Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử một chút...

Tiểu thuyết gốc · 1057 chữ

Đông Việt Giới - Mặc Phong Quốc - Ban Đêm

Có 2 kẻ áo đen trùm kín người đang ngồi dựa vào cây ở trên đỉnh 1 ngọn núi, 1 trong 2 tên bỗng nhiên nhìn sang hướng Lục Hoàng Thành tràn ngập ánh sáng lộng lẫy ở phía xa xa mà cất giọng lên tiếng:

"Hoàng Đế ở cái xó xỉnh này đã thối nát rồi, giờ đến lượt chúng ta..."

...

Lục Hoàng Thành: Thủ đô Mặc Phong Quốc, nơi Vua tọa lạc, đa số lính tinh nhuệ của Quốc đều ở đây,...

...

Tên vừa nói kia hất tay ra hiệu cho tên bên cạnh rồi ẩn nặc khí tức không để lộ 1 giọt nào, cả 2 âm thầm phi thân lên đỉnh tòa thành tràn ngập ánh sáng kia...

...

Hoàng Cung - Lục Hoàng Thành...

Cạch..

"Uống đê... uống đê.."

Hiện tại trong này chẳng khác nào 1 cái lễ hội, tiếng cạn ly của vua và quan, tiếng cười nói múa hát của những thị nữ cùng với mỹ nữ lẳng lơ quyến rũ đang xoa bóp cho Hoàng Đế...

Hoàng Đế - Mặc Tinh của Mặc Phong Quốc là 1 tên chẳng ra gì, ngày ngày mở yến tiệc ăn chơi sa đọa chẳng quan tâm đến việc Quốc, nên đã có vài Quốc khác đang ngấp nghé như thể Mặc Phong Quốc là 1 con mồi béo bở vậy.

Trên nóc Cung Điện chính ở trung tâm Lục Hoàng Thành, hai tên mặc áo đen bí ẩn kia bỗng nhiên từ từ hiện hình, cả 2 nhìn nhau rồi cười tà 1 tiếng, rồi 1 trong 2 tên tiến lên phía trước 2 bước mà chậm rãi giơ tay lên trời...

"Phá." Miệng hắn nhẹ lẩm bẩm rồi đập mạnh tay xuống phần cao nhất của Cung Điện này...

ẦM!!!

Toàn bộ Mặc Phong Quốc rung chuyển dữ dội, mà sự rung chuyển này còn lan ra 9 phần 10 Đông Việt Giới khiến vô số sinh linh run rẩy vì khiếp sợ...

1 phần sức mạnh của Chuyển Tiên Kỳ!

Toàn bộ Lục Hoàng Thành lúc này chỉ còn là đống đổ nát sau 1 chưởng của tên áo đen thần bí kia, vô số không gian xung quanh tan nát tạo thành vô số mảng đen lớn, tất cả cường giả từ Kiếp Tinh Sơ Kỳ trở lên vô thức nhìn lên bầu trời hướng Mặc Phong Quốc mà nghiêm nghị lẩm bẩm:

"Chuyển Tiên Hậu Kỳ ra tay... Mặc Phong Quốc đã làm gì đắc tội với những nhân vật tưởng như thần thánh này?!"

...

Địa Việt Giới...

Keng!

Sau khi Lam Anh Thư rời khỏi không gian, Lam Bảo liền thu kiếm lại rồi đi trước để Lam Anh Thư đi sau mình mặc kệ có vô số cường giả đang bàn tán và ánh mắt nhìn hắn như 1 tên quái thai...

"Tu vi của mình tuy vẫn vậy nhưng chiến lực và căn cơ lại tăng!" Lam Bảo trong lòng "khoái khoái", thầm nghĩ luyện hóa xong cái dị hỏa như kem cháy ấn độ mang tên Tứ Hạ Hỏa này thì chắc cũng lên tu vi.

...

Vài ngày sau.

2 Thanh Mệnh Hộ Pháp lúc này đã khỏi hẳn các vết thương do Du Hoàng gây ra, cả 2 hiện tại đang oai vệ đứng đằng sau Lam Bảo ngay cổng thành, mà trước Lam Bảo chính là Lam Anh Thư đang lấy ra giấy mời của Băng Thịnh có đưa cho nàng.

"Là Thanh Mệnh Cung Phó và Thiếu Chủ, mời vào!" Tên lính lịch sự ra động tác mời rất trang nghiêm.

Sau khi đi vào thành, trong đây chính là Hạ Huyền Thành, nằm ở trung tâm Băng Thanh Đế Quốc, cũng là thủ đô của Quốc này luôn.

Bên trong Hạ Huyền Thành xung quanh đều là băng tuyết, các công trình ít nhiều đều phải có chút băng và tuyết dính lên trên, nhìn như những kiến trúc 1 phần làm từ băng tuyết, 1 phần làm từ gạch đá và gỗ vậy...

Chỉ vài phút sau, ngay lặp tức có 1 người mang trang phục tướng của Băng Thanh Đế Quốc tiến đến dẫn đường vào trong 4 phòng cho khách quý....

...

Lam Bảo sau khi đến nhận phòng thì liền đóng rầm cửa lại rồi bật trận pháp ngăn cách mà ngã xuống giường nằm nghỉ ngơi như điên.

"Đã quá... cảm giác này sướng không còn gì bằng!" Hắn vừa thoải mái vừa dụi dụi vào chiếc chăn bông mà lẩm bẩm.

"À đúng rồi!" Lam Bảo như nhớ ra gì đó, liền từ Linh Nhất Ngọc thả 1 cơ thể quyến rũ mê người nằm đề lên người mình, hương thơm dễ chịu lan tỏa 4 phía.

Hồ Nghiên lúc này cơ thể đã trần trụi ướt át từ khi nào vì đang ngâm mình trong Dưỡng Hồn Suối mà không biết mình đã bị thả ra từ khi nào.

Ánh mắt của nàng vô tình nhìn vào mắt hắn, gương mặt của nàng bỗng dưng đỏ lên vì bị Lam Bảo thấy cả cơ thể trần trụi căng bóng của mình...

"N-ngươi đang làm cái gì vậy?" Hồ Nghiên run giọng nói, hai bàn tay vô thức che đi đôi bầu ngực quyến rũ.

Lam Bảo như si mê vào cơ thể quyến rũ đầy đặn đó, hắn nhẹ đưa tay ôm eo nàng kéo lại gần mình hơn, nhẹ thì thầm vào tay nàng:

"Muốn nàng làm người của ta..."

Nói xong, hắn tháo cái mặt nạ ra ném sang 1 bên, ngước lên nhắm vào cái cổ thơm của nàng mà cắn tới coi như đánh giấu nàng là của riêng hắn...

"Ư-ưm... đừng mà..." Hồ Nghiên thì vô lực giãy dụa, thấy thế, Lam Bảo liền khóa chặt lấy môi mềm của nàng, lưỡi hòa tan vào lưỡi. Hắn đưa hai bàn tay 1 nơi thì sờ lên bầu ngực căng bóng của Hồ Nghiên. 1 tay thì cho xuống vuốt ve cái cổng thiên thai của nàng khiến nó dần chảy nước...

"Tiểu Bảo... Thiếp chưa làm chuyện này lần nào, thiếp sợ...." Hồ Nghiên bị hắn khóa môi không nói được liền truyền âm cho hắn.

Lam Bảo liền tách môi nàng ra nhẹ thủ thỉ:

"Vậy thử một chút nhé... Bảo bối!"

...

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.