Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào Thầy

Phiên bản Dịch · 1367 chữ

Chương 45: Chào Thầy

Vinh Đào Đào sờ socola ở trong túi, lòng khó chịu muốn chết.

Hắn còn muốn bổ sung năng lượng nhưng suy nghĩ này đã bị cắt đứt mất rồi.

Quan trọng là thanh socola này đắt lắm đấy….

Đi vào bên trong, nam nữ phân thành hai luồng đi vào phòng thay đồ, bên trong đã có giáo sư đang chờ.

Vinh Đào Đào nhận lấy một chiếc chìa khoá tủ, nhận thêm một bộ quần áo rằn ri với chủ đạo là màu trắng tuyết, còn có mũ bông, găng tay, giày quân đội, một chiếc bao lô chứa đầy đủ vật dụng, thậm chí hắn còn nhận được một chiếc kính như kính bảo hộ khi trượt tuyết.

Hồn võ Tùng Giang đúng là giàu có, trang bị kích cỡ đều đầy đủ, muốn thứ gì có thứ đó, thật giống với cửa hàng tự chọn quan trọng là không phải trả tiền.

Vinh Đào Đào nhanh chóng thay xong quần áo, theo hướng dẫn của giáo sư mà đi cùng đám học sinh lên tầng hai.

Vinh Đào Đào vừa đi vừa kiểm xem được cho những gì ở bên trong balo leo núi cực lớn kia.

Đồ ăn, nước, thuốc, nồi bé, túi ngủ…ơ, đây là cái gì?

Pháo đốt? Chắc để dùng trong lúc cầu cứu viện nhỉ?

Vinh Đào Đào đang xem cách sử dụng của pháo đốt thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng “đinh đinh đang đang”.

Vinh Đào Đào ngẩng đầu, lập tức miệng há thành chữ O.

Đây đúng là một cửa hàng bán đồ quân dụn cực lớn đó nha, lúc này, lúc này đang có học sinh thử vũ khí xem có thuận tay hay không.

Bởi vì mục tiêu của khảo hạch là học sinh hồn võ cho nên trong phòng ngoại trừ những loại vũ khí thông dụng ra còn bày khoảng 20 giá treo binh khí, các loại vũ khí, cần gì là có thứ đó.

Sáng ngày hôm qua, Vinh Đào Đào còn đến đây muốn lấy Phương Thiên Hoạ Kích, lại không nhờ bên trong là một cái động trời, chứa bao nhiêu là hàng hoá.

Trong thế giới hồn võ, có đến 50% số người có thể thức tỉnh trở thành hồn võ giả cho nên, cả xã hội Hoa Hạ tập võ cũng chẳng phải điều gì khó hiểu.

Nhất là đối với mấy đứa nhỏ này, khi chúng nhìn thấy binh khí, hai mắt sẽ lập tức phát sáng.

Theo lời khuyên của giáo sư, Vinh Đào Đào chọn một con dao gọt nhỏ để sinh tồn bên ngoài, ngay sau đó hắn bèn chạy đến giá treo vũ khí.

Mục tiêu chính là Phương Thiên Hoạ Kích.

Hơn một trăm binh khí được sắp xếp thẳng hàng nhưng chỉ có duy nhất Phương Thiên Hoạ Kích là mê người đến vậy.

Vinh Đào Đào vừa mới đi đến bên cạnh giá treo binh khí, từ sau lưng chợt có giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến:

“Hôm qua, ngươi đã giao đấu với Hoa Niên phải không?”

Vinh Đào Đào hơi ngạc nhiên, hắn quay người lại nhưng chỉ nhìn thấy được ngực của đối phương.

Vinh Đào Đào cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt chữ điền phổ thông.

Chẳng lẽ người đàn ông này vẫn luôn đứng ở chỗ Phương Thiên Hoạ Kích để chờ ta?

Vinh Đào Đào gật đầu rồi nói:

“Chào thầy, đúng, ta chính là người đã giao đấu với nàng.”

Thực ra Vinh Đào Đào rất biết thân biết phận, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, đối phương chắc sẽ không có hứng thú với “Vinh Đào Đào”, điều khiến đối phương đứng đây chờ đợi nhất định là cái danh “con trai của Từ Phong Hoa” trên đầu Vinh Đào Đào.

Cảnh tượng như vậy đã đeo bám Vinh Đào Đào suốt những năm tháng trưởng thành, hắn cũng đã quen rồi.

Nói xong, Vinh Đào Đào tự lấy tay xoa đầu, trên mặt lộ ra vẻ cười ngu ngơ:

“Ừm...ha ha, ta không đánh nổi nàng.”

Người đàn ông nọ:

“…..”

Nếu ngươi đánh thắng nàng thì mới có chuyện đấy.

Người đàn ông trung niên kia nói:

“Nghe nói ngươi đánh được hai hiệp với nàng, đúng là chuyện mới lạ đấy. Ngươi đã học được những gì?”

Ủ uôi, biết cách nói chuyện quá nha?

Muốn xem con trai của Hồn Tướng thì cứ nói thẳng ra, còn tạo đường lui cho cả hai bên?

Sắc mặt Vinh Đào Đào có phần cổ quái, hắn nói:

“Chênh lệch quá lớn, vốn không phải cùng trình độ, nên chẳng học được gì cả. Ta vừa mới sơ sẩy một chút nàng đã nhấc ta lên rồ...à, đúng rồi! Học được rồi!”

Người đàn ông kia:

“Hử?”

Vẻ mặt Vinh Đào Đào như bừng tỉnh, mở miệng nói:

“Bây giờ ta hát “Vong ưu thảo” rất hay đấy!”

Người đàn ông:

“….”

Vinh Đào Đào lấy một thanh socola ở trong túi ra đưa cho vị nam giáo sư kia và nói:

“Xin hỏi thầy họ gì?”

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, đứa trẻ này...Không sợ người lạ sao?

“Thầy cầm đi, khảo hạch không cho phép tàng trữ đô tư, uổng công ta mua socola rồi.

Ta nhất định phải xử lý hết trước khi ra khỏi nhà luyện võ, nếu ngươi vẫn không cầm lấy thì đồng nghĩa với việc muốn tống ta về nhà rồi.”

Vinh Đào Đào giơ tay lên, đưa socola đến trước ngực vị nam giáo sư kia.

Hối lộ một cách công khai, trắng trợn!

Thấy đám bạn học xung quanh đều sửng sốt!

“A, nhóc quỷ, có chút thú vị.”

Đôi tay dày rộng của người đàn ông nhận lấy thanh socola, hắn nói:

“Ta chuyển cho Hoa Niên giúp ngươi, nàng ta thích ăn đồ ngọt.”

“Ya, sao có thể keo kiệt vậy được...không phóng khoáng chút nào!”

Vinh Đào Đào lại lấy thêm một thanh socola từ trong túi ra, nhét vào tay của vị thầy giáo kia:

“Cả hai người đều có phần, đều có phần!”

Người đàn ông kia ngơ ngác nhìn Vinh Đào Đào, giây sau cũng bật cười ngây ngô.

Trong lòng Vinh Đào Đào không khỏi cảm động.

Gương mặt chữ điền phổ thông như thế nhưng khi hắn vừa cười lên lại thoải mái đến vậy.

Sự quyến rũ của đàn ông trung niên sắp bị hắn lấp đầy rồi…..

Giờ khắc này, trong đầu Vinh Đào Đào chỉ có một ý niệm: hai mươi năm sau, ta cũng muốn trở thành một người đàn ông như vậy!

Trước mắt bao nhiêu người, người đàn ông kia thực sự nhận lấy thanh socola, dường như không hề để ý đến ánh mắt của người khác, càng không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.

Thậm chí hắn còn thoải mái nói một câu:

“Ta cũng là một trong những giáo sư của lớp thiếu niên này, có gắng thi cho tốt nhé.”

Vinh Đào Đào vội hỏi:

“Thầy ơi, ngươi tên gì vậy?”

“Lý Liệt.”

Người đàn ông trung niên thuận miệng trả lời, nói xong bèn xoay người rời đi.

Lý Liệt?

Cái lên dễ nhớ thật đấy, rất….mẹ nó! U là trời!

Lý Liệt!

Trong đầu Vinh Đào Đào, ngươi đàn ông trung niên với gương mặt bình thường chẳng có nét gì đặc biệt với tư liệu hình ảnh tra được trên mạng ngày hôm qua dần dần hợp lại với nhau.

Một trong Tùng Hồn Tứ Lễ, là Tử trong Yên Tửu Đường Trà!

Vậy mà hắn lại chủ động đợi ta ở chỗ này? Điều này…..

Có Lý Liệt rồi còn muốn người khác làm cái gì nữa?

Tư Hoa Niên?

Ha ha, Niên gì chứ!

Từ giờ về sau, ta chính là người của Lý Liệt rồi!

Đương nhiên, nếu Hoa Tư Niên xác nhận lời mời kết bạn của ta, lại nói với ta thêm hai câu bướng bỉnh, ta cũng có thể….

Dù sao viên kẹo kia cũng rất ngon.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Chi Chủ (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.