Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Thất Thoát Khốn

Tiểu thuyết gốc · 2833 chữ

Chương 4: Tiểu Thất thoát khốn.

- “Tiểu thư, tiểu thư, đừng a”. Tiểu Thất cùng tộc nhân đau lòng gào to.

- “Quả thật là một kỳ nữ tử. Không hổ là Nguyệt Vương”. Một kẻ cảm khái nói.

- “Nhiều người như vậy vì Ngài tuẫn táng xem như không uổng phí. Cũng xem như đáng giá”. Một vị hán tử cầm đại đao chắp tay hướng vực sâu cuối đầu bái một cái.

- “Một vị tuyệt thế thiên kiêu có vô số truyền kỳ, có vô cùng lực lượng lại có kết cục như vậy, thật khiến nhiều người đều phải thở dài a. Haizzz”. Đa số người thì trong lòng ngổn ngan, cảm xúc lẫn lộn.

- “Đều là tu sĩ, ai lại không mong muốn mình có thể quân lâm thiên hạ, nhưng có mấy ai làm được đây”. Một số người thì thầm mà quay bước rời đi.

- “Tuy là địch nhân nhưng không thể không thừa nhận, rất nhiều người tại đây đều đã từng rất ngưỡng mộ Ngài. Thậm chí có người chỉ mong bản thân có được một phần mười của Ngài cũng đủ cảm thấy mãn nguyện”.

Nhưng cái chết của Nàng cũng khiến cho vài người lại vô cùng hả hê. Đặc biệt là địch nhân của Nàng.

- “Đáng chết, tiện nhân. Ả ta thế mà lại nhắm vào chúng ta. Đã chết lại còn kéo theo chúng ta. Ngươi chết không yên lành.”. Một người phụ nữ trong đám người giấu mặt lên tiếng mắng cực hung ác.

……..

Sau khi bình ổn cảm xúc, đám người tiến hình chữa thương và đề phòng lẫn nhau. Không bên nào chủ động hành động trước.

Đám người Yêu Tộc lúc này lại trở thành một phương nguy hiểm nhất. Bọn hắn hiện tại trở thành miếng mồi ngon, trở thành nơi để tất cả mọi người hướng mũi giáo đâm về.

Giờ lúc này tất cả yêu tộc đều tụ tập lại với nhau, chỉ còn lại khoảng hai trăm tên tu sĩ. Xung quanh bọn hắn chính là những kẻ sát thủ kia. Ánh mắt bọn người kia nhìn Yêu tộc tu sĩ như nhìn một đám thiên tài địa bảo, kẻ nào kẻ nấy đều ánh mắt phát sáng, lăm le săm soi từng tên Yêu tộc.

Giờ phút này, đám Nhân tộc kia so với Yêu tộc càng tỏ ra hùng tàn hơn. Bọn người này như hóa thân thành đám hung thú sắp chết đói. Chỉ chờ cơ hội liền lao lên xâu xé bọn hắn không chừa mảnh xương vụn nào.

Bọn chúng hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh của những tộc nhân Trương Gia lúc trước. Bọn hắn đành phải trước hết hành động, phá vỡ thế bế tắc trước mắt.

Đám người Trương Gia do Tiểu Thất cầm đầu chỉ còn hai mươi người lúc này cũng bị mọi người chú ý đến. Chỉ là không giống như trước kia. Sự chú ý đã phân phần nhiều sang bên Yêu tộc tu sĩ.

- “Các vị, Trương Tiểu thư chưa chắc chết a. Tuy rằng Nàng rơi xuống vực sâu nhưng với bản lĩnh của Nàng, các ngươi có thể chắc chắn rằng Nàng ta sẽ chết sao”. Thanh niên mặc áo tím bỗng nhiên phá vỡ tình trạng im ắng mà lên tiếng.

- “Phía dưới là Vô Vọng Vực. Ngươi biết vì sao có cái tên này sao?”. Một người đàn ông cao lớn, tay cầm đại đao lên tiếng mỉa mai.

- “Vô Vọng Vực chưa từng có ai rơi xuống mà có thể xuất hiện lại trước mắt thế nhân. Đã từng có một vị Thánh Vương bị thương rơi xuống lại không bao giờ xuất hiện trước mắt thế nhân nữa. Hơn nữa lão tổ của hắn còn là một vị Thánh Hoàng không tiếc hết thảy đi vào tìm kiếm, từ đó cũng bạt vô âm tính. Ngươi nói Trương tiểu thư bị thương nặng như thế, rơi xuống Vô Vọng Vực lại có thể sống sót ra ngoài sao”. Một vị ăn mặc giống như quan văn trong triều đình thế tục lúc này lên tiếng.

- “Nàng ta đã nhiều lần bị rơi vào hoàn cảnh mà mọi người đều cho là mười phần đêu chết. Nhưng sao? Không phải nàng ta đã vượt qua từng cái một rồi trở thành truyền kỳ như bây giờ sao?”. Thanh niên mặc áo tím kia lại lên tiếng.

-“Đúng vậy, đối với ả, không chính mắt thấy được xác ả thì không thể bỏ qua”. Người phụ nữ mặc đồ đen lại lên tiếng.

- “Vô Vọng Vực, nhập vực liền vô vọng a”. Một kẻ giấu mặt khác không cho là đúng nói cũng nói.

-“Chúng ta làm đến đây cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Không cần thiết phải mạo hiểm thêm nữa. Còn các vị nếu muốn xác nhận thì xin mời”. Lam Tà lên tiếng.

Đám sát thủ nhận tiền làm việc ai nấy cũng tán thành.

- “Ngươi còn muốn thúc dục chúng ta đi xuống phía dưới chịu chết hay sao?”. Một kẻ khác nói.

- “Nàng ta sống chết ta không biết. Nhưng các ngươi thì hôm nay chết chắc rồi”. Đại hán cầm đại đao cười lạnh nói.

- “Hay là mấy vị cũng xuống dưới đó xem thử Trương tiểu thư còn sống không. Các vị nói xem chủ ý của ta thế nào?”. Hắc Vô Diện nhìn đám Yêu tộc nói.

- “Ta cảm thấy Hắc Vô Diện huynh ý này không tệ”. Rất nhiều người cũng cười nói.

Yêu tộc rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lúc nào cái cân này cũng có thể rơi xuống. Thủ lĩnh nhóm Yêu tộc không thể ngồi im, hắn đành phải đứng ra tìm cách thoát khỏi cục diện nguy cơ này.

- “Trương Gia đệ tử vẫn còn ở đây, các ngươi không sợ bọn hắn chạy thoát? Không sợ bọn hắn đem tin tức về Trương Gia? Không sợ Trương Gia điên cuồng trả thù? Các ngươi tự tin có thể chống lại Trương Gia? Hay là các ngươi tự tin bản thân ngụy trang không lộ chút dấu vết, cho rằng Trương Gia không thể tra ra thân phận của các ngươi?

Các ngươi chắc chắn hiểu rõ hơn ta. Trương Gia là một gia tộc thế nào? Các ngươi đụng vào nghịch lân của họ còn mong có muốn ôm tâm lý may mắn? Các ngươi có thể thoát khỏi truy sát của Thất Thải Liên Hoa Lệnh sao?

Ta có thể đảm bảo, hôm nay bọn hắn nếu có một kẻ chạy thoát, các ngươi cho dù lên trời hay xuống đất cũng khó thoát”.

Đám người nghe vậy cũng chần chừ, đang phân vân không biết lựa chọn thế nào. Thế là sự chú ý chia ra đều hai bên. Một bên dành cho đám người Tiểu Thất, một bên dành cho đám người Yêu tộc.

Đám người này rơi vào tiến thoát lưỡng nan. Yêu tộc thì chắc chắn phải giết. Không những phải giết mà còn phải không được để kẻ nào chạy thoát mới có cơ hội để giải thích với Thánh điện.

Nếu để Thánh Điện nhận định bọn hắn cấu kết với yêu tộc phản bội Nhân tộc thì đừng nói bọn hắn, mà kể cả người thân, bằng hữu và tổ chức của bọn hắn đều sẽ tiêu đời.

Một bên thì là Trương gia đệ tử. Dù gì cũng đã gây thù không thể nào hòa giải. Hai bên cũng lâm vào tình trạng không chết không thôi.

Nhưng cùng lúc diệt trừ hai phe thì bọn hắn lại không có đủ nắm chắc toàn diệt, rất có thể đều sẽ có kẻ chạy thoát chạy thoát. Khiến tình trạng hiện tại rơi vào tình cảnh dây dưa.

Tất cả mọi thứ này đều là vì một chiêu Thiên Nữ Tán Hoa và lời nói cuối cùng của Trương Tiểu thư mà tạo nên.

…………

Đám người được che kín Vân khí đã không còn bao nhiêu người. Hiện tại cũng đang dùng thần thức mà bàn đối sách.

- “Thủ lĩnh, chúng ta phải làm sao bây giờ”. Một kẻ thuộc hạ phủ đầy vân khí hỏi.

- “Chủ nhân chỉ mệnh lệnh giảm thiểu sức mạnh Trương Gia, không phải là diệt trừ. Trương Gia hiện tại chỉ e rằng đã thương gân động cốt rồi. Chúng ta tiêu diệt đám Yêu tộc này rồi quay về”.

Trong khi đó, đám người Hắc Vô Diện cùng những người sống sót cũng đang vội vàng tìm cách.

- “Chúng ta đem phần lớn nhân lực, tập trung lực lượng giải quyết đám người Tiểu Thất trước, một đám người còn lại thì vây lấy Yêu tộc. Nhanh chóng tiêu diệt đám người Tiểu Thất xong hỗ trợ tiêu diệt Yêu tộc tu sĩ. Các ngươi thấy thế nào?”. Một đám người mặc đồ đen đưa ra ý kiến.

- “Vậy ai là người tiêu diệt nhóm người Trương gia?”. Hắc Vô Diện hỏi.

Lúc này, ngoại trừ đám người đưa ra đề nghị này thì không ai dám đứng ra. Thế là đề nghị này không được thông qua.

Dù sao đám người Tiểu Thất tuy ít người nhưng sức chiến đấu từng người không ai có thể so. Cộng thêm phong cách chiến đầu không cần mạng của bọn họ lúc trước đã khiến nhiều người e ngại. Mặc khác, Yêu tộc khắp nơi đều là bảo. Đánh chết Yêu tộc vừa không bị kết tội phản tộc vừa có tài nguyên.

- “Vậy thì đành phải chọn cách còn lại, tập trung lực lượng tiêu diệt Yêu tộc. Dù sao yêu tộc nhất định là phải tiêu diệt. Nếu không trách nhiệm này chúng ta gánh không nổi. Còn về phần đám người Trương Gia kia, cứ vây khốn bọn chúng trước. Sau khi chúng ta tiêu diệt Yêu tộc thì sẽ quay sang diệt bọn họ”. sau khi trao đổi, các thủ lĩnh của các thế lực đều đưa ra ý kiến.

“Trương gia trải qua tai kiếp lần này cũng khó giữ mình, huống chi nói đến việc đi truy tra chúng ta. Ta cũng không tin bọn họ thần thông quảng đại như vậy. Có thể tra ra thân phận thật của chúng ta”. Một người khác lên tiếng tán thành.

Ý kiến này được số đông đồng tình, liền được triển khai.

Một nhóm người mặc đồ đen gần trăm người muốn giết đám người Trương gia thì chịu trách nhiệm đối phố Trương gia đệ tử. Bọn họ chỉ cần vây khốn, không cho đám người Trương gia chạy thoát.

Một nhóm còn lại khoảng năm trăm người liền chịu trách nhiệm tiêu diệt Yêu tộc. Sau đó nhanh chóng tiếp viện đám người còn lại, tiêu diệt đệ tử Trương gia.

Bị dồn vào đường cùng, Yêu tộc cũng mang theo tâm lý phải chết mà chống trả quyết liệt, khiến cho đám người cũng phải tổn thất nghiêm trọng. Nhưng bọn hắn bị Trương tiểu thư trọng điểm nhằm vào. Lực lượng hiện tại quả thật không thể chống đỡ. Chẳng mấy chốc, bọn hắn cũng thất bại, trở thành một đám tử thi nằm trên đất.

Riêng chỉ có thanh niên thủ lĩnh của đám người mặc áo bào tím là lựa chọn như Trương tiểu thư. Lựa chọn nhảy xuống Vô Vọng Vực.

Đám người Tiểu Thất lựa chọn lúc hai bên công kích cao trào nhất mà đột phá vòng vây. Các thuộc hạ dũng mãnh hy sinh để mở đường cho Tiểu Thất.

Sau đợt công phá đầu tiên, Tiểu Thất đã thành công phá vỡ vòng vây, lao ra bên ngoài mà liều mạng chạy trốn.

Vừa mới thoát vây, bên phía Yêu tộc tu sĩ đã chống đỡ không nổi, toàn quân bị diệt. Đám sát thủ tập trung toàn bộ lực lượng truy kích đám người Tiểu Thất không ngừng. Các thuộc hạ đều chủ động đoạn hậu cho Tiểu Thất, ngăn cản bước tiến của kẻ địch kẻ địch.

Bởi vì tất cả kẻ địch xung quanh đều bị hấp dẫn tới đây, nên trên đường trở về Tiểu Thất không ngừng gặp cản trở, quấy nhiễu. Chẳng mấy chốc hắn đã bị lâm vào vòng vây cảu kẻ địch.

May mắn hai vị thống lĩnh khác đã tới kịp, cứu thoát Tiểu Thất. Bọn họ thành công theo đường thông đạo bí mật trốn về Tổ địa Trương Gia.

Hai đội Bạch Liên và Hồng Liên cũng chịu tổn thất nhưng chỉ một phần ba không như toàn diệt như bên Tiểu Thất. Nhờ có sự dũng mãnh của Thanh Liên đội mới khiến hầu hết kẻ địch đều bị phái đi chi viện. Áp lực bên Bạch Liên cùng Hồng Liên đội giảm mạnh.

…………………

Thông tin Nguyệt Vương cùng con trai Trần Thiên Phúc bị rơi xuống Vô Vọng Vực nhanh chóng truyền khắp Thánh Thành, Nhân Vực rồi truyền đến cả Thánh Điện. Việc này gây nên một trận sóng gió to lớn bao phủ khắp nơi.

Kẻ thủ lĩnh được che khuất bởi vân khí đang trong mật thất báo cáo với một gã thanh niên cũng được vân khí che đậy.

- “Bẩm báo chủ nhân, Trương gia phái ba đội ra ngoài chi viện cho Nguyệt Vương. Thanh Liên đội toàn diệt chỉ có Tiểu Thất trốn thoát, hai đội Bạch Liên cùng Hồng Liên thì tổn thất 3 thành binh lực. Nguyệt Vương cùng con trai thì rơi xuống Vô Vọng Vực, không biết sống chết. Tử sĩ bên ta cũng tổn thất gần như không còn”.

- “Các ngươi làm tốt lắm. Dù sao cũng là Nguyệt Vương, tổn thất là điều không thể tránh khỏi. Nhớ khen thưởng tất cả những người sống sót. Các ngươi cũng ẩn nấp một thời gian đi. Mọi chuyện còn lại để ta xử trí”. Thanh niên nói xong ném một giới chỉ cho người kia rồi biến mất.

- “Đa tạ chủ nhân”. Hắn nhận lấy giới chỉ rồi cũng biến mất theo.

Một bên khác, một đám người toàn thân đồ đen đang bị một người phụ nữ ăn mặc quý phái mắng xối xả vào mặt.

- “Các ngươi nhiều người như vậy mà không thể giết chết nàng ta tại chỗ. Phế vật, một lũ phế vật. Nuôi các ngươi tốn không biết bao nhiêu tài nguyên của ta mà lại chả làm được việc gì nên hồn”.

- “Nguyệt Vương rơi vào Vô Vọng Vực cũng xem như đã chết. Không ai có thể ra khỏi Vô Vọng Vực”. Kẻ mặc đồ đen nói.

- “Xem như là xem như thế nào? Ngươi cũng không phải không biết truyền kỳ của Nàng ta. Bao nhiêu lần người khác cho rằng nàng đã chết, nàng ta lại an toàn thoát thân. Sao ngươi biết lần này nàng ta lại không thể không giống như vậy”.

- “Nhưng lần này là Vô Vọng Vực a”. Gã thủ lĩnh thầm nghĩ trong đầu nhưng không dám phản bác.

- “Nơi nàng ta rơi xuống là Vô Vọng Vực. Nếu nàng ta còn sống chắc là sẽ tại trong Yêu Lâm. Mang người đi lục soát cho ta”.

- “Nơi đó là Yêu Lâm, nếu không may có nhân loại lưu lạc cũng khó sống sót a. Hơn nữa người của chúng ta đã tổn thất vô cùng thảm trọng. Không thể nào tiến hành lục soát một khu vực rộng lớn như vậy”.

- “Ta sẽ tìm cách thu gom tài nguyên, các ngươi ra ngoài tìm một ít chân tay. Lục soát ngoại vi Yêu Lâm cho ta. Nhớ kỹ phải kiểm tra kỹ càng cho ta”.

- “Vâng”.

Trong một đại điện được trang hoàng lộng lẫy. Một vị mặc đồ trắng, đầu đội Kim quan ngồi trên Đế tọa. Thần thái vô cùng âm trầm, hàn khí bức người lan tỏa khắp cung điện rộng lớn.

- “Tra thật kỹ cho ta. Ta muốn xem kẻ nào dám đụng đến vợ con ta”.

- “Đem toàn bộ trinh thám tiến hành tìm kiếm cho ta”.

Trong một tòa thành lớn tại một nơi có khí tức vô cùng hỗn tạp. Một đám ông lão đang không ngừng tiếc nuối.

-“Mang người theo vùng ngoại vị Yêu Lâm tìm kiếm cho ta. Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Nhớ kỹ, nếu tìm được xác thì phải bảo quản kỹ càng, mang về cho chúng ta”.

Trong Trương Gia, sau khi đám người Tiểu Thất trở về bẩm báo. Trương gia lão tổ lại không đùng đùng nổi giận mà chỉ để mọi người trong tộc đề phòng địch nhân đánh lén.

Khi mọi người đều rời đi. Lão tổ mới nhẹ giọng: “Hy vọng hai mẹ con ngươi tìm được nơi lánh nạn an toàn đợi ta. Hiện tại không thể phân tâm được rồi”.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.