Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai Nạn

Tiểu thuyết gốc · 2596 chữ

(Tokyo – Nhật Bản khoảng những năm 1940)

Ngày hôm ấy trời cứ mưa tầm mưa tã mãi từ sáng cho đến tận chiều tối, Mạnh Đức đang ngồi trong viện quân y của học viện lục quân Đế Quốc Nhật Bản Tokyo. Cậu vừa mới tỉnh lại sau một tai nạn khủng khiếp. Những người bạn Nhật cùng khóa đã vào thăm cậu từ sáng đều đã bỏ về hết chỉ trừ thằng bạn nối khố Quốc Toàn đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở góc phòng bệnh. Đã ba ngày rồi Đức mới hoàn hồn sau tai nạn, chính bản thân cậu cũng không hề có chút ý thức nào về cú ngã từ tầng 5 ký túc xá của học viện, chỉ là nghe bạn bè thuật lại. Nhưng điều kỳ lạ là một tai nạn khủng khiếp như vậy nhưng bản thân cậu lại không hề bị một tổn thương chí mạng nào, chỉ bị gãy một cánh tay phải và bị vỡ đầu. Nghe nói các bác sĩ đã phải phẫu thuật để nối xương lại cho cậu. Tai nạn không ảnh hưởng lớn lắm đến cơ thể cậu nhưng bên phía bệnh viện nói rằng cánh tay phải của cậu đã bị tổn thương nặng, ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập của cậu ở trường quân sự. Nhìn thấy Đức tỉnh lại, thằng Toàn đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên cái mặt bàn ở góc phòng dụi dụi mắt rồi cười lớn:

- A, tỉnh lại rồi hả ông tướng, để tôi xuống căn-tin mua cháo cho cậu nhé. Cứ nằm yên đấy!

Gia tộc của Đức trước kia là một gia tộc vô cùng bề thế tại An Nam, cả nhà không có ai làm quan to nhưng đều là những nhà buôn lớn khắp mọi miền Nam Bắc. Cho đến đời ông nội của cậu, vì dám cạnh tranh với người Pháp mà bị bọn chúng dùng thuốc phiện làm cho tán gia bại sản. Cũng may, đến đời bố cậu, vì biết đường làm ăn buôn bán vải vóc với người Nhật mà cũng gây dựng lại được phần nào sự nghiệp. Đến năm 40 tuổi, không chịu được sự áp bức của người Pháp và triều đình bù nhìn, ông bèn bán đi hết cơ ngơi mà sang Nhật Bản. Đi theo ông là Phạm Văn Hoàn, nhiều đời làm quản gia cho dòng họ nhà ông, cũng chính là ông nội của Phạm Quốc Toàn. Toàn với Đức cũng bằng tuổi nhau nên thân nhau lắm. Năm đó khi Đức cãi lời cha không muốn theo nghiệp buôn bán mà thi vào trường quân sự thì Toàn cũng đi theo. Và thật bất ngờ cả hai đều vượt lên những cá nhân xuất chúng khác để giành lấy điểm thủ khoa. Một người là xạ thủ bẩm sinh bách phát bách trúng, người kia thì là kỳ tài về mặt chiến lược. Điều đó cũng không có gì khó lý giải, bởi gia tộc nhà họ Vũ của cậu xưa nay nổi danh trong giới làm ăn buôn bán không phải chỉ bởi vì may mắn. Người làm ăn thứ nhất phải có mắt nhìn hàng, lớn thì phải nhìn ra phong thủy núi sông bảo địa, nhỏ thì phải nhìn ra đến tận chân tơ kẽ tóc. Ví như muốn mua một ngôi nhà, không chỉ xem phong thủy của miếng đất tốt ra sao, còn phải xem ngôi nhà đó đã xây dựng được bao nhiêu năm, nhìn vào vết nứt trên kèo cột mà đoán định chất đất nền có tốt không, nếu như nền đất bùn quá yếu thì sớm muộn gì nhà cũng bị thụt lún, nếu như đất quá chắc lại dễ bị co kéo nứt vỡ... Nhìn hàng tốt rồi thì kế đến phải nhìn người, nếu là kẻ tiểu nhân thì phải đem tiền mà mua chuộc, nếu đụng phải người quân tử thì phải lấy nghĩa để nói lý. Không chỉ có thế phải xây dựng được chiến lược kinh doanh thật tốt mới thu về được nhiều nhất. Ví như khi đi xa lấy hàng thì cũng phải đem một đồ gì đó khác tới đó bán thì mới không uổng công một chuyến đi. Cứ như thế từ nhỏ Đức đã theo cha và ông nội tìm hiểu rất nhiều về kinh doanh. Chẳng qua lớn lên cậu chỉ muốn theo quân nghiệp mà thôi. Giờ đây khi nghe tin con trai quý tử bị tai nạn thì cha cậu có khi còn vui nhiều hơn là buồn, bởi thế cho dù đang ở Thiên Tân đi đánh một chuyến hàng lớn cũng đánh điện về xin cho con trai thôi học cho bằng được.

Gần ba tháng kể từ ngày xảy ra tai nạn, tay cũng đã tháo bột, bây giờ chỉ còn nẹp sắt ở bên trong, hôm nay Đức mới quay trở lại ký túc xá của học viện để lấy đồ. Ngồi trên tàu điện, cậu không ngừng nghĩ đến những kỷ niệm vui vẻ với bạn bè những ngày còn ở trường. Vừa nghĩ ngợi linh tinh cậu vừa bất giác chạm tay lên ngực trái, nơi có một vết chàm màu đỏ quái lạ mới chỉ xuất hiện từ ngày cậu bị ngã. Mấy hôm nay không hiểu sao nơi vết chàm cứ rát lên một cách rất khó chịu. Vừa nghĩ ngợi cậu vừa ngủ thiếp đi...

Không biết cậu đã ngủ được bao nhiêu lâu, cũng chẳng biết tàu đã dừng ở ga thứ mấy, Đức chỉ thấy một cảm giác vô cùng quái dị nơi ngực, một cảm giác vừa như thúc giục vừa như sợ hãi, lại như hồi hộp. Cảm giác căng thẳng giống như lần đầu tiên cậu đứng trước toàn trường để nhận học bổng và phát biểu vậy. Đức giật mình choàng mở mắt dậy, xung quanh toa tàu kín đặc bây giờ đã không còn một bóng người. Tàu cũng không chạy nữa mà dừng lại ở một nơi chẳng biết là ga nào, xung quanh tối om như mực đến một ngọn đèn đường cũng chẳng có. Đúng là vào thời đó đén điện chưa phổ biến như bây giờ, nhưng bây giờ mới có 7 giờ tối, mà lại ở giữa lòng Tokyo, không thể có chuyện này được. Không nghĩ nhiều, Đức lảo đảo bước ra cửa tàu đã mở sẵn mà nhảy xuống dưới. Suốt từ thời cấp ba ngày nào cậu chả đạp xe khắp nơi lang thang cùng lũ bạn mất dạy, phải nói khắp cái thủ đô này, không một xó xỉnh nào mà cậu chưa biết. Nhưng hôm nay Đức thực sự bất lực, cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình xem đây là nơi nào. Cậu cố gắng nhớ kỹ lại xem đã ngồi tàu bao lâu, khoảng hai mươi phút gì đó. Vậy cho dù đã ngồi quá ga thì cũng chỉ ở khu Ginza hay là Akihabara chứ, không thể nào lại vắng lặng đến nhường này được. Hay là mình ngủ lâu quá nhỉ, thôi thì thử kiếm một cái nhà dân nào đó quanh đây hỏi xem nhỉ. Nghĩ là làm, cậu bèn ngó thử xung quanh xem có cột đèn hay ánh sáng ở đâu không, nhưng hun hút xung quanh toàn là cánh đồng, chỉ có mỗi một con đường duy nhất ở ngay lối cửa toa tàu bước xuống. Nghe kỹ phía trước hình như còn tiếng trống Taiko. Chắc hẳn gần đây có lễ hội đây,hay là tàu bị hỏng hóc gì đó mới dừng ở đây còn mọi người mải đi xem hội chẳng ai đánh thức mình. Nghĩ tới đây bèn rảo bước đi xuống con đường đất phía trước. Đi được mấy chục bước cậu bỗng nghĩ rằng không biết nhỡ đâu người ta sửa được tàu liền đi mất mà không có mình thì sao, sao không tìm nhân viên mà hỏi nhỉ? Nghĩ đến đó thì vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con tàu ở đằng sau đã nhỏ chừng bao diêm, thôi đã đi được một đoạn xa như thế này rồi bây giờ quay đầu trở lại cũng mất công chi bằng cứ đi tiếp thì hơn.

Thôi thà cứ đi tiếp đi thì hơn, nhưng đi mãi, đi mãi mà vẫn thấy hai bên là những vạt lúa thẳng tắp, chẳng thấy có nhà cửa gì cả. Thấy hơi mệt, Đức biết rằng mình đã sai lầm, biết thế này thì thà cứ ngồi im trên tàu mà chờ, lúc bấy giờ cậu bất giác quay đầu lại nhìn về phía đoàn tàu một lần nữa. Nhưng vừa nhìn lại cậu bỗng toát mồ hôi hột vì toa tàu vẫn trơ trơ ở đó, đứng từ chỗ cậu vẫn nhìn thấy ánh sáng từ cây đèn phía trên toa tàu. Nãy giờ đi xa như thế đáng lý ra đã phải không nhìn thấy tàu rồi chứ! Cớ gì mà khoảng cách vẫn như không có gì thay đổi vậy. Tức thì cậu lấy hết sức bình sinh mà chạy tiếp về đằng trước, nhưng khi ngoái đầu lại nhìn, toa tàu vẫn ở đó. "Gặp ma rồi!" Đức bắt đầu thấy hoảng sợ, tim câu bất giác đập thình thịch, bây giờ chỉ còn cách là phải quay lại phía đoàn tàu thôi. Cậu quay ngược lại, chạy bán sống bán chết về phía toa tàu. Nhưng lạ thay, cho dù chạy như thế nào thì con tàu vẫn trơ trơ ở đó không hề suy chuyển, nhưng hai bên đường lúc trước là cánh đồng mà bây giờ đã là nghĩa địa. Rõ ràng là lúc trước Đức không hề đi qua nghĩa trang, tại sao bây giờ trên đường trở về hai bên đường lại là những nấm mồ lạnh lẽo phủ đầy rêu phong như thế này? Cậu chẳng biết làm gì, chỉ biết chạy thật nhanh về phía đoàn tàu, nhưng hình như phía trước xuất hiện một bóng đen. Chạy gần lại thì hóa ra là một con chó. Giữa cảnh đồng không mông quạnh như thế này cho dù là nhìn thấy một con chó cũng khiến người ta vững dạ lên rất nhiều. Nếu may mắn có chú chó này đồng hành thì cũng tốt. Đức bèn lững thững đến bên cạnh con chó đen, toan vỗ tay gọi thì nó bất thình lình ngửa cái đầu vẫn cúi xuống từ nãy đến giờ lên nhìn cậu. Chỉ thấy phía trên đầu nó không phải đầu chó, mà là nó đang mang một khuôn mặt, là mặt người. Khuôn mặt cũng đầy đủ ngũ quan mắt mũi miệng tai, nhưng lại nhăn nhúm kỳ quái vô cùng. Trên mặt cũng đang nở một điệu cười vô cùng quái dị. Mạnh Đức chỉ thấy trên người da gà da chó nổi hết cả lên, không biết làm gì ngoài việc cắm đầu mà chạy thục mạng qua nó. Nhưng quái ở chỗ là con chó cũng không đuổi theo mà chỉ đứng đó nhìn chòng chọc vào cậu, cho dù có chạy nhanh như thế nào cũng vẫn thấy nó đang đứng phía sau một đoạn. Đức chạy một lúc nữa thì thấy hai bên nghĩa địa đã nhường chỗ cho mặt hồ phẳng lặng. Từ lúc chạy đến bên hồ này thì con chó phía sau cũng không thấy đâu nữa. Phía bên tay trái còn một cây cầu màu đỏ son giống như những cây cầu gỗ thường thấy ở Nhật Bản. Phía đầu cầu có một cô gái đang quay lưng về đây mà chải tóc. Lưng tựa vào thành cầu, một tay cầm chiếc gương, tay kia đang cầm lược ung dung mà chải đầu. Quái lạ, sao bây giờ lại có người chải đầu ở đây cơ chứ. Chưa nghĩ xong thì cô gái bỗng cất giọng hỏi, chất giọng cao đến chói tai:

- Xin hỏi người kia định đi đâu vậy?

Đức đang không biết nói sao cho phải thì cô gái kia từ từ quay đầu lại. Không phải là ngoái đầu về phía sau mà là quay ngược đầu lại, cái đầu quay ngược 180 độ về phía sau nhìn thực sự rất là kỳ dị. Nhưng kỳ dị hơn nữa là khuôn mặt của cô gái, một khuôn mặt vô hồn được trát một lớp phấn trắng bóc từ đầu đến cuối, bên trên chỉ nhìn thấy hai mắt và đôi môi được sơn đỏ như máu. Chưa hết, cô gái lắc đầu vài cái, cái cổ trắng ởn bên dưới lớp áo kimono cứ thế dài ra, dài ra như một con trăn uốn éo đuổi theo phía sau của Đức. Cậu lại chạy thục mạng, và chiếc đầu kỳ dị vẫn đuổi riết phía sau. Cho đến khi phía trước từ hồ nước trở lại thành cánh đồng thì mới không thấy nó bám theo nữa. Phía trước chỉ thấy một quán mì nhỏ. Đây là một gánh hàng yatai điển hình của Nhật Bản, bên trong quầy chỉ có một hai người phục vụ. Còn khách hàng có thể vừa đi vừa ăn hoặc ăn trực tiếp tại quầy. Bên trong có một người đàn ông đang lúi húi nướng thịt, hương thơm bay lên điếc hết cả mũi. Đức cố giấu nỗi sợ hãi đi đến bên hàng mà hỏi nhỏ:

- Ông ơi, ông ở đây có nhìn thấy một con chó và một người phụ nữ rất kỳ quái không ạ?

Người bán hàng vẫn không ngửa mặt lên vẫn vừa cắm cúi làm việc vừa trả lời

- Tôi đứng ở đây cả buổi mà có thấy gì đâu, chắc cậu đói quá hoa mắt thôi!

- Vâng, thế làm ơn bán cho tôi một bát mì được không ạ? Loại rẻ nhất ấy

- Vâng, xin chờ cho một chút

Nói tới đây thì bất chợt Đức thấy có một dự cảm nào đó chẳng lành, ở nơi đồng không mông quạnh như thế này tại sao lại mọc ra một cái quán như thế này? Giữa đêm tối như thế này thì còn bán cho ai được nữa? Vừa mới nghĩ tới đó thì chủ quán đã đẩy bát mì tới trước mặt Đức, khuôn mặt vẫn cúi gằm xuống mà không chịu ngẩng lên. Cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vì bụng đang đói meo nên cầm ngay lấy bát, ngồi xuống ghế mà ăn. Nhưng vừa đưa bát mì lên miệng thì không những là không nuốt nổi mà còn bụm miệng nôn thốc nôn tháo. Bát mì nồng một mùi tanh tưởi đến khó chịu, bên trong không hề có sợi mì mà là những con giun đang quằn quại trong một thứ nước nhầy nhầy sền sệt nhìn đến là tởm. Đức vội quẳng bát mì xuống đất mà nhìn lên người chủ quán, mồm chỉ bập bẹ được mấy tiếng: "Cái này...cái này..." Tức thì tay chủ quán nọ cũng ngước đầu lên. Cúi xuống thì thôi chứ khi ngẩng lên chỉ thấy nơi mặt của người kia chỉ là một khối thịt phẳng lỳ, chẳng hề có mắt mũi. Đức không chịu nổi nữa, chỉ theo bản năng mà ngã ngửa ra phía sau. Nhưng phía sau không phải là con đường đất lúc trước nữa, cậu chỉ thấy mình rơi vào một không gian tăm tối vô định...

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.