Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Thương Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 2042 chữ

Chương xx: Ỷ Thiên Đồ Long Ký 3.

Buổi gặp mặt nhanh chóng kết thúc, các đệ tử ai về nhà nấy, mỗi người lại trở về tiếp tục làm việc hoặc là luyện công.

Trương Văn Phong mang theo tâm trạng nặng nề trở về đình viện của mình.

Tới thế giới này đã năm năm có lẻ, ấy mà mà võ công tu luyện cũng không có nhập môn được bất kỳ công pháp nào, không có nội lực. Đến ngay cả sư phụ Trương Tam Phong cũng không biết được nguyên nhân, bấy lâu nay lão nhân gia ông ấy vẫn luôn chuyên chú nguyên cứu ra một bộ công phát phù hợp cho tiểu đệ tử mà mình yêu thương nhất có thể tu luyện.

Phần tình cảm này Văn Phong hiểu được, hắn rất biết ơn sư phụ, cũng rất cố gắng tu luyện. Từ năm ba tuổi bắt đầu tập võ, tính tới nay đã có hai năm. Mặc dù không có luyện ra được nội lực, nhưng một thân thể phách cường đại còn mạnh hơn người bình thường gấp mấy lần. Lại thêm đã đạt năm tuổi, phù hợp điều kiện mở khóa một bộ phận chỉ số cùng kỹ năng khiến hắn tại ngang tuổi chính là vô địch thiên hạ.

Người chơi: Kong.

Chủng tộc: Nhân loại.

Xếp hạng: E.

Danh hiệu: Không.

Thể chất: 25/55 (Sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)

Lực lượng: 25/55 (Lực công kích, khả năng bộc phát...)

Nhanh nhẹn: 15/30 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)

Tinh thần: 15 (Phản ứng thần kinh, trực giác...)

Năng lượng: 95 (Mỗi giờ tự động hồi phục 1% (,95) điểm năng lượng. Tăng gấp đôi trong trạng thái nghỉ.)(Tổng các chỉ số cộng chỉ số Tinh Thần nhân đôi. Bao gồm cả chỉ số cộng thêm.)

(Chỉ số của người trưởng thành là 10)

(Tại mười lăm tuổi hoàn mở khóa. Mỗi năm mở khóa một bộ phận chỉ số)

Kỹ Năng Bị Động.

Hoang Dã Sinh Tồn.

Phẩm chất: C.

Mô tả: Sở hữu kỹ năng này ngươi sẽ không bao giờ sợ hãi khi tiến vào những vùng đất hoang dã. Ngươi có được khả năng sinh tồn ở hầu hết các môi trường điều kiện tự nhiên khắc nghiệt.

Gấp Đôi Canxi.

Phẩm chất: D.

Mô tả: Tăng cường gấp đôi lượng canxi trong cơ thể, cường hóa toàn bộ cấu trúc xương. +5 Thể chất +5 Lực lượng.

Thông qua khắc khổ luyện tập hai năm, chỉ số nhanh nhẹn cùng lực lượng đều đã tăng thêm 5 điểm hạn mức cao nhất, chờ cho đến khi mười lăm tuổi lúc đó toàn bộ chỉ số mở khóa, Văn Phong tự tin không có nội lực cũng dư sức xông pha giang hồ một phen.

Ngoài việc nhận được thêm chỉ số, kỹ năng chiến đấu của Văn Phong cũng tăng tiếp rất nhiều, thường xuyên có các sư huynh đối luyện chỉ dạy khiến hắn tiến bộ rất nhanh. Đã không còn là một tên cuồng chiến binh chỉ biết lao lên phía trước khua rìu loạn xạ nữa, Văn Phong múa rìu tựa như múa kiếm, nhưng cuồng bạo mạnh liện hơn gấp trăm lần.

Văn Phong còn tự sáng tạo ra cho bản thân một bộ công pháp gọi là “Nhất Phủ Phá Vạn Pháp”, bộ công pháp này mặc dù gọi là nhất phủ ngụ ý là chỉ cần một rìu nhưng bên trong lại có tổng cộng năm chiêu thức, lần lượt là: Bổ dọc, chém ngang, chém chéo, móc ngược và chắn đỡ.

Hoàn thành bộ thần công này Văn Phong vui sướng khôn tả, hắn vội vàng cầm đem khoe với sư phụ, kết quả là bị phạt ở trong phòng bếp bổ củi một năm.

Thế nhưng bị phạt như thế hóa ra lại có ích lợi to lớn, Văn Phong qua quá trình lâu dài bổ củi mà đốn ngộ cùng hiểu rõ đối với bộ công pháp bản thân sáng tạo càng ngày càng thêm sâu sắc. Cây rìu hắn sửa dụng càng lúc càng to lớn, càng lúc càng nặng hơn, không ngừng đột phá giới hạn của bản thân.

Sư phụ cùng các vị sư huynh khi biết tin cũng hết nói nổi, chỉ cẩn tiểu sư đệ vui vẻ là được.

Tổng kết lại năm năm thời gian xong Văn Phong âm thầm nhẩm tính.

“Sư phụ đại thọ cũng chính là ngày nguyên bản kịch bản Ỷ Thiên Đồ Long Ký bắt đầu.”

Những năm này bởi vì tuổi tác duyên cớ nên Văn Phong không thể làm được điều gì đủ lớn để tác động hay làm chệch hướng tiến trình kịch bản phát sinh.

Du Đại Nham sư huynh vẫn là tiếp nhận nhiệm vụ đi đánh đạo tặc, cuối cùng vướng vào cuộc tranh đoạt đồ long đao dẫn đến bị Ân Tố Tố ám toán, rồi bị người ta phế đi tứ chi.

Ngày mà Du Đại Nham xuống núi, Văn Phong đã hết sức căn dặn sư huynh là đi đánh đạo tặc xong lập tức trở về, cũng đừng có lo chuyện bao đồng. Nhưng với tính cách hành hiệp trượng nghĩa của tam sư huynh xem ra là rất thích quản chuyện của người ta, có khuyên cũng không được. Thế nên Văn Phong mới yêu cầu sư huynh trước khi xuống núi thì phải làm một bộ hộ giáp phòng ám khí cùng với một tấm khiên tròn lúc nào cũng phải đeo trên lưng.

Để tăng thêm tính ước thúc Văn Phong còn ép sư huynh Du Đại Nham phải thề độc nếu không sẽ không bao giờ nói chuyện với sư huynh nữa.

Còn may Du Đại Nham là người tuân thủ hứu hẹn, nhìn sư huynh tựa như một con rùa đen chạy xuống núi mới khiến cho Văn Phong yên tâm phần nào.

“Mong rằng vạn sự thuận lợi, sư huynh bình an trở về núi Võ Đang.”

....

Thời mấy ngày chớp mắt trôi qua. Hôm nay là ngày mừng đại thọ vị tổ sư phái Võ Đang Trương Tam Phong tròn chín mươi tuổi.

Từ sáng, cung Tử Tiêu đã tràn ngập không khí tưng bừng, bảy đại đệ tử đại đệ tử Tống Viễn Kiều trở xuống lần lượt đến bái thọ sư phụ, trong tám đệ tử chỉ thiếu có tam đệ tử Du Đại Nham chưa trở về.

Mọi người đều biết rằng Du Đại Nham hành sự cẩn trọng, xuống phương nam diệt đạo tặc, nghĩ đến thế nào cũng sẽ về kịp. Thế nhưng đợi đã quá giữa trưa vẫn chưa thấy hắn trở về, ai nấy đều lo lắng sốt ruột. Trương Thúy Sơn thưa với sư phụ: “Để đệ tử xuống núi đón tam sư huynh.”

Nào ngờ lời vừa nói xong đã bị Trương Văn Phong cắt ngang: “Sư huynh khỏi lo lắng, ta đã sớm năn nỉ Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh xuống núi tìm Tam sư huynh. Rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”

Trương Tam Phong nghe thế cũng gật gật đầu khen ngợi một tiếng. Sư đồ cùng nhau trò chuyện mấy cái kỷ niệm vui vẻ, khiến cho tiếng cười bên trong điện cứ vang lên không ngớt.

Được một hồi bỗng nhiên Trương Thúy Sơn đứng bật dậy chạy ra ngoài hiên hỏi: “Tam sư huynh đó phải không?”

Chỉ nghe được tiếng đại sư huynh Tống Viễn Kiều nghẹn ngào: “Là ta. Sư phụ... Tam đệ bị người ám toán...”

Hắn cùng nhị đệ hai trên lưng cõng lấy một người trên thân toàn là máu đến trước mặt sư phụ Trương Tam Phong thì quỳ xuống khóc không thành tiếng, đau khổ nói: “Sư phụ... Tam đệ... Tam đệ bị ám toán...”

Hai người nói xong lời ấy liền ngã lăn ra đất bất tỉnh bởi vì kiệt sức khi chạy một đường không ngừng nghỉ lên núi.

Du Đại Nham toàn thân y phục rách tung tóe, máu huyết nhuộm khắp, hơi thở thoi thóp, mạng sống mong manh như sợi tơ.

Trương Tam Phong thấy đệ tử yêu của mình bị thương nghiệm trọng tới mức ấy thì bàng hoàng, không kịp hỏi han đã vội vào nội đường lấy ra một bình Bạch Hổ Đoạt Mệnh Đan đút cho Đại Nham. Nhưng cơ bắp ở cổ hắn đã cứng đơ, đan dược xuống được tới đó thì kẹt lại, Trương Thúy Sơn liền vuốt xuôi cổ họng cho sư huynh. Còn Trương Tam Phong thì dùng tay điểm huyệt đạo trên người Đại Nham, để khi hắn tỉnh dậy sẽ không bị thương thế đau đớn làm cho ngất đi.

Văn Phong là người biết rõ sự tình, hắn lòng nóng như lửa đốt vội vàng nắm chặt lấy bàn tay đang hơi run của sư phụ gấp hỏi: “Tam ca, huynh ấy có cứu được sao sư phụ?”

Trương Tam Phong không có trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Văn Phong, thế gian sinh lão bệnh tử là quy luật bất biến.”

Rầm rập rầm rập...

Lúc này có tiếng bước chân chạy vội, một tiểu đồng xuất hiện bẩm báo: “Thưa tổ sư gia, bên ngoài có một tiêu khách cầu kiến, nói là Đô Đại Cẩm của tiêu cục Long Môn phủ Lâm An.”

Văn Phong nghe đến đấy chợt nổi giận dùng đùng bật dậy chạy ra ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng ẩu đả, những người khác đi ra thì đã thấy tiểu sư đệ đang cưỡi trên ngực vột vị đại hán, túm lấy cổ áo hắn giận dữ tra hỏi.

“Tam ca của ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì!?”

“Văn Phong, bình tĩnh lại.” Tống Viễn Kiều chạy ra trước nhất túm lấy tiểu sư đệ ra khỏi người đại hán trấn an.

Đô Đại Cẩm từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi y phục giọng áy náy nói: “Là lỗi của tiêu cục Long Môn chúng tôi đã không bảo vệ tốt được cho Du thiếu hiệp.”

Tống Viễn Kiều mặc dù đuổi kịp tới nơi cứu được Du Đại Nham nhưng tiền căn hậu quả vẫn không hiểu rõ, lúc này mới hỏi tiếp.

“Không biết Đô tổng tiêu có thể nói rõ lại mọi chuyện của Du tam đệ được không?”

“Đây vốn chính là ý định của ta khi lên bái phỏng.”

Nói rồi Đô Đại Cẩm bắt đầu kể lại chuyện từ khi một vị họ Ân tới Long Môn tiêu cục trả bọn họ hai vàng lượng vàng và yêu cầu đưa một người hôn mê tới Phái Võ Đang. Nhận tiền làm việc, tiêu cục bất kể ngày đêm một đường bôn ba ngàn dặm từ Lâm An tới núi Võ Đang.

Đi tới chân núi thì bắt gặp sáu người cưỡi ngựa tự xung là Võ Đang lục hiệp, đi xuống núi để đón Du Tam hiệp. Vì để cẩn thận không để đưa nhầm người nên Đô Đại Cẩm mới dùng một bình dược mà vị họ Ân kia đã đưa cho đánh thức Du Đại Nham nham dậy.

Khi vừa mới mở mắt ra nhìn thấy kẻ cưỡi ngựa trước mặt Du Đại Nham liền nhận ra đó là bạch y nam tử đã từng giao thủ cướp đoạt Đồ Long Đao trước kia.

Biết không thể ngụy trang được nữa, nhóm sáu người giả mạo lập tức đánh lên.

Long Môn tiêu cục không phải là đối thủ của sáu người này, nháy mắt đã bị đánh bại, Du Đại Nham tình thần trượng nghĩa một mình tách ra vừa đánh vừa chạy dẫn dụ địch nhân rời đi tạo điều kiện cho Đô Đại Cẩm bọn người chạy lên núi cầu viện.

Gặp được hai người Tống Viễn Kiều ở nửa đường sau đó liền có được kết quả như hiện tại.

[Trong phần truyện này xưng hô sẽ thành ta, ngươi, hắn, y, nàng...]

[Nội dung hoàn toàn là hư cấu, sẽ không chính xác 100% với nguyên tác mà dựa chủ yếu vào phần phim năm 2019.]

[6100]

Bạn đang đọc Cứu Vớt Chu Chỉ Nhược sáng tác bởi TruongCong098
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TruongCong098
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.