Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm bộn

Tiểu thuyết gốc · 1863 chữ

Bốp!

Tiếng vang vọng cả vùng, đàn quạ bị dọa cho bay đi. Là Hắc Kiện tặng cho cậu một cú bạt tai.

-"Á, au au" Thét trong đau đớn, Vũ Phong ôm bên má.

Bất ngờ bị giáng xuống cái tát, cậu lăn lông lốc sáu bảy vòng trên đất, cuối cùng mới bình định lại mà đổi sang tư thế ngồi bệt. Hai bên má cậu ửng đỏ, phần bị dẫm lên còn chưa phai mà giờ in hẳn hình bàn tay của Hắc Kiện ở bên còn lại.

-"Đứng lên" Hắc Kiện hắn nhấn mạnh.

Bị ra lệnh, nhưng cậu không hề kiêng kị mà đứng phóc dậy trong tức khắc, mặc cho cặp má khá phồng. Hiện tại trông mặt Vũ Phong khá là ngộ nghĩnh, hệt như một đứa trẻ.

-"Ý đừng! Là ta biết lỗi" Thấy Hắc Kiện từ trong túi lôi ra một con dao sắc. Vũ Phong sợ bị xẻo thịt từng căn, vội vã xin tha.

Trái với suy nghĩ của bản thân, Hắc Kiện ném dao xuống chân cậu.

-"Ngươi sẽ thu hoạch đống da thịt của đàn lang nơi đây, hai xác Tinh Anh tí nữa ta tự xử lý, cắt ra rồi sắp xếp cho gọn vào"

Vũ Phong lập tức nhìn vào chỗ xác đàn sói mà Hắc Kiện chất đống lên từ nãy.

«Hả? Ít nhất đống này cũng phải hơn sáu chục đầu, sáng sớm còn chưa ăn lấy sức, khéo khi mình lại chết sớm vì mệt. Mẹ nó! Thà ngươi giết ta luôn đi» Không dám nói lên tiếng lòng. Bất lực, Vũ Phong ngậm ngùi mà tuân theo, không cãi thêm đôi lời. Từ cú bạt vừa nãy hẳn đã giác ngộ cậu đi.

-"Có thể không làm, nhưng những gì trong đầu ngươi cũng sẽ thành hiện thực. Và trốn chạy cũng đừng nghĩ đến làm gì, cái danh của thảo nguyên không phải tự nhiên mà có. Nghe ta thì sống, vậy thôi" Hắn bồi thêm.

Bị đe dọa, cậu phắn nhanh đến chỗ các lang thi để làm tiến hành công việc.

Điều cậu xong, Hắc Kiện đi tới cỗ thi thể của Lâm Hoàng. Tay với xuống lục lọi nhưng chẳng thấy gì ngoài một thanh kiếm gãy. Thấy tình cảnh vậy, Vũ Phong đau lòng cho ngài, đến cả đồ vật của người chết hắn cũng không buông.

«Không có cũng hợp lý, một anh tài như vậy mà phải tham gia chuyến đi lần này, ắt khổ vì tiền đi» Hắc Kiện thầm.

Không muốn lãng phí thời gian. Hắn từ bỏ ý định moi móc từ những cái xác khác trong bãi, đó là thành quả đêm qua khi con sói Tinh Anh quơ mạnh cái trảo đi. Tiện thể hắn còn cố tình liếc nhìn cậu để thử, Vũ Phong giật mình song cúi mặt xuống tiếp tục rạch.

-"Vẫn nên để về thành rồi thu phục hắn"

...

Gió thổi lay lắt đồng cỏ. Hắc Kiện để mình Vũ Phong ở lại bãi chiến trường mà phi nhanh đến gần trung tâm thảo nguyên. Hắn không lo đàn sói sẽ man theo mùi hương mà ra chỗ tên đó. Hiện tại đang là ban ngày với lại hầu hết sói của đoạn này cũng bị diệt bởi đoàn và Hắc Kiện đi.

Trên đường đi Hắc Kiện phát giác thêm vài cái xác bị cắn xé đến mức còn không nhận ra hình người. Nhưng hắn biết rất rõ những ai đã quy tiên khi tháo chạy đây.

Là thi của những chủ thương, chuẩn bảy cái xác già yếu. Thân thể ốm kém nên bị bỏ lại phía sau đội và đàn lang bắt kịp họ dễ dàng là điều hiển nhiên. Xem ra Hắc Kiện hắn hời được một phen.

Vừa đi vừa kiểm, cứ thế cướp đoạt từ người khuất năm túi tiền. Tốn thêm tầm chục phút, hắn đã đến được địa điểm cũ, là nơi cả đoàn đã bỏ vật để chạy lấy thân.

Lũ ngựa đều bị ăn sạch chẳng còn tí cặn. Xem ra đàn sói cũng biết thưởng thức trước khi chết. Mấy cỗ gian hàng bị lục tán loạn hết cả lên, nhưng vậy mà chỉ tổn thất chút ít kho. Trong đó phần lớn toàn là các đồ đạc, thành phẩm buôn bán, sản phẩm mỹ nghệ... nên đàn lang cũng chẳng hứng thú gì tới.

Hắc Kiện bắt tay vào thu dọn, hắn chẳng thấy vật dụng nào hữu ích khác ngoài quy thành tiền. Cẩn thận đóng hộp các thứ, do có tận tám xe nên trữ lượng khá lớn khi dồn vào một chiếc đẩy chưa bị phá. Cũng may mọi gian về thực phẩm đều bị chén sạch, nếu không thì hắn cũng khá khó để xoay sở.

Tự lấy lực thân kéo về, điều này khá dễ dàng với chiếc bánh lăn. Hắn không muốn ở đây lâu, muốn kiểm hàng thì ít nhất cũng phải về thành hoặc trên đường mòn. Vất vả cả một đêm nhưng những nỗ lực đó chẳng là gì so với lợi ích mà Hắc Kiện đạt được.

«Chưa tính đến hàng hóa và vài túi tiền. Riêng đống da thịt chắc cũng thừa để mua một căn nhà cỡ nhỏ trong thành, nếu bỏ ra thì mất khoảng 70 vàng cho nó, 150 đồng vàng cho căn cỡ vừa, 300 căn cỡ đại đi.»

Phải nói làm nghề mạo hiểm giả kiếm tiền cũng thật nhanh chóng, Ngô Bảo làm một năm trừ chi phí sinh hoạt cũng đã tích được hơn 40 đồng vàng. Dân trong thành phải làm cật lực không ngủ nghỉ thì tầm sáu bảy năm mới có đủ, đó là chưa kể đến các chi phí khác.

Nhưng dù vậy thì tính mạng của các mạo hiểm giả cũng mỏng manh hơn, trình độ càng cao lên cao càng ít. Mấy người tài năng, con ông cháu cha cũng không ngoại lệ, Lâm Hoàng là điển hình đi, đâu ai biết ngày mai có những thứ gì đang đợi họ.

Lợi ích lớn, mang thành quả trở về, cẩn thận với gian xe, lúc đi hắn chạy lúc về thì cước bộ. Hắc Kiện khá chắc tên Vũ Phong cũng chả hoàn thành xong được khi quay trở lại. Lúc cậu tỉnh dậy với khuôn mặt đờ đẫn đó thì hắn cũng chẳng ôm hi vọng, rút gọn được nhiêu thì rút.

...

Hai con mắt cậu nặng trĩu, cặp má vừa nãy còn phồng rộp giờ hóp lại, biểu hiện của người suy dinh dưỡng, đôi tay run cắt tấm da yếu ớt. Hắc Kiện bắt cậu phải lao động khổ sai, chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy mà đi rồi thông báo câu sẽ quay trở lại.

Cậu chắc chắn điều hắn nói là thật nhưng về lúc nào thì không biết. Mới hoàn thiện được hơn một nửa thì nằm oặt ra đất than đói.

-"Thời khắc của mình đã đến rồi sao"

-"Thứ vô dụng" Thấy cậu như vậy, Hắc Kiện xót xa và an ủi.

Vừa hay đúng lúc thì về, hắn trên đường tốn thêm chút lực để bứt vài quả mọng. Nếu không, chắc phải tự nhóm lửa để nướng thịt hộ thằng đó quá, mặc dù hắn biết nấu ăn, năm xưa lão trưởng làng từng dạy qua nhưng việc này là không cần thiết.

Bộp

Túi mọng bay chính giữa mặt cậu. Giờ nghĩ xem khuôn mặt ấy còn chỗ nào là chưa bị tác động đây.

-"Ách, đây là? A đồ ăn!"

-"Là phần thưởng của ngươi công"

«Vãi, ăn chặn mười phần à» Thấp thỏm, cay đắng gặm quả trong nước mắt. Cậu còn trẻ, còn đặt nhiều cảm xúc vào ngôn từ lắm. Tiếc là người yếu nên không có tiếng nói.

Giao thức ăn xong, Hắc Kiện tiến hành xử lý nốt phần thi thể còn lại. Mặc cho cái nhìn chằm chằm đầy phẫn uất từ cậu, hắn tay cắt thoăn thoắt.

Hồi Vũ Phong còn trẻ, gia cảnh khó khăn nên toàn bị kẻ xấu bắt nạt đi, nhưng ít ra họ còn tuân theo phép tắc của bản thân mà trả công gần đủ. Nhưng Hắc Kiện đây bắt cậu làm tróc da tróc thịt, hành hạ tấm thân xong chẳng lấy tí liêm sỉ nào cư nhiên nói như vậy.

«Tên này là quỷ a, hắn không phải con người»

Nhắc đến con người, Vũ Phong chợt nhận ra gì đó, đang là ban ngày nên mọi thứ còn rõ hơn. Nhìn toàn thể Hắc Kiện, mặc bộ chiến giáp đó từ đêm qua tới giờ giữa ngày hè cũng siêu phàm lắm rồi. Bằng con mắt tinh tường, cậu nhìn rõ cả những nét khuất trên giáp.

Không có lấy lỗ để thở!

-"Khoan đã, ngươi có phải nhân loại?" Khá nguy hiểm khi trực tiếp hỏi về thân phận của hắn nhưng cậu không thắng được sự tò mò.

-"Nga, ngươi nghĩ sao?"

Hắc Kiện cứ úp úp mở mở làm cậu khó chịu, nhưng đối phương không thèm trả lời thì cũng tự giác phải im. Một hồi lại chú ý đến cái xe mà hắn lôi đi.

-"Gian xe kia hình như là của mình. Khoan, ta buôn thức ăn mà sao toàn chứa đồ đạc vậy"

-"Ra đó là cỗ kho của ngươi, lúc ta đến thu hồi thì sạch bong có vẻ như mỗi hàng của ngươi là mất"

Số mệnh thật trớ trêu, cả tám cái thì mỗi gian của Vũ Phong là tổn thất, các gian còn lại đều gần đủ như trước đây. Dù vậy nhưng cả tám chủ thương thì mỗi cậu là còn sống: «Đằng nào còn hay không cũng đều bị tên đó chiếm đoạt»

Buông xuôi hẳn thì là nói dối, tài sản tích lũy của cậu từ xưa tới nay coi như không cánh mà bay, mọi sự nỗ lực trở nên vô nghĩa. Hắc Kiện đã cướp khỏi cậu gần hết, vậy mà giờ cậu đang nghi hoặc tại sao hắn còn không hỏi nốt túi tiền bên hông cậu. Xem cái cách hắn lục từ người chết thì cậu không nghĩ là hắn quên.

Nuốt xong chỗ quả mọng, cậu hồi lực chút đỉnh. Đồng thời bên Hắc Kiện cũng đã thu hoạch xong rồi chất hết đống lên gian. Tốc độ cắt thuần thục đó đối với Vũ Phong phải cách biệt hẳn một trời vực.

-"Giờ ta phải làm gì thì ngươi mới tha đây"

Chẳng thèm đáp, quan sát một hồi. Hắc Kiện soát lại xem có gì đáng nghi không, nghe việc một thương đội bị công lấy năm lần trong một buổi đêm cũng chẳng ai tin, và họ buộc phải coi là xui xẻo vì không có bằng chứng. Ổn thỏa hết mọi thứ, hắn mới lên tiếng:

-"Tạm thời ngươi cứ theo ta đến Đại Loan thành, còn tha hay không thì..." Hắc Kiện đang nói bỗng ngưng, tiến đến chỗ gian xe mà lôi.

-"Này, nói hết đi chứ!"

-"Này!!!"

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.