xuân Hi im lặng nhìn Vinh Đào Đào, vài giây đồng hồ sau, cô ấy lại quay đầu nhìn về phía Vinh Dương:

"Tính cách hai ngươi chênh lệch rất lớn."

Vinh Dương vẫn như cũ, bày ra bộ dáng mũi nhìn miệng, miệng quan tâm bộ dáng, giống như lão tăng đang ngồi thiền.

Nghe được câu này, Tôn Hạnh Vũ và Lý Tử Nghị kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Theo ý tứ của giáo sư Dương, người đàn ông rất ít nói này là người thân của Vinh Đào Đào?

Khó trách, thời điểm vừa bước vào phòng, Vinh Đào Đào lại có phản ứng kỳ lạ như vậy.

Nhưng mà dáng dấp của hai người này không hề giống nhau một chút nào.

Hai đứa nhỏ suy nghĩ miên man, mà Vinh Đào Đào đang đứng bên cạnh chúng lại thầm thở dài.

Trên thực tế...đối với hắn mà nói, có thể đi tới phía bắc của bức tường thứ nhất đã coi như là phần thưởng lớn nhất rồi.

Đó chính là cơ hội duy nhất từ khi hắn còn bé tới bây giờ, có thể để cho hắn rút gần lại khoảng cách giữa mình và người ấy.

Mọi người đều biết,

Một tường phía nam, lửa đèn rã rời.

Hai tường phía nam, nguy cơ biên giới.

Ba tường phía nam, biển tuyết núi thây.

Nhưng Vinh Đào Đào lại biết, ở bên ngoài bức tường thứ ba kia, tiếp tục đi về hướng bắc, sẽ có một con sông vô cùng vô cùng rộng lớn.

Đó là con sông giáp ranh giữa hai nước, tên nó là "Long Hà".

Con sông kia, bắt nguồn từ vòng xoáy to lớn trên bầu trời Tuyết Cảnh rồi chảy xuôi xuống phía dưới.

Đó là địa phương hung hiểm nhất. Không ai biết dưới lớp tuyết trắng mênh mang kia đã chôn vùi biết bao nhiêu bộ xương khô mục nát.

Và cũng chính tại con sông bị băng phong bao phủ này, đã từng diễn ra một chiến dịch bi tráng được ghi tên vào sách sử. Tên nó là chiến dịch Long Hà.

Vinh Đào Đào dường như đọc thuộc lòng được nội dung của tờ sách lịch sử viết về chiến dịch Long Hà.

Trên sách kia, có đính kèm một hình ảnh đen trắng. Đó là ảnh chụp mẹ của hắn khi đang huấn luyện sau ngày nhập ngũ.

Mà Vinh Đào Đào phảng phất có thể xuyên thấu qua trang sách, thấy được bóng dáng mẹ mình đang lẻ loi đứng lặng trong gió tuyết mênh mông, ngửa mặt nhìn lên vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời...

Tôn Hạnh Vũ và Lý Tử Nghị bị hiệu trưởng gọi ở lại, vì hai người đều quyết định sẽ không vào lớp thiếu niên của trường đại học hồn võ Tùng Giang, cho nên chờ đợi bọn họ là một đám giáo sư tuyển sinh của các trường cao trung trọng điểm.

Còn về phần Vinh Đào Đào….Hắn đã bị Vinh Dương và Dương Xuân Hi đưa đi rồi.

Đi bên cạnh hai người họ, Vinh Đào Đào lại thấy có gì đấy không đúng lắm, dù sao thì Vinh Dương và Dương Xuân Hi trông vô cùng thân thiết, hơn nữa còn không giống như đang giả vờ.

“Trong đầu đang nghĩ cái gì đấy?”

Vinh Dương ôm bả vai của Vinh Đào Đào, kéo em trai đi ra khỏi trường học, lại thuận tay xoa mái tóc xoăn tự nhiên một cái.

Hừm...cảm giác không tệ!

Thực ra thì tóc của hai anh em đều là xoăn tự nhiên, chỉ là sau khi Vinh Dương nhập ngũ, nên đã để thành đầu đinh gọn gàng sạch sẽ, cho nên hắn cũng chẳng thể xoa được bộ tóc xoăn mềm của mình.

Hơn nữa, xoa đầu mình đâu có thoải mái bằng xoa đầu của người khác?

Vinh Đào Đào dùng bả vai hung hăng huých Vinh Dương một cái.

Vinh Dương cao chừng 1m85, mà Vinh Đào Đào gần mười lăm tuổi vẫn còn đang dậy thì, so với anh trai là Vinh Dương thì thấp hơn nửa cái đầu, nên thấy rất khó chịu.

Vinh Dương nhìn Vinh Đào Đào rồi cười, cũng không để ý việc mình bị huých, mà tiếp tục hỏi:

“Đang hỏi ngươi đấy? Suốt quãng đường đi đều im lặng như vậy, đây cũng không phải tính cách của ngươi, đang nghĩ gì vậy? Không muốn nói gì với ta sao?”

“A.”

Miệng Vinh Đào Đào hơi nhếch lên:

“Đang nghĩ lời bài hát.”

Dương Xuân Hi đang đứng ở một bên khác của Vinh Dương nhất thời hứng thú, tò mò hỏi:

“Bài hát gì thế?”

Vinh Đào Đào nghiêng đầu nhìn Vinh Dương, vừa mở miệng đã phát ra một ca khúc kinh điển:

“Ngươi nói hai ngày sau đến thăm ta, nhưng ta chờ đợi ròng rã một năm liền….”

Vinh Dương:

“…..”

“Ha….”

Dương Xuân Hi hơi ngạc nhiên, sau đó thì giống như bị điểm phải huyệt cười, nàng trông bộ dạng kinh ngạc của Vinh Dương, vừa cười không dứt vừa giúp Vinh Đào Đào bổ sung nốt nửa câu còn lại:

“Ba trăm sáu lăm ngày không dễ chịu, thực ra trong lòng người không có ta….”

Trong giọng hát của Dương Xuân Hi còn mang theo ý cười, mặc dù hơi lạc điệu một chút nhưng lại tạo ra một loại cảm giác tươi đẹp kỳ lạ.

“Ái dà?”

Vinh Đào Đào nghe Dương Xuân Hi hát thì mở miệng nói:

“Tuổi cũng không lớn mà cũng biết bài hát cũ à?”

Gương mặt Dương Xuân Hi hơi cứng lại, đây là câu mà người độ tuổi như ngươi nên hỏi à?

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.