Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân Tó Tó

Tiểu thuyết gốc · 1485 chữ

Chương xx: Ỷ Thiên Đồ Long Ký 5.

Đã qua hơn nửa tháng.

Liên Châu Thanh Cốc hai người nghe theo ý kiến của Văn Phong đi cùng đoàn tiêu với Đô Đại Cẩm để bảo vệ bọn hắn tránh bị trả thù, vì thế mà trở về Lâm An kịp thời, cùng với mấy vị tăng nhân chùa Thiếu Lâm cùng nhau trấn thủ tại Long Môn tiêu cục.

Ân Tố Tố hết đường đi vào giết người nhưng vẫn ẩn nấp ở bên ngoài chờ đợi thời cơ ra tay. Cuối cùng không biết là ma xui quỷ khiến thế nào mà lại để cho Trương Thúy Sơn tình cờ phát hiện được.

Thấy kẻ kia ăn vận một bộ y phục giống hệt bản thân, lại đứng ẩn nấp rình rập ở bên ngoài tường viện, Trương Thúy Sơn nổi lòng sinh nghi vội vàng đi tới toan định hỏi cho ra nhẽ, thì kẻ kia đột nhiên bỏ chạy.

Trương Thúy Sơn một đường truy đuổi đến sông Tiền Đường, rẽ qua một khúc quanh lớn đi xa khỏi phủ Lâm An suôi về phía dòng sông.

Trên sông, đối diện tòa tháp có một chiếc thuyền sáng đèn. Trương Thúy Sơn nhìn bốn phía xung quanh không một bóng người, hắn suy nghĩ một hồi sau nhún chân đạp lên thành cầu mượn lực sử dụng khing công bay lên trên thuyền.

Chỉ thấy có một thiếu nữ mặc hồng y bước ra khoang thuyền, Trương Thúy Sơn vội vàng chắp tay xin lỗi: “Tại hạ lỗ mãng. Mong cô nương thứ tội.”

Thiếu nữ vẩy tay mở cây quạt xếp khẽ quạt hai cái, đôi mắt lướt qua Trương Thúy Sơn hỏi: “Công tử tại sao ban đêm lại lên thuyền của tiểu nữ?”

Trương Thúy Sơn thấy diện mạo thiếu nữ vô cùng mỹ lệ, hắn chợt cảm thấy ngượng ngùng, không giám ở lại vội quay mình nhảy luôn lên trên bờ. Hắn trong lòng gào thét: “Trương Thúy Sơn ơi là Trương Thúy Sơn. Mày là nam tử hán đại trượng phụ, tung hoành giang hồ không biết sợ, ấy vậy mà lại bỏ chạy trước một thiếu nữ là sao?”

Ngoảnh đầu nhìn lại thấy chiếc thuyền của thiếu nữ đang từ từ trôi trên sông, Trương Thúy Sơn không biết phải làm gì trong tình huống này bèn thả chậm cước bộ đi men bờ. Con thuyền lúc này cũng cứ thế song hành, thiếu nữ đứng ở tại trên mũi thuyền dường như không có ý định trở lại trong khoang.

Trương Thúy Sơn đi được vài bước xong chậm rãi nói: “Tại hạ Trương Thúy Sơn phái Võ Đang, bởi vi đang tìm một người nên đã lên nhầm thuyền của cô nương. Thật là đường đột...”

“Vậy ngươi tìm thấy người kia chưa?” Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi.

“Vẫn chưa.” Trương Thúy Sơn ngay lập tức đáp, nhưng như sực nhớ đến trời đang mưa, tuy không nặng hạt vẫn như cũ để người ướt áo, thiếu nữ vẫn đứng tại mũi thuyền mặc cho mua tạt ướt người, hắn nói.

“Cô nương, hãy mau vào khoang thuyền tránh mưa.”

Thiếu nữ à một tiếng lại hỏi: “Thế ngươi không sợ ướt hay sao?”

Nói đoạn nàng đã chui vào khoang thuyền cầm ra một cái dù, vung tay một cái ném lên trên bờ.

Trương Thúy Sơn tiếp lấy, mở dù ra thấy trên tán dù vẽ cảnh núi sông xa gần, vài cây liễu rủ, một bức tranh thủy mặc thanh nhã, đề bảy chữ “Tà Phong Tế Vũ Bất Tu Quy”. Tranh và chữ trên cây dù này rất tinh xảo, bảy chữ tuy nét bút hơi thiếu kình lực, nhưng vừa xem liền biết đây là do con nhà khuê tú viết nên, đầy vẻ thanh lệ thoát tục.

Mải mê nhìn tranh chữ trên chiếc dù làm cho Trương Thúy Sơn vấp chân té ngã, nhưng hắn khinh công cao minh phản ứng cực nhanh, lộn người một cái dễ dàng hóa giải.

Thiếu nữ trên thuyền thốt lên âm thanh trong trẻo: “Hay!”

Trương Thúy Sơn xoay người lại nhìn, thấy thiếu nữ đội nón lá đứng ở mũi thuyền, mưa gió thổi bay tà áo vũ động, trông hệt như tiên nữ đứng trên ngọn gió.

“Thư họa trên cây dù liệu có vừa mắt Trương công tử sao?” Âm thanh thiếu nữ truyền tới.

Vốn không lưu tâm tới hội họa mà chỉ chú ý đến thư pháp, Trương Thúy Sơn đáp: “Nét bút Minh Cơ Thiếp của Vệ phu nhân, nét đứt ý liền, nét ngắn ý dài, nét đẹp cực trâm hoa.”

Thấy có người có thể nhận ra được thể chữ của mình, thiếu nữ trong lòng rất vui vẻ.

“Ta cho rằng trong bảy chữ này, chữ Bất là viết dở nhất.”

Trương Thúy Sơn nhìn kỹ lại nói: “Ta thì cảm thấy chữ Bất này viết rất tự nhiên. Chỉ là thiếu đi một chút hàm súc, không như sáu chữ còn lại. Dư âm vị tận, nhìn khiến người quên đi mệt mỏi.”

“Thì ra là vậy, ta luôn cảm thấy chữ viết này không được mãn nguyện cho lắm, nhưng lại không thể nói ra chỗ nào không đúng. Sau khi lắng nghe lời của công tử thì tiểu nữ đã ngộ ra.”

“Trò chuyện với công tử một buổi, còn hơn cả đọc sách mười năm. Đa tạ Trương công tử chỉ bảo, tiểu nữ họ Ân. Giờ xin cáo biệt.”

Nghe được năm chữ “Tiểu nữ họ Ân” Trương Thúy Sơn giật mình nhớ lại Đô Đại Cẩm từng nói, người nhờ tiêu cục Long Môn hộ tống Du Đại Nham sư huynh là một thư sinh họ Ân diện mạo tuấn tú, liệu có phải là nam trang? Nghĩ tới đây hắn vội vàng đuổi theo con thuyền, cũng không có ngại ngần chuyện nam nữ liền nhảy lên trên thuyền nhìn thiếu nữ hỏi.

“Cô nương họ Ân? Ân cô nương, cô nương có biết Du Đại Nham tam ca của ta hay không?”

“Trong lòng tại hạ có biết bao nhiêu là nghi vấn, cần phải hỏi cho rõ.”

Thiếu nữ đang bước vào trong khoang thuyền quay đầu lại: “Vì cớ gì nhất định phải hỏi chứ?”

Trương Thúy Sơn nói tiếp: “Nhờ Long Môn tiêu cục đưa Du tam ca của ta về Võ Đang chính là Ân cô nương sao?”

“Ân đức lần này tất phải báo đáp.”

Thiếu nữ ánh mắt như sầu nói một câu không đầu không đuôi: “Ân ân oán oán, rất khó để nói rõ ràng.”

Nhưng Trương Thúy Sơn vì chuyện của tam sư huynh chẳng để ý tới tiếp tục hỏi: “Tam ca của ta đến núi Võ Đang lại gặp phải người tập kích. Cô nương có biết hay sao?”

“Ta rất buồn, cũng rất tiếc” Thiếu nữ thở dài đáp.

Sông Tiền Đường càng về phía hạ lưu mặt sông càng rộng, mà mưa nhẹ lúc đầu cũng biến thành gió lớn, thổi cho con thuyền đi càng lúc càng nhanh.

Trương Thúy Sơn đối mặt với thiếu nữ lại hỏi: “Vậy người tối nay đứng ở bên ngoài Long Môn tiêu cục cũng chính là cô nương chứ? Cô nương định sẽ giết sạch già trẻ lớn bé trong tiêu cục đúng không?”

“Không sai! Hắn đã hộ tống Du tam hiệp không đến nơi đến chốn. Ta đã bảo Đô Đại Cẩm phải hộ tống thật chu đáo Du tam hiệp về núi Võ Đang, nếu dọc được để xảy ra nửa phần sơ suất sẽ giết sạch bọn họ, gà chó không tha!”

Trương Thúy Sơn nghe xong thấy lạnh cả người, hắn không thể tưởng tượng được một thiếu nữ kiều diễm như thế kia lại có thể nói ra và cũng sẵn sàng làm những chuyện đó. Một lát sau hắn mới hồi phục lại tâm hình hỏi vấn đề tiếp theo: “Vậy còn cải trang giống với ta là để?”

“Là để đổ oan cho công tử đó.” Thiếu nữ khanh khách cười đáp.

“Đổ oan cho ta!? Ta với cô nương không thù không oán, cớ sao phải làm như thế?” Trương Thúy Sơn cả giận lớn tiếng.

Không thấy thiếu nữ đáp lời mà trực tiếp đi vào trong khoang thuyền.

Trương Thúy Sơn trong cơn thịnh nộ vẫn tự kiềm chế được, trực tiếp xông vào khoang thuyền của phụ nữ sẽ mang tiếng thất lễ, hắn đang ngần ngại chợt trong khoang thuyền vang lên thiếu nữ âm thanh.

“Mời vào!”

[Trong phần truyện này xưng hô sẽ thành ta, ngươi, hắn, y, nàng...]

[Nội dung hoàn toàn là hư cấu, sẽ không chính xác 100% với nguyên tác mà dựa chủ yếu vào phần phim năm 2019.]

[8900]

Bạn đang đọc Cứu Vớt Chu Chỉ Nhược sáng tác bởi TruongCong098
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TruongCong098
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.