Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Ca Ca Tuấn Tú

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Chương 27: Tiểu Ca Ca Tuấn Tú

Vinh Đào Đào càng nhìn lại càng cảm thấy kỳ lạ…

Quả nhiên!

Bề ngoài xinh đẹp đều không phải là người!

Đây là một con hồn thú Tuyết Cảnh!

Chỉ thấy bé trai tuấn tú kia có một mái tóc ngắn màu trắng, làn da trắng như tuyết, hơn nữa còn là kiểu màu trắng ghê rợn, có thể loáng thoáng nhìn thấy mạch máu màu xanh ẩn dưới làn da trắng kia.

Bề ngoài của thiếu niên kia rất giống với nhân loại, duy chỉ có đôi mắt là mang màu đỏ thẫm, hơn nữa còn tỏa ra chút ánh sáng le lói.

Nếu như là ở trong đêm tối thì chắc hẳn hắn sẽ giống với đám động vật họ mèo, ánh mắt tỏa sáng.

Vinh Đào Đào bị người đó ném lên một chiếc ghế, hắn theo bản năng nói lời cảm ơn. Ở phía sau lưng, cửa lớn mở rộng, Dương Xuân Hi mỗi tay kẹp theo một tên nhóc, vượt gió đạp tuyết đi vào.

Nói là tên nhóc nhưng thật ra Lý Tử Nghị phát dục rất tốt, hắn mới 15 tuổi nhưng đã cao tới hơn một mét tám, chỉ có điều hiện giờ vẫn bị Dương Xuân Hi tùy tiện xách vào.

Chậc chậc…

Chị dâu khỏe quá đi thôi, nếu như tét mông một cái vậy chắc hẳn sẽ rất đau đi?

Ừm…

Chớ trách Vinh Đào Đào có những suy nghĩ vậy, dù sao trong số “giáo sư” ít ỏi mà hắn được tiếp xúc thì sư phụ ma quỷ làm bạn với hắn hai năm lận.

Thành ra thủ đoạn trừng phạt của sư phụ đã in sâu trong đầu hắn, muốn quên cũng không quên được, vì vậy góc độ suy nghĩ mọi vấn đề của Vinh Đào Đào cũng có phần vặn vẹo.

Lò sưởi trong tường ở phía xa phát ra những tiếng nổ lép bép, Dương Xuân Hi đặt từng đứa nhóc trên tay xuống, ánh mắt cũng nhìn về phía bàn ăn kia.

“Dương sư.”

“Dương sư!”

Thái độ của mấy người đàn ông trung niên kia vô cùng cung kính, lên tiếng chào hỏi Dương Xuân Hi trước.

Từ chuyện này có thể nhận ra Dương Xuân Hi dù trẻ tuổi nhưng địa vị trong đại học Hồn Võ Tùng Giang rất cao.

Xét về tuổi tác thì mấy người họ gọi Dương Xuân Hi là “Tiểu Dương” thì được rồi, dù sao họ là đồng nghiệp với nhau, nhưng cách xưng hô và thái độ cung kính của mấy người này khiến Vinh Đào Đào không thể không cảm thấy tò mò việc thực lực của Dương Xuân Hi mạnh tới mức nào.

Dương Xuân Hi cười đáp lại, nụ cười rạng rỡ vô cùng ấm áp khiến người ta quên đi băng tuyết giá lạnh bên ngoài căn phòng.

“Bạn Từ Thái Bình, chúng ta lại gặp nhau rồi, cuối cùng thì ngươi cũng đồng ý tham gia bài kiểm tra của đại học Hồn Võ Tùng Giang rồi hả?”

Dương Xuân Hi và ba đứa nhỏ ngồi cùng một bàn, nhận lấy chén trà nóng nhân viên phục vụ đưa tới, vừa thổi vừa quay đầu nhìn sang phía bàn khác.

Hiển nhiên Dương Xuân Hi nhận ra con hồn thú Tuyết Cảnh kia.

Thiếu niên tên “Từ Thái Bình” kia không hề để tâm tới câu hỏi của Dương Xuân Hi, hắn im lặng ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn chiếc bàn ăn trước mắt.

Mấy người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, một người trong số đó nói với Dương Xuân Hi:

“Đứa trẻ này khá hướng nội.”

“Ừm, không sao đâu.”

Dương Xuân Hi tươi cười khoát tay áo, không để tâm tới, quay đầu nhìn về phía mấy đứa trẻ nhà mình, nói:

“Sưởi ấm cơ thể, chốc nữa ăn chút gì đó, chúng ta nghỉ ngơi một tiếng, đổi sang một con Tuyết Dạ Kinh khác, sau đó tiếp tục lên đường.”

Vinh Đào Đào dùng hai tay bê chiếc chén nóng lên, nhìn thiếu niên xinh đẹp kia, trong lòng cảm thấy tò mò vô cùng.

Từ Thái Bình.

Cái tên này có khí thế ghê!

Nếu đúng lý ra thì hắn đặt tên là Từ Bách Nhiên, Từ Kính Đình thì có lẽ phù hợp với bề ngoài của hắn hơn.

Ặc…

Vinh Đào Đào suy nghĩ, cúi đầu xuống theo bản năng, nhưng vẫn bị Dương Xuân Hi đặt trên đỉnh đầu. Nàng ấn đầu hắn xuống, úp mặt lên cái bàn gỗ.

Dương Xuân Hi cẩn thận vuốt ve mái tóc xoăn tự nhiên của Vinh Đào Đào, lên tiếng:

“Nhìn chằm chằm vào người khác là không lễ phép đâu.”

Vinh Đào Đào nhếch miệng, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp chứ, huống chi đối phương còn là hồn thú.

Mười mấy phút sau, mấy người đàn ông trung niên kia đứng dậy, lên tiếng chào hỏi Dương Xuân Hi:

“Dương sư, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.”

“Ừm, lên đường bình an nhé!”

Dương Xuân Hi gật đầu đáp lời:

“Gặp lại ở trường của chúng ta.”

Dưới sự hộ tống của mấy người đàn ông kia, Từ Thái Bình cúi đầu, lẳng lặng đi ra bên ngoài, giống hệt một thiếu niên bị chứng tự bế.

Chỉ là khi đi ngang qua mấy người, Từ Thái Bình khẽ quay đầu lại, nhìn lướt qua vị trí bàn của Dương Xuân Hi.

Một nụ cười hiện lên trên gương mặt Tôn Hạnh Vũ, nàng dùng một tay chống cằm, thân thiết lên tiếng chào hỏi Từ Thái Bình.

Nhưng Từ Thái Bình không hề để ý tới thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu này.

Lý Tử Nghị khẽ nhíu mày, sắc mặt khó coi, nhìn về phía Từ Thái Bình, dường như định nói điều gì đó, thế nhưng đôi mắt màu đỏ của Từ Thái Bình lại liếc sang nhìn Vinh Đào Đào. Nhóm người đó bước ra, Từ Thái Bình lại cúi đầu xuống.

Vinh Đào Đào:

“???”

Ngươi rất tinh mắt đó~

Cuối cùng cũng có người hiểu được vẻ đẹp của ta!

Vậy nên, tiểu ca ca tới từ Hồn Tộc xa xôi à, ngươi cũng thích con trai khôi ngô tuấn tú mà, phải không?

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.