Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ép dạy

Tiểu thuyết gốc · 2033 chữ

-"Được rồi! Cố lên! Nay là ngày đầu tiên của mình"

-"Dinggg"

-"A, chào mừng quý k-khách!"

Tiếng chuông cửa chính vang lên, một vị khách kì lạ bước vào. Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán, cô gái tiếp tân còn khá trẻ cứng đơ người khi thấy hắn tiến đến chỗ cô, trong lòng cô hối hận vì sự nhiệt tình của mình, nếu không chào biết đâu hắn lại đi ra quầy khác.

Cô cố gượng cười, ai ngờ đâu vị khách đầu tiên của cô là một thứ kì dị mang theo hắc khí đầy u ám chứ. Cô thầm lo đến tương lai của mình, tuy vậy một người mới trong nghề như cô mà giữ vững được nét mặt trước tình huống như này cũng tương đối được đào tạo qua.

-"Ngài muốn đầy đủ thông tin về thành phố?"

-"Và tất cả về con người nơi đây"

-"Xin lỗi, do chính sách bảo mật nên việc tiết lộ danh tính là không thể, mong ngài hiểu"

Hắc Kiện im lặng gật đầu, nơi này cũng coi như có uy tín, lấy khách hàng làm đầu. Hắn cần thông tin về người để đi xác lập đủ mối quan hệ có sự trợ giúp cho hắn về sau nhưng hiện tại cũng không cần phải vội, giờ hắn chỉ cần thông tin cần thiết về nơi đây.

-"Vậy đổi thành thông tin về các bang hội hiện đang có trong thành"

Việc cung cấp thông tin thông qua hỏi đáp hay xem trên giấy tờ, nếu không cầm ra ngoài thì hoàn toàn miễn phí, cô gái lúng túng gật gật rồi lôi ra một xếp giấy bao gồm mọi thông tin cơ bản về thành và xung quanh tường thành kèm thêm một tấm bản đồ trong.

Hắn ngồi luôn trước mặt cô mà đọc, khách hàng là thượng đế, không có quy định nào bắt khách ra chỗ khác mà ngồi cả. "Hức" mắt cô ướm lệ vì còn phải đợi từ giờ cho đến khi hắn đọc xong mới buông tha cho cô. Có vài vị khách đến sau thà đứng xếp hàng ở quầy khác còn hơn đến quầy số của cô mà hỏi, tất cả đều ngại thứ sinh vật đó, một số đồng nghiệp thấy tội thay cho người mới của mình.

Sau khi tiếp thu được toàn bộ, Hắc Kiện đứng dậy xoay người định rời đi.

"Cuối cùng cũng thoát" Cô gái thở phào nhẹ nhõm

-"Còn một điều nữa"

-"A dạ"

...

Hiện tại đang là tháng 7 năm 1792 sau khải nguyên, năm 0 được lấy làm mốc đánh dấu sự xuất hiện của nhân loại hoàn chỉnh đầu tiên trên thế giới, những dị nhân thậm chí còn xuất hiện sớm hơn so với con người. Tốc độ sinh sôi nhanh chóng mặt, loài người dần dần làm chủ thế gian sau gần hai trăm năm xuất thế.

Hắn biết thêm được thông tin tối quan trọng, trong sách ở làng cũng đề cập đến các năm nhưng không chỉ rõ, đi hỏi đám dân làng và lão ông thì đều đã quên béng về khái niệm thời gian do cả làng sinh sống ở trong vùng núi đã lâu.

Thời điểm giao mùa có chút khác biệt so với địa cầu, tháng một đến tháng ba là cái lạnh của mùa Đông, tư đến sáu là tiết trời ấm áp mùa Xuân, từ bảy cho đến chín là cái nóng oi bức của mùa Hạ, tháng mười đến mười hai là khí trời thanh mát của mùa Thu.

...

Đến khu chợ, Hắc Kiện tìm một cửa hàng để thanh lý thịt sói, do không được bảo quản, độ tươi ngon của thịt đang dần hạ xuống nên hắn phải bán ngay. Kiếm được mấy chục đồng bạc từ các chủ cửa hàng hắn còn hỏi thêm về vài điều.

«Việc kiếm tiền thông qua mua bán khá là chậm, vẫn nên làm thợ săn tiền thưởng thông qua các nhiệm vụ sẽ nhanh hơn, hử? »

-"Hâyyy!"

-"Đỡ ta một chém! "

Tiếng vang từ khu tập huấn cho tân binh làm thu hút hắn, phàm là người đến tập luôn được hoan nghênh. Nguyên do thành nằm ở vùng ngoại ô của đế chế nên lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm từ đám dã thú bên ngoài, có thêm một lực lượng nhỏ thôi cũng đã giúp ích vài phần, cũng chính vì vậy mà các nhiệm vụ yêu cầu đánh đuổi quái vật liên miên không dứt, các thợ săn bậc cao lúc nào cũng có tiền tiêu để xài.

Bước vào khu tập, hắn lấy một thanh kiếm gỗ ở trên gác và bắt chước theo bọn kia, tiến hành đánh đập mấy con bù nhìn. Tuy có thể mượn lực tay mà một phát chém đôi nhưng giờ hắn đang cần kỹ năng chiến đấu thực sự thay vì chỉ biết đâm, chặt, chém cơ bản. Hắn mới học vài mánh khóe lặt vặt từ đoàn tuần tra làng để đối phó đám dã thú, còn việc đối đầu với con người hắn vẫn chưa hoàn toàn xử lý được, hôm qua hắn cướp vẫn cẩn thận đứng núp một bên chờ đợi thời cơ mà thôi.

Đám tân binh thấy Hắc Kiện đang lẹt đẹt với thanh kiếm trên tay thì bắt đầu bễu môi.

-"Lúc tên đó mới đến ta còn tưởng thế nào"

-"Hóa ra chỉ là một tên phá gia chi tử, uổng công tiền của mà ba mẹ hắn kiếm được bằng mồ hôi nước mắt"

-"Nghĩ có bộ giáp là oai lắm hả"

-"TRẬT TỰ !"

Một người từ trong phòng bước ra quát, thấy đám lính mà mình dạy dỗ thật là hết chỗ nói. Ra là quản giáo nên không ai dám cãi, quản giáo là một vị nam hán đã quá tuổi trung niên, đính trên cằm một bộ râu đen vuông vắn, gương mặt uy nghi và sở hữu lấy một thân hình vạm vỡ cao tận hai mét.

Năm xưa ông từng làm một vị hiệp sĩ lừng danh dưới trướng quân triều đình, anh dũng trên sa trường và lập nên biết bao chiến tích vang danh mãi đến tận bây giờ, nhưng tuổi tác ông đã già, hết thời đành nghỉ hưu, ông cáo về ở ẩn và dạy võ chốn Đại Loan, ai học ông cũng được hết nhưng chân chính chỉ có một người mà ông truyền thụ thôi.

Lúc Hắc Kiện mới bước qua cổng thành, trong cuộc bàn tán cũng có vài người đem so sánh chiều cao của hắn so với quản giáo. Sự xuất hiện của quản giáo, hắn dường như đạt được mục đích nào đó: «Cuối cùng ngươi đã ra»

...

-"Ồ, tên này.. "

Không biết do quản giáo bị ấn tượng vì ngoại hình của Hắc Kiện hay sự tập trung cao độ của hắn đây, những lời nhạo báng từ đám tân binh hắn chẳng thèm để vào tai mà vẫn khăng khăng chém đường cơ bản vô con bù nhìn.

Quản giáo nhìn thấy sự đặc biệt ở hắn, cái mong muốn được mạnh lên từng phút từng giây ánh ra ngoài từ trong hốc mắt đỏ rực ấy.

Quản giáo đến chỗ hắn và im lặng quan sát, Hắc Kiện cũng đã thấy ông nhưng vẫn tiếp tục giơ cao tay rồi hạ kiếm thêm vài đường, quản giáo thấy hắn không bắt chuyện lại bèn đứng đợi, ông cũng khá kiên nhẫn.

-"Không biết ngài quản giáo đến gặp ta làm gì"

-"Ta còn chưa giới thiệu bản thân mà ngươi vẫn biết đây"

-"Từ cách ngươi quát đám tân binh thì ta đã hiểu được vài phần"

Quản giáo bắt đầu đánh giá Hắc Kiện

«Trước đó đám tân binh chê bai hắn hẳn tên đó cũng nghe lọt tai nhưng lại không dao động tí gì. Hắn chẳng thèm để bọn chúng vào mắt, không phải tên đó thờ ơ trước ngoại cảnh mà hắn lại nắm rõ đến từng chi tiết, việc mình ra quát bọn kia hắn cũng để ý nhưng cũng không đoái hoài đến một lần. Lúc xưng hô lại ngang hàng "ngươi ta", trong hắn ẩn chứa một luồng ngạo mạn của một người có chí hướng thực sự. Một tinh thần thép có tầm nhìn rộng a! »

Càng nghĩ quản giáo lại càng nể Hắc Kiện, ông muốn nhìn thấy thêm phần tài năng của hắn, thậm chí sẽ là nói dối nếu ông nói ông không muốn đi đào tạo hắn chính thức.

-"Nhưng ta không nghĩ là ngươi đã dùng hết lực"

-"Thứ ta cần là kỹ năng, không phải một hai đường chém cơ bản đây"

-"Người tập với một tư thế cả ngàn lần còn đáng sợ hơn nhiều so với người có trong mình cả nghìn kỹ năng nhưng chỉ vung quá một lần, ngươi nghĩ sao"

-"Ta đương nhiên biết, nhưng ngài đây nãy giờ vẫn đứng nhìn ta trong vô thức ư?"

-"Hả!" quản giáo đưa ánh mang vào bù nhìn rơm, vết đứt từ phần cổ chéo xuống nửa thân bị chém một cách hoàn hảo không lệch li nào, thiếu chút nữa là tách rời.

-"Ngươi thực sự trước đây chưa động lần nào đến kiếm?"

-"Đó là sự thật thưa "ngài" " Hắc Kiện cố tình nhấn mạnh

Quản giáo để lại nét kinh ngạc xen lẫn ngạc nhiên trên gương mặt mà thầm trong lòng

«Này cũng quá biến thái rồi, hắn mới chỉ bắt chước đám tân binh được chục phút mà đã ngộ ra toàn bộ tinh hoa về cách chém cơ bản. Dường như hắn không nói dối, nhưng nếu hắn còn học thêm nghìn kỹ năng thì sẽ ra sao đây, con đường của hắn sẽ rộng mở tới cỡ nào chứ. Đáng tiếc hắn lại không phải một nhân loại... »

-"Đứng trên lập trường cá nhân, liệu một vị hiệp sĩ lừng danh đã ở ẩn lại để ý đến xuất thân đây" Hắc Kiện bồi thêm.

Bất ngờ liên tiếp bất ngờ, bị hắn đọc suy nghĩ, ông còn tưởng ông đang đánh giá hắn để xem hắn có đáng để dạy hay không thì hắn thực sự mới là người đang đánh giá ông.

Liệu ông có xứng để chỉ dẫn một người như hắn hay không đây? Nếu ông từ chối thì ông không xứng đáng với danh, còn đồng ý thì ông sẽ truyền cho một dị nhân kinh nghiệm chiến đấu cả đời đi. Tình huống khá đảo ngược, vị đệ tử đang đưa ra đáp án để sư phụ lựa chọn.

Ông về ở ẩn để rèn luyện và tạo nên nhân tài cho đất nước, ông chưa từng coi trọng đến xuất thân cả mà lại coi trọng đến tính cách hơn, nếu ông đào tạo ra một quái vật thay vì một vị anh hùng thì sao? Sự ngạo mạn, không biết sợ của hắn làm ông chắc chắn rằng hắn sẽ không chịu lâu ở người dưới, kể cả ông không dạy, chỉ bằng thiên phú lệch trời ấy thì sau vài năm hắn cũng có thể vượt qua ông.

Năm xưa khi còn ở trong cung, mấy cái lục đục nội bộ ông đã thấu hết thảy, mọi người tính toán nhau để đạt nhiều lợi ích hơn. Ông không ngờ lúc về hưu mà vẫn bị tính kế, chợt cười to:

-"Haha! thú vị lắm, ta công nhận ngươi, đồng ý truyền thụ kinh nghiệm cả đời của mình, cho dù ngươi về sau có trở thành một ác ma trảm sát loài người hay một anh hùng cứu vạn nhân sinh thì ta đều không hối hận!"

-"Nhưng ta còn một thắc mắc, sao ngươi biết ta là một hiệp sĩ già đang ẩn cư đi"

-"Điểm nắm thóp nằm ở cái uy danh hồi trẻ mà quản giáo luôn tự hào, nhiều người hâm mộ không tiếc ca tụng, nói về ngươi đấy"

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.