Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Sương Phái Thua

Tiểu thuyết gốc · 2052 chữ

Chương 36: Vân Sương Phái Thua

Vân Quang dẫn đầu tiến lên trước một bước, các Trưởng lão cũng lần lượt theo sau, khí thế của sáu vị tu sĩ Hóa Nguyên Cảnh đỉnh phong khiến các thế lực khác đều phải tỏ vẻ e ngại.

Lục Trưởng lão nhìn thấy cảnh này cũng cảm giác có chút hụt hẫn, hắn vậy mà mới bước vào Linh Thị Kỳ của Hóa Nguyên Cảnh. Cách biệt tu vi thật sự quá lớn. Vậy mà trước giờ hắn luôn nghĩ rằng bản thân chỉ thua kém một chút mà thôi.

“Tất cả đều sắp đột phá đến Chân Linh Cảnh, đây là nội tình của Vân Sương phái sao?”. Thái tử Trường Thanh Quốc cũng cảm giác được Vân Sương phái có bí mật lớn, lòng muốn chiếm hữu càng thêm sục sôi.

Hơn hai mươi thế lực lớn của Trường Thanh Quốc đều gia nhập chiến đấu, hầu hết các Trưởng lão trong môn phái đều ra trận, chỉ còn có chưởng môn các phái vẫn còn đứng ngoài quan sát trận chiến, bọn hắn đang cố gắng tìm kiếm sơ hở của sáu người Vân Sương phái.

Chưởng môn Vân Quang dẫn đầu xong thẳng vào đám đông kẻ địch, các Trưởng lão phía sau lần lượt xếp thành một hình đầu mũi tên. Một trận hình Xuyên Tâm Tiễn cơ bản được hình thành. Nó cứng rắn xé rách trận hình của đối phương, nó sắc bén đến mức không gì cản nổi. Mỗi khi nó đi qua đều có không ít kẻ bị thương hoặc bỏ mạng lại.

Vừa mới chiến đấu, các Trưởng lão của các môn phái khác đều đã tổn thương một phần ba. Trong khi sáu người Vân Sương phái thì khí thế càng thêm kinh khủng. Chiến ý càng ngày càng tăng, chiến lực của bọn họ càng giống như vô tận. Hư ảnh Xuyên Tâm Tiễn dần huyễn hóa thành một con Xuyên Sơn Giáp không gì không thể phá.

“Chiến lực, chiến ý của bọn họ đều quá mạnh, vượt xa cao thủ cùng cấp của chúng ta. Bọn họ có thể một chiến ba mà không rơi vào thế hạ phong”. Một vị chưởng môn nói.

“Phe ta không có quá nhiều Linh Thai Kỳ, chỉ vừa vặn hai mươi người. Chỉ đủ để cản trở bọn hắn nhất thời”. Một vị chưởng môn khác đứng bên cạnh thái tử nói.

“Bọn họ kết hợp với nhau quá ăn ý, trận pháp lại rất lợi hại. Chúng ta tuy đông hơn mấy chục lần nhưng không thể giống bọn họ, không thể kết hợp lại với nhau. Nếu so với bọn họ, chúng ta chẳng khác nào một đám dã lang đang vây một con Yêu thú”.

“Các vị không phải còn chưa ra tay sao? Bọn họ dù có mạnh mẽ đến đâu đều phải có lúc Chân Nguyên bên trong cơ thể cạn kiệt”.

“Ta phái bốn vị hộ vệ cùng các vị tiến đến chống đỡ thế công của bọn họ, tránh tình trạng tổn thất quá nhiều. Sau đó dùng ưu thế vượt trội về số lượng chúng ta sẽ dần dần mài chết bọn họ”. Thái tử nói.

“Điện hạ anh minh”.

Bốn hộ vệ sau lưng Thái tử đều có tu vi Linh Thai kỳ, trên người lại phát ra khí tức túc sát vô cùng nồng đậm, cho thấy đây đều là cao thủ đỉnh cấp bên trong Linh Thai kỳ. Bốn người kết thành một Tứ Tinh Trận pháp xông lên chống đỡ thế công của Vân Sương phái.

Đám người chưởng môn của các phái cũng nhanh chóng gia nhập vòng chiến. Bọn họ triệu hồi các Trưởng lão trong môn phái, mỗi phái thành lập một trận pháp khác nhau, dưới sự lãnh đạo của một vị chưởng môn có tu vi Linh Thai Kỳ, khiến trận pháp thêm mạnh mẽ.

Bọn chúng như đám dã lang đang không ngừng vay quanh một con hổ. Chúng đang không ngừng công kích tiêu hao Vân Sương phái.

Dưới sự gia nhập của đám chưởng môn này, Vân Sương phái rốt cuộc không thể không từ chủ động công kích sang bị động phòng ngự.

Lấy Vân Quang làm trung tâm, Vân Sương phái biến đổi đội hình thành một trận pháp phòng ngự. Xung quanh đám người Vân Sương phái hiện lên hư ảnh một cái mai rùa kiên cố, chống đỡ công kích từ các nơi.

“Quy Linh Trận, không ngờ Vân Sương phái lại có những trận pháp cao cấp như này”.

“Ta muốn xem xem, sáu người các ngươi làm sao có thể chống đỡ công kích của trăm Hóa Nguyên cảnh”.

Trên không trung, hai mươi hư ảnh không ngừng công kích mai rùa của Vân Sương phái. Mỗi lần va chạm của các hư ảnh là một đòn công kích toàn lực của một môn phái.

Mai rùa cũng cho thấy sự cứng rắn của mình, nó chống đỡ được rất nhiều lần công kích.

Thái tư bên ngoài quan sát hồi lâu, thấy được quy luật của mai rùa. Mai rùa kết nối với đại địa của Vân Sương phái, các công kích đều sẽ có một phần lực lượng bị truyền vào đại địa, làm cho mai rùa bên trên chịu công kích nhẹ hơn rất nhiều. Các công kích đến cùng một lúc tại các vị trí khác nhau trên mai rùa không làm cho mai rùa yếu đi mà còn giúp mai rùa mượn lực tá lực, triệt tiêu công kích của nơi khác.

Thái tử liền lớn tiếng hô.

“Đừng công kích lung tung, bọn hắn đang muốn tiêu hao Chân Nguyên của chúng ta. Tập trung công kích một điểm, lần lượt công kích không cho bọn hắn nghỉ ngơi”.

Sau khi nghe được tiếng hô lớn của thái tử, bọn người này cũng thay đổi phương án công kích. Bọn họ lần lượt công kích vào bên trái mai rùa.

Hư ảnh Đại Bàng, Thiết Lang, Trường Xà, Thủy Giao, Bạch Tượng, Hỏa Viêm… thay nhau cắn xé, đánh đập mai rùa.

Phương án này quả nhiên có hiệu quả, không bao lâu sau, mai rùa đã nứt vỡ, các Trưởng lão Vân Sương phái cũng trọng thương. Xung quanh là tầng tầng, lớp lớp địch nhân vây kín.

“Vân Sương phái khiến ta thật bất ngờ. Ta cho rằng bản thân đã đánh giá cao các ngươi, không ngờ ta vẫn là xem nhẹ các ngươi.

Hiện tại, ta thật chờ mong các ngươi có thể còn có hậu chiêu gì”. Thái tử nói.

“Điện hạ anh minh, nếu không có điện hạ cẩn thận. Hôm nay có lẻ chúng ta đã lật thuyền tại đây”.

“Các lão tổ không hề nói ngoa, Vân Sương phái không thể khinh thường”.

Giờ đây, chỉ còn một người của Vân Sương phái có thể đứng được là Vân Quang Chưởng môn.

“Các ngươi vui vẻ quá sớm rồi đi”.

Vân Quang lần nữa tỏa ra khí thế, hắn đột nhiên tấn công.

Kim Xà phái cách Vân Quang gần nhất, liền bị hắn một chiêu trọng thương hai vị cao thủ Linh Thai Kỳ. Từ đó phế đi một phe thế lực.

Vân Quang không dừng lại mà tiếp tục công kích. Liên tiếp ba môn phái bị phế đi thì mới có thể ngăn cản được hắn.

“Yêu Linh ngoại xuất, Linh Tướng Kỳ trong Chân Linh Cảnh”.

“Mau mau kết trận phòng ngự”.

“Điện hạ cẩn thận”.

Một đám người nhao nháo lên, vội vàng kết trận.

Tám hộ vệ cũng kết một trận pháp bảo vệ vị điện hạ này vào bên trong.

“Vân Quang, không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy. Ta xem thường ngươi”. Thái tử nói.

“Ta ẩn giấu sâu bằng ngươi sao, điện hạ còn chưa muốn hiển lộ tu vi sao”.

Vân Quang nói ra, thế lực các nơi đều giật mình. Bọn họ trước giờ đều nghĩ rằng vị điện hạ này tu vi không cao lắm. Cho nên khi ra ngoài đều phải có vô số cao thủ bảo hộ.

“Xem ra hôm nay không thể giấu được nữa rồi”. Thái tử bước ra khỏi trận pháp của hộ vệ, bước đến trước mặt Vân Quang.

“Đã rất lâu, ta chưa từng thử thân thủ trước mặt người ngoài. Ngươi làm sao mà biết được”.

“Đại trưởng lão từng nói ngươi là một thiên tài, chỉ đáng tiếc ngươi không chú tâm vào tu hành”.

“Đại trưởng lão quá khen. Có điều Đại trưởng lão không biết là ta không hề lười biếng tu hành. Những năm qua ta còn vô cùng chăm chỉ tu hành”.

“Ngươi không hiểu. Nhưng ta sẽ giúp ngươi sẽ sớm hiểu rõ”. Vân Quang nói xong liền xông lên.

“Ta cũng muốn xem thử, ngươi lấy tư cách gì ngạo mạng trước mặt ta”.

Thái tử cũng không hề ngần ngại mà xông lên.

Vân Quang triệu hồi ra một pháp tướng Tử Dực Phong Sư uy dũng, ngạo nghễ. Thái tử cũng không kém cạnh, triệu hồi ra một Huyền Minh Thiên Xà to lớn.

Hai bên đấu pháp khiến các thế lực khác không dám đến gần. Một vài Trưởng lão muốn xem kỹ chiến đấu đều bị năng lượng trùng kích trọng thương.

Tử Dực Phong Sư nhanh nhẹn tránh thoát những cú quật đuôi như trời giáng của Huyền Minh Thiên Xà. Nó dùng đôi cánh sắc bén để lại trên người Thiên Xà những đạo vết thương sâu hoắm.

Dùng ưu thế về tốc độ, Phong Sư dễ dàng tránh thoát các đòn cắn xé của Thiên Xà. Mỗi lần tránh thoát công kích nó còn để lại một vết trảo, một vết cắt vào cái đầu to lớn của Thiên Xà.

Thiên Xà bị đau đớn, càng thêm phẫn nộ. Càng mất lý trí mà công kích điên cuồng.

Chẳng mấy chốc, Thiên Xà bị Phong Sư chà đạp không còn hình dạng, phá toái pháp tướng trở lại thể nội của thái tử.

Mặc dù cùng tu vi, nhưng chiến đấu từ đầu đến cuối đều là sự nghiền ép của Vân Quang. Thái tử dường như một đưa con nít, bị Vân Quang treo lên đánh.

“Sao có thể? Sao có thể?”. Thái tử khó tin nói.

“Những gì ngươi cho là khổ luyện chẳng bằng một góc của chúng ta. Ngươi lấy gì để thắng ta”.

“Ta công nhận ngươi thực sự lợi hại. Nhưng ngươi cũng không thể cứu vãn tình thế hôm nay. Ngươi có thể một mình chống đỡ thế công của tất cả mọi người sao”.

Thái tử này có chút thất thần sau khi thua trận, nhưng hắn quả thật là thiên tài. Hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại.

“Hôm nay ta thua ngươi vì ta chưa đủ rèn luyện. Sau này ta sẽ chăm chỉ hơn. Ta tin chắc có một ngày nào đó ta có thể thắng ngươi. Điều kiện là, ngươi phải sống sót qua ngày hôm nay cái đã”.

Vân Quang cùng không e ngại mà tiến hành công kích. Hắn dùng ưu thế về tốc độ để tránh né và phản công. Hắn nhanh chóng lựa các môn pháp chưa kịp chuẩn bị kỹ càng để tập kích.

Chưởng môn cùng Đại trưởng lão của bọn hắn nhanh chóng bị Vân Quang trọng thương, trận pháp cũng theo đó mà không còn sức uy hiếp đến hắn.

Nhưng cho dù hắn có nhanh cách mấy cũng không thể trong một khoản thời gian ngắn tiến hành hạ sát với tất cả mọi người.

Đến môn phái thứ năm, hắn liền bị chặn lại. Sau đó hắn dùng sức một người càng ngày càng khó phá vỡ đại trận của các môn phái. Các môn phái không ham công, chỉ chú trọng phòng thủ và quấy nhiễu, tiêu hao chân nguyên của Vân Quang.

Sau một khắc, Vân Quang cuối cùng cũng khô cạn chân nguyên. Hắn bị thương lui về nơi các Trưởng lão Vân Sương phái đang điều tức.

“Ngươi đầu hàng đi”. Thái tử ngăn lại công kích của các phái, nói.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.