Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Tưởng Tương Lai

Tiểu thuyết gốc · 2070 chữ

Chương 27: Lý Tưởng Tương Lai

Khâm Nam một mình đến động phủ của Lục Trưởng lão. Bên trong còn có rất nhiều Trưởng lão môn phái và gia chủ Khâm gia.

“Bái kiến gia chủ cùng các vị Trưởng lão”.

“Nghe nói ngươi cùng đệ đệ vừa xảy ra mâu thuẫn với đám người Nguyệt Nữ”. Gia chủ Khâm gia hỏi.

“Vâng, Khâm Sinh có chút mâu thuẫn với kẻ tên là Dạ Hành. Đệ tử đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Hôm nay ta cũng đã dạy dỗ hắn, chắc chắn hắn không dám gây chuyện thị phi như trước nữa”.

“Ngươi phải quản chặt hắn hơn, mấy năm nay hắn tác oai tác quái khắp nơi. Đã có rất nhiều người bất mãng, ta bởi vì hắn là đệ đệ ngươi mà tốn không ít tâm sức mới có thể đè xuống mọi chuyện. Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, ta sẽ không bao che cho hắn như trước.

Còn nữa, ngươi cố gắng thân cận với Nguyệt Nữ. Nếu ngươi có thể ôm được mỹ nhân về thì chức chưởng môn tương lai chắc chắn là của ngươi”. Lục Trưởng lão nói.

“Vâng. Đệ tử sẽ cố gắng”.

“Ngươi cần tài nguyên, gia tộc sẽ cố gắng đạp ứng cho ngươi. Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình là được”. Gia chủ Khâm gia cũng lên tiếng.

“Vâng”.

“À, nhớ giám sát kẻ tên Dạ Hành này thật kỹ. Có chuyện gì bất thường nhớ báo lại cho ta”. Lục Trưởng lão nói.

“Đệ tử nhớ kỹ. Đệ tử xin cáo lui trước”.

……….

Dạ Hành dẫn bốn người Nguyệt Nữ đến tham quan phòng hắn.

“Phòng này không tồi. Ngươi thật biết hưởng thụ a”. Đại Thụ thân hình mập mạp nằm trên cái ghế gỗ hôm qua Dạ Hành làm thoải mái lắc lư.

“Không dám so với ngươi”.

“Nơi đây thật yên tĩnh. Cây Mơ này cũng rất đặc biệt, nó nở hoa quanh năm nhưng chưa bao giờ ra quả.”. Nguyệt Nữ ngồi trên một cái ghế gỗ dưới góc cây Mơ bên cạnh ao cá.

Vừa nói, Nguyệt Nữ vừa đưa tay ra đón những bông hoa Mơ đang theo gió bay lượn trong không trung. Nàng thích thú ngắm nhìn cây Mơ to lớn nhưng mảnh mai che mát cả một vùng. Nàng nhắm mắt tận hưởng hương thơm dịu dàng mà say đắm của vô vàng chùm hoa mơ bé nhỏ phủ trắng cả một vùng trời.

“Đệ thích sự yên tĩnh của nơi này nên vừa thấy liền chọn nó”. Dạ Hành nói.

“Nơi này quả thật rất thanh tỉnh”. Nguyệt Nữ nói.

“Ngươi cần ta giúp dọn dẹp khu rừng nhỏ này không. Dù sao để nó quá rậm rạp cũng không tốt”. Cổ Đồng ngồi cạnh bàn uống nước nói.

“Để đó cho Tiểu Hồ chơi cũng tốt. Trong đây cũng chỉ có mấy con vật nhỏ, không đáng ngại. Ta còn định đem nơi đây làm một khu vực nuôi một ít dã thú”.

“Đằng sau là vách núi, nơi này lại cách xa mọi người. Nếu có kẻ muốn ám toán ngươi thì rất dễ dàng ra tay, còn không để lại dấu vết”. Nguyệt Nữ nói.

“Quả thật như thế”. Lam Đao cũng gật đầu.

“Môn phái có cao thủ tọa trấn không?”. Dạ Hành hỏi.

“Có. Các Trưởng lão sẽ thay phiên nhau tọa trấn”. Nguyệt Nữ nói.

“Có người sẽ dám ra tay dưới mắt các Trưởng lão sao?”. Dạ Hành lại hỏi.

“Bình thường thì không, nhưng hiện tại chưa chắc”. Nguyệt Nữ nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?”. Lam Đao hỏi Nguyệt Nữ.

“Môn phái xảy ra chút vấn đề nhỏ. Chưởng môn đang giải quyết. Các ngươi yên tâm tu luyện là được”. Nguyệt Nữ nói.

“Vậy, Dạ Hành. Ta chuyển đến đây sống với ngươi. Dù sao căn nhà này cũng có tận hai tầng”. Cổ Đồng nói.

“Không cần đâu. Kẻ nào lại vì một người như ta mà hủy hoại tiền đồ của mình chứ”.

“Ngươi hôm nay vừa mới đắc tội với hai huynh đệ Khâm gia. Khâm Sinh tính tình ngươi cũng biết rồi. Hôm nay xém chút ngươi đã xảy ra chuyện. Ngay trong môn phái, trước mặt mọi người mà hắn còn dám ra tay với ngươi thì không biết hắn còn dám giở trò gì đối phó ngươi”. Lam Đao nói.

“Khâm Sinh quả thật có thể tìm ngươi phiền toái nhưng hắn trước giờ chỉ biết hiếp yếu sợ mạnh, cũng không có tâm cơ sâu nặng gì nên không cần quá lo lắng. Nhưng ngươi phải đặc biệt chú ý Khâm Nam. Kẻ này bề ngoài giả làm chính nhân quân tử để lấy được sự tín nhiệm của mọi người, nhưng bản tính bên trong của hắn lại là một kẻ mưu mô, độc ác”. Nguyệt Nữ nói.

“Sư đệ nhớ rõ”.

“Ta nghe nói Khâm Nam truy cầu sư tỷ đã lâu, thường xuyên tìm cách để đến gần tỷ. Không ngờ tỷ lại đánh giá hắn cao như vậy”. Đại Thụ cười nói.

“Ngươi thật muốn ăn đòn”. Cổ Đồng lườm mập mạp.

“Ta nói đùa, nói đùa”. Đại Thụ cười haha nói.

“Hôm nay mọi người ở lại đây ăn cơm. Ta xuống bếp làm chút đồ ăn”. Dạ Hành nói.

“Ta chờ câu nói này của ngươi sớm giờ a”. Lam Đao nói.

“Tiểu Hồ”. Dạ Hành hướng ra sau nhà mà gọi.

Một con Hồ Ly trắng mang theo một con thỏ mới săn được chạy ra, ném về phía Dạ Hành rồi quay đầu bỏ đi.

“Tiểu Hồ ngày càng đáng yêu a”. Lam Đao vừa thấy Tiểu Hồ lại mon men mò tới gần.

Tiểu Hồ không ngó ngàng tới hắn, quay mặt nhìn Nguyệt Nữ một cái rồi tiếp tục bỏ đi vào rừng.

“Quả thật càng ngày càng vô pháp vô thiên a. Xem ra ngươi không nên được đặt tên là Tiểu Hồ mà phải gọi ngươi Ngạo Hồ mới đúng”. Lam Đao thở dài mà nói.

Dạ Hành cùng Tiểu Hồ đều đi, Đại Thụ lại nằm vào ghế gỗ mà nói.

“Sư tỷ thật có phúc. Lần nào đến cũng được tiểu tử này nấu cơm mời. Ta nhớ lúc trước, đám người chúng ta phải năng nỉ hắn rất lâu. Dùng đủ mọi cách, mặt dày ở lại nhà hắn giúp hắn làm việc mới được có bữa cơm a”.

“Đấy là các ngươi, không phải ta”. Cổ Đồng nói.

“Càng nói ta càng thấy tức. Ngươi có chỗ nào so được với ta sao ngươi lại được hắn nấu cơm cho ăn. Còn chúng ta thì không được. Tên tiểu tử này không phải có mắt như mù đấy chứ”. Đại Thụ nhớ lại liền tức.

“Có mắt như mù ?????”. Nguyệt Nữ nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng vậy a. Một người hào hoa anh tuấn người gặp người thích như ta sao lại bị hắn xem không thuận mắt thì không phải có mắt như mù thì là gì”. Đại Thụ tự hào mà nói.

“Ngươi, …….. lợi hại”. Nguyệt Nữ thốt ra tận đấy lòng.

Cổ Đồng cũng không biết phải nói gì hơn.

“Nhắc ta mới nhớ, tên tiểu tử này từ nhỏ không thích con gái. Mấy đứa mắt mù trong thôn ai cũng thích hắn, nhưng mà hắn lại không hề để ý đến, còn cố gắng tránh xa. Nhưng mà ta thấy hắn đối với sư tỷ là lạ”. Đại Thụ quan sát Nguyệt Nữ một hồi liền nói.

“Không phải là hắn muốn lấy lòng của sư tỷ đấy chứ”. Đại Thụ lại trưng ra ánh mắt nghi ngờ mà đề phòng Dạ Hành.

“Ta thấy tiểu tử này mười phần là vậy”. Lam Đao lúc này cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Sư tỷ, Kẻ này chắc chắn đã để ý đến sư tỷ, kẻ này lòng dạ không sạch, đáng tru”. Đại Thụ đứng cạnh Nguyệt Nữ mà nói không ngừng.

“Đúng vậy, hắn đã nổi lên tặc tâm, kẻ này nhất định phải tru, không thể đế hắn gay họa nhân gian a”.

“Sư tỷ, ngươi không thể vì hắn có chút dễ nhìn mà mất cảnh giác a”.

“Sư tỷ, đây đều là những lời trong tâm can sư đệ a. Mong sư tỷ suy xét”.

“Mong sư tỷ suy xét”.

Nói xong hai kẻ này còn đứng cho nhau cái ôm thắm thiết, lấy tay vỗ vào lưng đối phương mà hô to.

“Tri kỷ, quả thật là tri kỷ của ta”.

Hai người kẻ xướng người họa làm cho Nguyệt Nữ cùng Cổ Đồng chỉ biết trợn mắt đứng ngó.

“Tất tru cái đầu ngươi, tru này, ta hôm nay tru ngươi”. Cổ Đồng không biết từ khi nào đứng cạnh Lam Đao và mập mạp mà ra tay đánh. Đuổi hai kẻ này chạy quanh hồ.

Nguyệt Nữ chỉ đứng bên cạnh mà cười. Từ khi có Dạ Hành lên núi, mọi người vui vẻ hơn rất nhiều. Nàng cũng vô thức mà cười nhiều hơn.

Một lát sau, Dạ Hành trong bếp hô lớn.

“Mọi người phụ một tay, bưng món lên a”.

Thế là mỗi người một việc, bàn nhỏ dưới gốc Mơ trắng xóa đã đầy ấp đồ ăn.

“Thật thơm”. Đại Thụ nuốt nước bọt nói.

“Mời mọi người”. Dạ Hành mời.

Như lần trước tại Mai Hoa thôn, mọi người vui vẻ trò chuyện. Cơm canh nhanh chóng cạn đi. Mọi người giúp Dạ Hành dọn dẹp rồi cả đám chặt trúc làm cần câu ngồi câu cá dưới hồ. Cá câu được đều trở thành bữa tối của mọi người.

Đêm đến, bên đống lửa có năm thiếu niên, bốn nam một nữ. Trên đống lửa là hàng loạt con cá được làm sạch, tẩm gia vị đầy đủ.

Tiếng “xèo xèo” của từng giọt từng giọt mỡ cá nhỏ xuống ngọn lửa, mùi thơm của thịt cá chín cộng với mùi của gia vị làm mọi người không nhịn được thèm.

“Ta sắp nhịn không được rồi a”. Mập mạp nói.

“Nếu muốn ăn sống thì trong hồ còn rất nhiều”. Dạ Hành nói.

Tiểu Hồ bên cạnh cũng nhịn không được thò tay trước khều khều con cá nướng.

“Tạch”.

“Bỏ tay xuống”. Dạ Hành dùng cành trúc khẻ tay Tiểu Hồ.

Tiểu Hồ đáng thương mà nhìn Dạ Hành, bên kia mập mạp cũng không khác là mấy.

“Hai kẻ tham ăn này. Thật không nói nổi các ngươi”.

“Bới vì nó quá thơm a”. Mập mạp nói.

“Đợi một chút, sắp chín rồi”. Cổ Đồng nói.

Nữa khắc sau, trước mặt mỗi người đều có một đĩa cá. Lúc này, Lam Đao lại xách ra một bầu rượu lắc lư trước mặt mọi người.

“Hôm nay chúng ta thử chút? Xem như chút mừng Dạ Hành đến Vân Sương phái”.

“Được”. mọi người cũng không phản đối.

Chẳng mấy chốc, rượu hết người cũng lắc lư.

“Cổ Đồng, ngươi nói xem ngươi tu luyện để làm gì?”.

“Ta tu luyện để mạnh hơn, có thể bảo vệ thôn”. Cổ Đồng nói.

“Còn ngươi, mập”. Lam Đao hỏi Đại Thụ.

“Ta muốn cho phụ mẫu ăn sung mặc sướng. Không phải ngày ngày làm lụng vất vả, ngày ngày bất chấp nguy hiểm đi săn nữa a”. Mập mạp khóc nói.

“Ta chỉ muốn được tự do tự tại, muốn cuộc sống của ta không nằm trong tay kẻ khác. Muốn làm điều ta thích. Đặc biệt, muốn trở thành người sống tốt nhất thế gian”. Dạ Hành nói.

“Ta à. Từ nhỏ ta chỉ biết tu hành, không tu hành ta không biết làm gì khác cả. Ta cũng chưa nghĩ đến sau này muốn làm gì. Khi nào nghĩ ra ta sẽ nói cho các ngươi nghe”. Nguyệt Nữ nói trong mơ màng.

“Đến lượt ngươi, Lam Đao”. Mập mạp nói.

“Ta muốn xây dựng đại nghiệp, sáng tạo bất thế công huân. Khiến người khác khi nhắc đến ta đều phải kính ngưỡng, khiến những kẻ cao cao tại thượng kia khi nhắc đến ta phải rung sợ không thôi”. Lam Đao cao giọng hô lên.

“Vì tương lai của chúng ta, cạn ly”.

“Vì lý tưởng của chúng ta, cạn ly”.

“Cạn”.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.