Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng bắt đầu từ gió

Tiểu thuyết gốc · 2280 chữ

Chương 3

Bỏ cái điện thoại xuống bàn và cắm sạc cho nó, tôi thở phào. Giá như cái đồ ngốc kia thông minh hơn một chút thì tôi đã không phải nghe điện thoại giữa lúc đang mệt mỏi như thế này. Mặc một bộ quần áo khô ráo và thoải mái, tôi thả mình trên cái ghế bành duy nhất trong nhà, khép hờ đôi mắt, tay gõ gõ theo nhịp đung đưa của cái đồng hồ cúc cu mà tôi chẳng nhớ đã treo trên tường nhà tôi bao nhiêu năm rồi nữa, một thú vui giản dị của tôi. Kể ra cũng lạ, vì tôi là kiểu người luôn đếm từng giây trong cuộc đời mình, vậy mà tôi lại không nhớ nổi thời gian vào những ngày quan trọng nhất trong gần mười tám năm ấy. Có lẽ cảm xúc tại những thời điểm đó đã làm tôi quên đi thời gian chăng? Sự hưng phấn, cảm giác tội lỗi, tình mẫu tử,… Và còn gì nữa nhỉ? Tôi không rõ nữa. Dù luôn tự hào mình là người chính xác về mặt thời gian, nhưng tôi chưa bao giờ là một người giàu cảm xúc. Có lẽ đó là lí do khiến tôi gần như chẳng có bạn bè.

Suy nghĩ lung tung một lúc, sao Tom chưa đến nhỉ? Đã ba phút rồi. Với tốc độ của Tom thì nó phải đến đây từ ít nhất mười giây trước rồi chứ? Hay là… Không thể nào! Ở Stone land này không ai có thể bắt nổi Tom, ít nhất trong những người tôi biết thì không ai có thể cả. May sao, tôi vừa nghĩ đến đó thì Tom nhảy vào, bằng cửa sổ, hai tay còn vác hai thùng đồ to tướng. Và như để trêu tức tôi, mồm nó còn ngậm mấy bông hoa nữa. Thằng khốn này! Tôi vung tay đấm thẳng vào mặt nó một cái, nhưng ngay lập tức phải rút tay về. Đồ mặt dày! Không đánh nổi nó, tôi đành chửi nó vài câu cho bớt giận:

– Mày có thể vào bằng cửa chính mà thằng khốn.

Nó thả hai cái thùng đánh huỵch một cái. Ôi sàn nhà của tôi! Kẹp mấy bông hoa trong miệng bằng hai ngón tay, trông nó có vẻ đẹp của một diễn viên trên TV, đấy là nếu nó không mặc một bộ đồ lao động cũ mèm và hôi hám, cùng với cái đầu bết chắc phải mấy ngày không gội. Chẳng để tâm tới ánh nhìn ghê tởm của tôi, nó tiến lại gần cái lọ hoa mà tôi để bụi bám từ lâu, rót nước vào và cẩn thận cắm từng bông hoa vào lọ. Nếu nó chịu chăm chút cho bản thân mình như thế, thì có khi bây giờ nó đã… Mà một đứa nghiêm túc ngoan ngoãn như nó chắc không chịu làm “em trai” của mấy chị đại đâu nhỉ? Tỉ mỉ cắm xong bình hoa, nó mới trả lời tôi:

– Xin lỗi nha Wi, cửa sổ nhà mày tiện hơn cửa chính nhiều.

Nói rồi Tom lăng xăng tìm khăn tìm chỗ để nhét hai thùng đồ của nó. Tôi cũng mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, bởi nó là một đứa gọn gàng và ngăn nắp, điều trái ngược hẳn với vẻ ngoài luộm thuộm của nó, và quan trọng hơn, nó mạnh mẽ và đáng tin cậy. Với tình hình Stone land hiện tại, chỉ có đứa ngốc mới nghĩ rằng mình an toàn. Dù tỉ lệ là rất nhỏ, nhưng nếu một thằng oắt như tôi bị lôi ra làm đuốc để châm ngòi cho quả bom đang chuẩn bị nổ thì sao. Có thể trong mắt các tay anh chị ở quốc gia này, mạng sống của một đứa như tôi chẳng đáng là bao, nhưng tôi cũng là con người, và tất nhiên, tôi muốn sống. Tom có vẻ nhìn thấy vẻ mặt chắc cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm của tôi thì phải, nó hỏi tôi:

– Này Wi, cái kế hoạch mày lập ra hồi trước, mày chuẩn bị thực hiện rồi đúng không?

Đáng buồn thay, người hiểu tôi nhất ở Stone land này lại là Tom, đồ ngu si ngốc nghếch bẩn thỉu ngờ nghệch đó. Có phải do nó nhìn xuyên quần áo được không nhỉ? Trừ hình xăm mà mẹ xăm cho tôi lúc bé ở lưng ra thì cơ thể tôi có chỗ nào bất thường đâu? Có thể loại trừ khả năng này. Hay là nó còn khả năng nào khác? Với người như Tom, dễ nhất là hỏi thẳng nó:

– Không, sao mày biết?

Mặt nó đăm chiêu nhìn tôi. Cái thằng mắc dịch này, tao biết là tao rất đẹp trai, mày không cần phải nhìn tao như thế, cháy tóc tao mất. Đơ ra một lúc, nó mới trả lời tôi với ánh mắt buồn bã:

– Mày biết đấy, tao không muốn mày bước chân vào con đường đó. Mà – giọng nó bất lực – đó là bản chất của mày nhỉ.

Nhìn bộ mặt bất lực của nó, tôi bật cười:

– Ừ thì đấy là bản chất của tao! Nhưng mày yên tâm, tao chưa có ý định đi quá xa đâu.

Bản mặt nó lộ rõ vẻ không tin tưởng:

– Tao cũng hi vọng thế.

Tôi chẳng quan tâm đến sự buồn bực của nó, vì dù tôi có làm gì đi nữa, nó vẫn sẽ ủng hộ tôi vô điều kiện. Quan trọng nhất, tại cái quốc gia mà càng lên cao nhân tính càng méo mó như Stone land, một người tốt như Tom sẽ luôn là điều tuyệt vời nhất để nhắc nhở tôi trước khi tôi đi quá xa. Đúng là nó sẽ không cản tôi, nhưng nó sẽ nhắc tôi nếu tôi quá say hương quyền lực. Kể ra có một người bạn thật sự cũng không tệ nhỉ…

Chín giờ ba mươi phút tối.

Để lại cái xe của mình trong con hẻm tối, Alexander bước chân vào quán bar của Lara Kent, trong danh sách mà cô pháp y Siri đưa cho anh, đây là nơi cuối cùng, cũng là nơi mà cô đã đặc biệt đánh dấu: “Điểm chung chuyển của tất cả giao dịch phi pháp ở Stone land”. Alexander cũng khá ngạc nhiên, bởi theo những gì anh tìm hiểu được trong khi đi khám xét các điểm giao dịch khác suốt cả buổi chiều hôm nay, thì Lara Kent không phải là chủ của một bất kì gia đình tội phạm lớn nào cả, thậm chí cô ta chỉ là một tay chân của bố già Vincent Colin mà thôi. Một cánh tay nho nhỏ mà được phép vươn dài và sâu như thế này, chứng tỏ cô ta cực kì được lão Vincent tin tưởng, hoặc cô ta chỉ là tấm bình phong không hơn không kém.

Ái chà! Không khí trong quán này có vẻ tốt, nó giống quán một bar pub hơn là kiểu bar dành cho mấy đứa nhóc mới lớn đến nhảy nhót xập xình. Tuy vậy, ngay khi họ nhận ra Alexander đang trong quán, lũ bảo vệ ở đây ngay lập tức rút súng ra chĩa thẳng vào anh. Alexander bật cười ngạo nghễ, nếu mấy thằng này nghĩ rằng mấy khẩu súng lục quèn của chúng nó có thể khiến anh gặp khó khăn thì trong thời gian bôn ba luyện tập trên chiến trường, anh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, anh nói với bọn chúng:

– Thôi nào các bạn, tôi đến đây uống một ly sau giờ làm việc không được à. Hay đây là cách chào hỏi đặc biệt của quán?

Nụ cười của Alexander hướng về một góc của quán, nơi mà một vài nhân viên của sở cảnh sát đang tụ tập ở đó. Cảm thấy ánh mắt của Alexander, họ cúi gằm mặt xuống. Ánh mắt Alexander lại một lần nữa chuyển dời đến một người phụ nữ, người đang tiến lại gần anh. Cô ta là một người gốc La Tinh, trung tuổi, hơn nữa, dù cho cô ta không còn xuân sắc, nhưng Alexander vẫn phải công nhận là cô ta rất đẹp. Cái vẻ đẹp bí ẩn hoang dại của một người phụ nữ La Tinh ẩn đằng sau thân hình cực kì nóng bỏng sẵn sàng đốt mắt bất cứ ai. Cách ăn mặc táo bạo của cô ta càng làm cho vẻ hoang dại đó thêm cuốn hút, như một cái hố lửa chập chờn, lúc ẩn lúc hiện khiến những kẻ không đủ định lực chỉ chực muốn sà xuống đó mà chết cháy với ngọn lửa của Satan. Thứ khiến anh đặc biệt chú ý là đôi mắt, nó long lanh, ầng ậng nước, nhưng đừng để vẻ long lanh ấy đánh lừa rằng đó là ánh mắt của một người ngây thơ, đôi mắt ấy có thể ngậm nước thật, nhưng đó là thứ nước độc sẵn sàng dìm chết bất cứ ai. Sau lưng cô ta là tên côn đồ to lớn anh đã gặp lúc sáng, vẻ hung tợn của hắn như một tấm nền làm nổi bật lên sự đáng sợ của cô ta. Nhìn Alexander, Lara Kent bỗng nở nụ cười:

– Chào mừng cảng sát trưởng đã đến với quán của tôi. Tôi giúp gì được cho anh nào?

Nụ cười vừa tắt trên mặt Alexander lại một lần nữa bùng lên, thả băng đạn đang nắm trong tay xuống đất, anh khiến cho tên đang chĩa súng vào mình giật mình, băng đạn không còn nữa. Anh nói với Lara Kent:

– Tôi muốn mời cô một ly thôi mà.

Cả Lara Kent và Alexander đều cười lớn, rồi cô ta dẫn Alexander vào phòng VIP…

Thằng cha Alexander ấy cuối cùng cũng rời khỏi quán rồi, nói có chút chuyện vặt mà sao lâu không chịu nổi, báo hại tôi ngồi chờ trong cái xe không ánh sáng không điều hòa của hắn. Hắn chậm rãi lại gần cái xe, và nhìn thấy tôi. Hự… Cổ tôi bị bóp chặt, cái quái gì vậy? Hắn còn chưa mở của xe mà? Làm sao có thể ngồi cạnh tôi được? Mà cái thứ to lớn màu vàng đang bóp cổ tôi là gì? Không ổn rồi, bây giờ có gọi Tom thì nó cũng chẳng kịp cứu tôi nữa, cái thứ này chỉ cần động nhẹ một cái là cái cổ mỏng manh của tôi thành hai đoạn luôn mất. Cũng may, hắn chưa có ý định giết tôi mà chỉ hỏi lạnh lùng:

– Mày là ai?

Bàn tay đang nắm cổ tôi lỏng một chút để tôi có thể nói, nhưng sát khí của nó vẫn không ngừng lại. Tên cảnh sát này đã giết bao nhiêu người để có được thứ sát khí đáng sợ này cơ chứ? Sợ nói nhiều thì tay hắn sẽ bóp lại nên tôi trả lời thật nhanh:

– Tôi là Wiki Walker, đàn em của chị Lara. Sáng nay anh đã gặp tôi rồi.

Hắn đáp, sát khí vẫn không giảm chút nào:

– Tao biết, nói tiếp đi.

Được rồi, điều quan trọng nhất lúc này là phải làm hắn tin rằng tôi thật sự sợ hãi và vô hại đối với hắn. Tay tôi khẽ ra hiệu cho Tom không lao đến, nếu tên này cảm nhận được Tom, hắn sẽ giết tôi luôn chứ đùa. Vì có lẽ Tom là một trong số ít những người ở Stone land này có thể thực sự uy hiếp đến hắn. Cố gắng khiến cho bản thân run rẩy, tôi nói với một hơi thở đứt quãng:

– Tôi… muốn trở thành người bán… thông tin cho anh.

Hắn khẽ nhíu mày, cái nhíu mày mà tôi đang chờ đợi, tôi vội đáp, vẫn với cái giọng thiếu dưỡng khí ấy:

– Tôi… không muốn tay của mình nhuốm… máu, hơn… nữa tôi sợ là trong những việc có thể xảy ra sắp tới ở Stone land, tôi… có thể chết, nên tôi muốn… được một người đáng… tin cậy như anh bảo vệ.

Hắn nở nụ cười, nụ cười hệt như lúc hắn cười trên TV, nhưng nó rét lạnh và tràn đầy sát khí, khiến tôi hoài nghi liệu đây có phải cách cười duy nhất hắn biết hay không:

– Nói gì đó để chứng minh mày xứng đáng đi.

– Kho chứa tiền của nhà Mosquito là ở cabin số hai cảng Stone land.

Chẳng nói chẳng rằng, hắn nhét vào túi áo ngực tôi một tờ giấy và ném tôi ra khỏi xe. Tên khốn này mở cửa phía tôi ngồi lúc nào vậy nhỉ? Đợi hắn lái xe rời đi rồi, Tom mới nhẹ nhàng hạ cánh xuống cạnh tôi:

– Mày không sao chứ?

– Tạm thời là vậy, thằng cha Alexander này nguy hiểm hơn nhiều so với dự kiến, nhưng kế hoạch vẫn đi đúng hướng.

– Nhưng mày nói cho hắn ta vị trí kho chứa tiền của nhà khác không sao chứ?

– Không sao đâu. Chẳng có thằng cầm ô quèn nào được biết vị trí kho chứa tiền cả. Bọn nó chỉ nghĩ là bị chơi thôi, tao vô can.

Tom đưa tay vuốt lưng tôi, rồi nó dìu tôi đi về nhà. Chắc kèo là tôi cần một ly sữa ấm để xoa dịu cái cổ này đây!

Bạn đang đọc Đá: Hoa hồng đêm sáng tác bởi WikiWalker
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WikiWalker
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.