Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuận Thiên - Nghịch Thiên

Tiểu thuyết gốc · 3054 chữ

Chương 6: Thuận Thiên - Nghịch Thiên

Thiên Phúc cùng Tiểu Hồ bị hút đến một nơi xa lạ. Trước mắt hắn có hai con đường, trên tấm bia đá bên phải ghi ba chữ “Thuận Thiên Lộ” cùng bên trái “Ngịch Thiên Lộ”.

“Ngươi nói xem chúng ta nên đi bên nào đây”. Thiên Phúc nắm tai Tiểu Hồ lắc qua lắc lại khiến nó hoa mắt chóng mặt.

“Ta tin tưởng ngươi, ngươi chọn đường đi”. Thiên Phúc thả tiểu Hồ ly xuống đứng sau nó đợi nó chọn đường. Nó đứng hồi lâu nhìn qua nhìn lại không biết chọn đường nào. Cứ như vậy, một người một hồ ngồi tại chỗ suy nghĩ suốt nữa ngày.

Hai kẻ này không sốt ruột nhưng một thân ảnh màu trắng đứng bên cạnh bọn họ lại vô cùng nóng nảy. Dường như hận không thể đè hai kẻ mới tới này đánh một trận. Bóng trắng đứng bên cạnh Thiên Phúc nhưng hắn không thể phát hiện ra.

“Nhóc con, có việc chọn một con đường mà hơn nữa ngày vẫn chưa chọn được. Haizzz, chẳng lẻ người đời này đã kém đến vậy sao. Lòng gan dạ không có, quyết đoán không có. Ta đã từng chứng kiến vô số thiên tài, quái kiệt của thời đại, cũng từng thấy rất nhiều kẻ điên tiến đến đây nhưng chưa thấy được kẻ nào dùng nữa ngày nhưng vẫn chưa chọn được đường như kẻ này”. Bóng trắng than thở.

“Tại sao Hắc Cầu này lại có thể rơi vào tay của một người bình thường?

Không đúng, tại sao một kẻ bình thường lại có thể tiến vào nơi đây? Chẳng lẻ có người đưa hắn tiến vào?

Cũng không đúng, ai lại để một người bình thường tiến vào bí cảnh. Làm như vậy chẳng khác nào hại chết hắn?

Cũng không đúng a, thứ mà các cường giả phải dùng cả mạng để tranh đoạt sao lại có thể tùy tiện để một người thường nắm giữ a?

Chẳng lẽ hắn thật may mắn nhặt được Hắc Cầu rồi may mắn tiến vào được đây?

Hay hắn là phế vật của đại gia tộc trong lời đồn… rất có thể a”.

Thân ảnh kia đang không ngừng tự hỏi, trong đầu có vô số nghi vấn cùng các loại giả thiết.

“Ngươi suy nghĩ xong chưa, chọn con đường nào”. Thiên Phúc hỏi Bạch Hồ.

Bạch Hồ quay đầu nhìn hắn rồi lắc lắc cái đầu tỏ vẻ “nó cũng không biết”.

“Còn chưa xong, các người khi nào mới xong đây hả”. Bóng trắng bên cạnh giận giữ hét vào mặt Thiên Phúc. Nhưng cho dù lão có hét to đến mức nào, Thiên Phúc cũng không thể nào nghe được.

“Ta cảm giác, hình như có kẻ đang mắng ta”. Thiên Phúc nói.

Tiểu Hồ lắc cái đầu nhỏ tỏ vẻ không biết.

“Chắc là ta quá nghi thần nghi quỷ”.

“Một phàm nhân lại có thể cảm nhận được ta đang mắng hắn. Chẳng lẻ kẻ này thật là có thiên phú dị bẩm”. Bóng trắng một bên cũng bất ngờ.

“Kẻ này không ngờ lại là không có thuộc tính trong người. Sao có thể? Làm sao có thể? Không thể nào. Trời đời lại có thể có người như vậy.

Không phải Nhân tộc ta từ sau Thiên Biến đã hoàn toàn biến đổi sao? Hắn làm sao làm được?”. Bóng trắng chăm chú quan sát Thiên Phúc. Càng quan sát kỹ hắn càng cảm thấy trên người Thiên Phúc có nhiều điểm đặc biệt thú vị.

Lúc này, Thiên Phúc lại nói với Bạch Hồ.

“Ta cảm giác được sự lựa chọn này rất quan trọng đối với ta. Rất có thể sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời của ta”.

“Từ nhỏ, ta đã nghe Trần Lão Tổ nói rằng: việc ta sinh ra mà không thể tu luyện chính là ý trời, mà ý trời thì không thể cưỡng cầu. Ông khuyên ta cứ sống cuộc sống mà ta mong muốn, cứ sống thoải mái là được. Nên đáng lẽ ta phải chọn Thuận Thiên Lộ. Nhưng ta không muốn cứ sống vài năm nữa rồi chết đi nhạt nhẽo như vậy.

Nhưng ta lại không muốn làm trái ý trời a, ta sợ bị trời đánh. Lão Tổ cùng từng kể chuyện về những người muốn thay đổi số mệnh được người đời gọi là Nghịch Thiên Giả. Họ là những người cực kỳ cường đại, họ là những người có thể vô địch cùng cấp, nhưng vì bọn họ vì làm trái ý trời nên sẽ bị trời ghét bỏ, trên con đường tu hành sẽ gặp vô cùng nhiều khó khăn, vất vả. Đa số bọn họ đều chết yểu.

Nhưng ta vẫn có một thắc mắc: Nếu như việc bọn họ có thể thay đổi số mệnh cũng chính là ý trời thì sao. Ai có thể chứng minh việc bọn họ làm chính là trái ý trời. Chẳng lẻ do bọn họ chết yểu sao. Lỡ may con đường này cũng chính là một trong những con đường, chỉ là con đường này khó khăn hơn trăm ngàn lần đường khác thôi.

Mà ý trời là cái gì? Ta từng hỏi Lão Tổ, người chỉ nói rằng: không phá hư pháp tắc thiên địa chính là không làm trái ý trời. Vậy ý trời chính là pháp tắc trong thiên địa này”.

Tiểu Hồ ly gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Kẻ này quả thật thân thế không tầm thường a. Người có lý giải cao như vậy không có mấy người”. Bóng trắng tỏ vẻ tán thưởng một câu.

“Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của ta. Ai mà biết được người thiết lập bí cảnh này có nghĩ như ta không.

Ta hiện tại không thể tu hành, lỡ may chọn Thuận Thiên Lộ thì ta không thể có cơ hội cải mệnh thì làm sao.

Làm sao bây giờ, càng nghĩ càng đau đầu a”.

Thiên Phúc mê mang, Tiểu Hồ nghe cũng choáng váng đầu óc.

“Giá như ông trời có thể hiện ra nói cho ta biết ý nghĩ trong đầu thì tốt biết mấy”. Thiên Phúc nằm xuống lẩm nhẩm trong miệng.

Bóng trắng nghe xong cũng ngẩn người hồi lâu.

“Hắn nói cũng đúng a. Quả thật làm khó hắn a”.

“Ngươi cảm thấy, nếu chúng ta cứ đợi tại đây sẽ có người ra đón chúng ta không. Dù sao nơi này cũng có người quản chứ”. Thiên Phúc nhìn vào bên trong nói.

Tiểu Hồ lại lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Chúng ta còn một ít hoa quả mang theo, chỉ tiếc là không có cá. Chắc còn dùng được hai ngày”.

Thế là một thiếu niên cùng một con hồ ly ngồi lỳ tại một chỗ, ăn hoa quả sống qua ngày.

Đến ngày thứ hai, không thấy có ai ra đón, cũng không có chút động tĩnh nào.

“Chẳng lẻ nơi này không có người”. Thiên Phúc lẩm nhẩm.

“Thằng nhóc ngươi đến bí cảnh lại không dám tiến vào, liền ngồi đợi ta ra đón. Hừ, ta đợi tại đây không biết bao lâu, đã không thể nhớ được thời gian. Ngươi mới tới, xem ngươi đợi được bao lâu”.

“Đợi nơi đây cũng không phải cách a, hay là ta cứ chọn đại một đường thử xem sao”. Hắn lầm bầm một mình.

“Đúng vậy, ngươi chọn nhanh lên. Là con trai liền phải biết đưa ra quyết định dứt khoát a”. Bóng trắng lúc này liền cười “hahaha” lên tiếng.

Thiên Phúc đang định chọn một con đường bất kỳ để tiến vào thì Bạch Hồ chạy vào trong rừng cây phía trước tìm trái cây đã lâu không quay về.

Rừng cây này nằm chính giữa hai con đường, đứng tại nơi Thiên Phúc nhìn vào nó chỉ rộng khoảng 10 trượng, kéo dài bất tận vào bên trong.

“Không phải tham ăn nên quên đường về rồi chứ”. Thiên Phúc ngồi đợi một canh giờ vẫn chưa thấy về.

“Không đúng, có chuyện rồi”. Thiên Phúc chạy nhanh về phía cánh rừng.

“A, Sao chạy vào rừng rồi. Với khả năng của ngươi, nếu đi đường chính quy còn có một phần vạn cơ hội vượt qua khảo hạch.

Ngươi lại chạy vào rừng, chỉ sợ ngươi còn chưa sống được một khắc liền trờ thành phân bón”.

Bóng trắng bỗng nhiên như bừng tỉnh, nhớ ra điều gì đó. Hắn vung tay lên, một luồng năng lượng khổng lồ áp xuống khu rừng. Những linh thú cao cấp kia đều bị một nguồn linh lực trói buộc lại, chỉ còn lại đám dã thú mà thôi.

“Kẻ này không có linh lực, không nằm trong quy định. Lai chọn con đường trước giờ chưa có ai đi. Ta chỉ là điều chỉnh chút quy tắc cho phug hợp. Xem như ta cũng không làm trái quy định.

Ừm, chính là vậy. Ta không hề làm trái quy định”.

Bóng trắng bấm tay tính toán.

“Mẹ nó, kẻ này lại là kẻ thứ mười nhưng ta cũng chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi. Còn lại xem ý trời đi. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. Tự do của ta đặt hết lên người ngươi đấy”. Bóng trắng lẩm nhẩm một mình.

Thiên Phúc tiến vào bên trong không thấy bóng dáng Tiểu Hồ liền lên tiếng gọi to.

“Hồ Ly Tinh”

“Tiểu Hồ”

“Bạch Hồ”

“Ngươi đâu rồi, mau quay lại đây”.

Thiên Phúc chăm chú quan sát xung quanh, cố gắng nắm bắt tình hình và tìm kiếm tung tích Bạch Hồ.

Khu rừng này rất nguyên sơ. Vô số cay cao chọc trời, bên dưới rậm rạp, ẩm ướt. Cây cối chen chúc nhau mà sống. Thiên Phúc không thể quan sát được phía xa nên hắn đành phải chậm rãi tiến sâu vào bên trong, vừa đi vừa lớn tiếng gọi to.

Một lát sau, một bóng dáng nhỏ màu trắng lướt nhanh trên những cành cây, lao thẳng về phía Thiên Phúc. Nó đứng trên vai Thiên Phúc, trên lưng mang một túi vải, bên trong căng tròn.

“Ngươi đi đâu mà lâu vậy”.

Tiểu Hồ thả bọc vải trên lưng xuống, bên trong nhiều loại hoa quả khác nhau. khoa chân múa tay một hồi.

“Ngươi đi tìm trái cây, thấy rất nhiều thứ kỳ lạ di chuyển xung quanh lên chạy theo chúng”. Thiên Phúc nhìn Tiểu Hồ diễn tả liền đoán.

Đầu nhỏ của nó gật gật liên tục.

“Ngươi thấy nơi nào có nước không”.

Nó nhảy xuống, chạy nhanh về một hướng. Thiên Phúc theo sau, đi khoảng một dặm, thấy được một dòng suối nhỏ.

“Lấy nước xong, chúng ta quay về”.

Đi khi trời tối vẫn không tìm thấy đường ra.

“Xem ra chúng ta không thể quay về được rồi. Tìm một nơi nghỉ chân trước đã. Nhờ ngươi rồi”.

Bạch Hồ khoa chân một hồi, tỏ vẻ phản đối.

“Ngươi chạy nhanh, mũi thính. Việc tìm kiếm này ngươi không làm chẳng lẻ để một người bình thường như ta làm. Ta đi tìm tới khi nào mới có kết quả đây”.

Bạch Hồ không nói lại hắn, đành phải rầu rĩ chạy đi.

“Tiểu Hồ ngoan, ta ở đây đợi ngươi về”.

Thiên Phúc cũng bắt đầu đi tìm kiếm củi khô, tìm thêm một ít trái cây, làm lại một cái gùi, làm một thanh thương tre, đầu thương chính là con dao găm của hắn. Hắn đã chuẩn bị cho một cuộc sống lâu dài trong rừng tiếp theo.

Một canh giờ sau, Tiểu Hồ trờ về mang theo Thiên Phúc đến một cái hang đá nhỏ, ngang dọc chỉ hoảng một trượng, vừa đủ để sinh hoạt.

Hắn xử lý sơ qua hang động, dùng thuốc bột rắc ngoài cửa động để xua đuổi các loại côn trùng.

“Hôm nay lại không có thịt ăn, chúng ta đành phải ăn trái cây qua ngày vậy”.

Dưới đống lửa chập chờn, Thiên Phúc ngủ thì Bạch Hồ thức canh và ngược lại.

Một đêm trôi qua an toàn. Sáng sớm cả hai bắt đầu công việc săn bắn, hái lượm của mình. Cũng giống như mọi khi trong rừng, Thiên Phúc hắn làm bẫy đặt khắp nơi. Thuận tiện quan sát tình hình xung quanh. Tối đến lại kiểm tra bẫy thú, mang chiến lợi phẩm trở về.

Một con thỏ, một con gà được quay trên ngọn lửa đỏ, mùi thơm nứt mũi tỏa ra khiến cả hai nuốt nước bọt “ực, ực”.

“Đã mấy ngày không ăn thịt, thật là thơm a”.

Bạch Hồ mắt không hề rời khỏi thịt nướng, cứ một chút lại lấy móng vuốt sờ sờ thử xem chín chưa.

“Đợi chút, đồ tham ăn”.

Bạch Hồ liếc mắt nhìn hắn đầy vè khinh bỉ, như muốn nói “Ngươi còn nói ta, không phải ngươi cũng nuốt nước bọt nảy giờ đấy sao”.

“Cuối cùng cũng chín”. Cả hai lao vào ăn như hổ đói, chẳng mấy chốc chỉ còn lại đống xương.

Ăn xong lại chia nhau ra ngủ.

Cứ như vậy một tuần trôi qua. Tình hình xung quanh trăm dặm đã được hắn nắm rõ.

“Chúng ta đi thôi, ở đây mãi cũng không phải là cách. Đã không thể quay đầu thì cứ tiến thẳng về phía trước thôi. Đây là bí cảnh, không phải là tử địa. Chắc chắn sẽ có đường ra”. Hắn tự nói với chính mình.

Bạch Hồ với ưu thế về tốc độ và cũng là Dã thú, nó sẽ đi trước một đoạn để mở đường. Nếu có tình huống nguy hiểm hay đặc biệt nó sẽ trờ về thông báo Thiên Phúc đang theo tại phía sau. Tối đến thì cả hai tụ tập cùng một chỗ nghỉ ngơi.

Trong rừng không có sinh vật quá lớn, phần nhiều là các sinh vật nhỏ có độc như rắn, rết, bọ cạp, nhện, nấm độc, ong, kiến, trùng… Độc vật quá nhiều khiến cho người quen thuộc rừng rậm như Thiên Phúc cũng thường xuyên trúng chiêu.

May mắn hắn chăm chỉ học y thuật từ Trưởng thôn nên mấy loại độc này không lấy mạng được hắn.

Nhờ có kiến thức về dược lý, cũng như kinh nghiệm của hắn và mọi người truyền dạy cách sinh tồn trong rừng. Thiên Phúc trên đường tìm kiếm dược khá nhiều linh thảo giúp hắn che đậy khí tức, chữa trị kịch độc, tránh thoát những khu vực nguy hiểm.

Thiên Phúc cứ đi mãi đi mãi, đi liền nữa tháng vẫn chưa ra được mảnh rừng này. Cứ cách mấy ngày hắn lại hỏi Bạch Hồ: “Ngươi nói xem ta có phải đi lạc đường rồi không”. Bạch Hồ đáng thương rất muốn gật đầu biểu thị sự đồng ý nhưng nó đã bị hắn hỏi đến sợ, không dám gật đầu hay lắc đầu nữa. Nó chỉ đành giả điếc không nghe thấy. Bởi vì khi nó tỏ thái độ cho dù là đồng ý hay phản đối hắn đều hỏi liên tiếp không ngừng.

“Đây là lần thứ tư chúng ta quay lại cái cây chết tiệt này rồi, có phải lão bất tử nào trong tối chơi xấu chúng ta không.

Để ta biết được là ai giở trò thì sẽ biết tay ta.

Không, ta không đánh lại hắn. Đợi sau này ta tìm con cháu hắn đánh cho hắn nhận không ra. Hừm, các ngươi đợi đấy.

Các ngươi thấy sợ thì thả ta ra ngoài mau. đừng đợi đến khi ta nổi giận thì không thể thương lượng được nữa đâu.

Chẳng lẻ trong đây không có ai còn sống ra nói chuyện a, chẳng lẻ bị bỏ đói trong này lâu quá nên chết hết rồi a”.

Hắn không ngừng ngửa đầu lên trời nghiến răng nghiến lợi mà hét. Nhưng không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại hắn cả.

Sau khi hét lớn để xả hết buồn bực trong lòng, hắn cũng dần bình tĩnh trở lại.

Tiểu Hồ nhìn hắn đầy vẻ khinh thường, như muốn nói: “Mới có nhiêu đây mà đã bị điên, ta sống một mình không biết bao lâu có bị làm sao đâu”. Nó ngửa mặt lên trời lắc lắc cái đầu bé tí, nếu có thể chắc là muốn nói: “Người trẻ tuổi thật là thiếu kiên nhẫn a”.

Bóng trắng đứng cạnh hắn nãy giờ đã tưởng tượng ra hàng trăm hàng ngàn cách chỉnh chết hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi mà hét:

“Quả thật là thiên lý bất dung, tiểu tử không biết kính trọng tiền bối. Mở miệng ra là mắng là chửi. Ngươi không sợ bị trời đánh sao. Không phải ngươi nói ngươi rất sợ bị trời đánh sao hả.

Hừ, nếu không phải ta giúp, ngươi còn sống đến bây giờ sao”.

Thiên Phúc chán chường nằm ngủ hai ngày dưới gốc cây. Sau một thời gian nằm ngủ thoải mái, tâm tình của hắn cũng đã bớt kích động. Hắn lại bắt đầu tìm cách thoát ra.

“Đúng rồi, ta nhớ hồi nhỏ khi dẫn ta ngao du thiên hạ, mẹ ta có từng nói qua. Khi đôi mắt đánh lừa chính mình mà không có biện pháp khác thì dùng linh cảm là một biện pháp tốt”.

Thiên Phúc xé vải trên người che đi đôi mắt chính mình, hắn nhắm mắt dùng linh tính cảm thụ xung quanh, tiến về phía trước. Bạch Hồ thì đi theo bên cạnh bảo vệ hắn. Cả hai cứ đi mãi đi mãi, đến khi một luồng gió thổi vào mặt hắn, ngọn gió mang theo mùi thanh mát ngào ngạt của đồng cỏ ào ào kéo tới, Hắn liền tháo bịt mắt, lao vội về hướng có mùi đồng cỏ.

Hiện ra trước mặt là một vùng thảo nguyên rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối.

“Cuối cùng cũng thoát ra được. Xem ra chỉ cần đi về phía trước là có thể tìm được đường ra”.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.