Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Nhập

Tiểu thuyết gốc · 2209 chữ

"Hộc.c.. " đứng nghỉ một hồi, cậu thanh niên thở hổn hển, cùng lúc đó đội tuần tra đã thấy cậu, trong lúc cậu đi theo trưởng làng, cả đoàn bên này đã hoàn thành xong công việc xử lý, có thể trông thấy hai hàng xác đang nằm ở trước mặt cậu, những cỗ thi thể được che lấy bởi một lớp vải mỏng trắng tinh và khá khó để nhìn xuyên qua bằng mắt thường.

-"Thôi chết! Còn lão trưởng làng nữa."

Do bộ não lưu thông kém của cậu mà cậu phải ăn thiệt quá độ nhiều lần, chỉ biết làm những công việc lao động chân tay nhưng bù lại, cậu có một gương mặt khá tuấn tú. Danh sinh của cậu là Dương Phán Anh và dân làng gọi cậu với cái tên thân mật là Pháng Đãng Trí..

Mọi người đi tới hỏi cậu về trưởng làng, cậu lắp bắp không biết nên mở miệng giải thích như thế nào, dù sao việc xuất hiện trường hợp đột ngột như vậy cũng quá đỗi kỳ lạ so với một người mới như cậu.

-'Ờmm, a-à thì... "

Cậu nói với giọng điệu nhỏ bé trong khi một cánh tay của cậu đang để ra sau gáy mà gãi gãi, vài giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán cậu, tâm trạng cậu giờ đang xoay như chong chóng. Bỗng nhiên, phía sau cậu hiện lên thân ảnh của hai người, một người với khuôn mặt nhăn nheo đi đứng cứng nhắc, thân ảnh còn lại bước theo và đi đằng sau một cách nhẹ nhàng trên mặt đất.

-"Là trưởng làng, HẢ!"

Mọi người hốt hoảng, theo bản năng cậu cũng ngoảnh ra sau để nhìn, con ngươi của cậu, của tất cả mọi người ở đây dường như đang co thắt lại.

Một kiện giáp vạm vỡ tỏa ánh đen tuyền, cao vượt mức, tay phải hắn thì đang giữ lấy cây giáo mẻ mà Phán Anh ném đi trong lúc chạy, không những thế hắn giờ đang đứng ngay sau lưng của lão trưởng làng. Một tình huống xấu mà ai cũng biết đến! Trưởng làng kéo dài hơi thở của mình mà ngẫm lại.

...

Sau khi Phán Anh chạy đi, đôi mắt ông ánh lên cái nhìn khinh miệt đối với cậu nhưng ông lại chẳng có hơi đâu mà để thù vào lòng. Còn về thứ đó, nếu nó tiếp tục theo lão thì lão đành phải dắt về làng mà thôi, "kịck"; thứ sinh vật đó bỗng nhặt lên cây giáo bị vứt lại và nhìn vào vài giây, ông rùng mình một phát nhưng chẳng thấy thêm động tĩnh gì từ hắn.

-"Có vẻ như nó muốn trả lại tên kia"

Cảm nhận một lúc, ông quyết định đi tiếp, ông vừa đi vừa nghĩ cách để giải thích với mọi người. Tuy đã già nhưng trí tuệ của ông có thể nói là vượt trội hơn tất cả dân trong làng, bằng chứng nằm ở cương vị của lão, ông suy nghĩ đủ kiểu cách hợp lý để có thể mở miệng...

...

-".....Chậc, vậy mà quên tính đến cảnh này"

Cái bất lợi về tuổi già, đứng trong một tình huống khó xử, lão cười khổ, sự xuất hiện đầu tiên của bản thân khi gặp gỡ rất quan trọng, nó sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của mọi người trong suốt một quá trình. Kế hoạch giải thích một cách trôi chảy của ông đã không cánh mà bay, ông định mang một bộ kiện giáp biết đi "ngây thơ và vô hại" về làng của mình nhưng bộ giáp trụ đó giờ lại trông giống như một kẻ khủng bố đang đe dọa ông, bắt ông trở thành con tin để uy áp dân chúng.

-"Mọi người bình tĩnh a! "

Ông mở miệng, cả đoàn với gương mặt đầy khó hiểu đang nhìn chằm chằm vào ông song lại ngước lên nhìn thứ kim loại đen đang đứng sau ông. Họ cầm lên những cây giáo mác, các loại dụng cụ có thể gây sát thương rồi vây quanh hai người nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, một phần do họ sợ ném chuột vỡ bình làm ảnh hưởng đến tính mạng của trưởng làng, một phần họ bị dọa sợ do động thái của tên khủng bố này. Đứng trước một toán người tay cầm vũ khí mà hắn vẫn không mảy may một chút dao động, bình tĩnh đến lạ thường.

-"Ngươi đây muốn gì!?-Không cho lão nói tiếp, một người nào đó hét lên trong khẩn trương.

Đáp lại bằng sự im lặng, bầu không khí nhanh chóng trầm xuống, giờ đây lão mới có cơ hội để mở miệng:

-"Mọi người chớ vội, đầu tiên hãy hạ vũ khí xuống đã! "

Cả đoàn bối rối nhìn nhau rồi nghe theo, sức nặng trong lời nói của một trưởng làng vẫn còn công hiệu, kế hoạch của ông đã đổ sông đổ bể, nghĩ ra được câu nào thì hay câu đấy, ông bắt đầu giải thích...

Thanh âm khàn khàn của lão đã truyền tải đến mọi lỗ nghe của cả đoàn, song họ đều dồn tất cả ánh mắt đổ vào hắn, với cơ thể kỳ dị như vậy thì việc đó cũng không lạ, hắn quá nổi bật, chiều cao trung bình của con người nơi đây cũng chỉ nằm vào khoảng 1m6-1m7 là cùng. Đón nhận lấy ánh nhìn dị nghị từ mọi người, hắn ta vẫn im lặng, trong lòng hắn khó để hiểu, nhưng cũng đủ để hắn nhận thức rằng sự xuất hiện của hắn đã ảnh hưởng phần nào đó đến các sinh vật có dáng người giống hắn nơi đây. Trong lúc đang suy tư, hắn bỗng thấy một gương mặt quen thuộc và bắt đầu cử động, "vụt" ,hắn quăng cây giáo về phía cậu.

-"A giáo của mình!" Phán Anh thốt;

Điều này làm thu hút cả đoàn, giờ thứ đó trong tay không một tấc sắt, ít nhiều cũng làm cho sự căng thẳng của mọi người vơi đi một phần.

Mặt trời vẫn đạp núi mà lên, ánh thái dương lan tỏa những tia sáng đầy nóng bỏng và hẳn muốn đem cả thế gian mà sưởi ấm.

Buổi trưa đã đến, cả đoàn cũng đã ở bãi phế tích khu mỏ được vài canh, mọi người dần thấm mệt qua cái nắng chói chang của mùa hè, họ thả lỏng bản thân nhiều hơn. Trưởng làng đã thuyết phục được bọn họ! Tuy còn dị kiến nhưng dù sao ông vẫn là người có trí nhất ở đây, trưởng làng đã sinh ra và cống hiến cả đời mình cho ngôi làng này, ai cũng tôn trọng quyết định của ông. Cả đoàn bắt đầu trở về và mang theo đống thi thể của người đã khuất. Mọi người lúc đi vẫn giữ khoảng cách với thứ đó, có mỗi trưởng làng là đồng hành bên cạnh.

Hắn cứ thế mà sát nhập với đoàn đội thành công.

...

-"Đội tuần tra đã trở về."

Lính canh cổng bỗng thấy một đoàn người từ phía xa đang đi tới. Cả đoàn dần dần hiện rõ, họ đang vác thứ gì đó được bao bọc bởi một tấm vải trắng tinh mà chỉ người chết mới phải mặc, một cảm giác không ổn bỗng chạy dọc sống lưng từ kẻ quan sát. Ngạc nhiên chưa hết tên lính còn nhìn thấy một thứ quỷ dị đang di chuyển ngay sau lưng lão trưởng làng, tên lính mắt mở to, mồm thì há rộng không thốt lên lời.

Cả đoàn đi trực tiếp vào trong để lại mình trưởng làng và thứ đó ở ngoài cổng, sau một hồi, ông đã thành trong việc thuyết phục tên lính. Khi hai người bước qua cửa, dân làng nhốn nháo hết cả lên, dù đang nghỉ trưa nhưng mấy ngôi nhà tranh đều tuồn ra hai ba người để nắm bắt sự việc. Một bộ phận nhỏ trong làng chạy đến chỗ đội tuần tra đang giữ đám thi thể, họ chủ yếu là hộ gia đình của các nạn nhân đã chết trong vụ khai thác; phần còn lại thì tập trung gần cổng làng vì tò mò thứ sinh vật mà trưởng làng mang về.

Tuy chưa có động thái gì từ thứ đó nhưng sự xuất hiện của nó vẫn quá đột ngột, một bất an cảm giác dần dần hình thành trong thâm tâm của mọi người, họ bắt đầu đặt câu hỏi rằng thứ đó sẽ mang lại điều gì cho làng: một cuộc sống yên bình hay một quả bom nổ chậm có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Mọi con mắt đều đổ dồn vào hắn, tiếng bàn tán, tranh luận diễn ra rôm rả một hồi lâu.

Công việc của ông còn nhiều, ông đành phải nhờ đến đám cận vệ làng mà giải tán đám đông, nhà ai về nhà nấy, sự lo lắng đầy ắp trong tâm trí họ; nghĩ đến viễn cảnh mà thứ đó trong tương lai sẽ sinh sống cùng làng thì việc đó cũng là điều dễ hiểu. Vừa nãy làng còn đang huyên náo thì giờ đây lại chìm vào sự tĩnh lặng, những tiếng khóc ai oán ở một góc nào đó của làng vang lên. Lão trưởng làng thở dài, ông biết điều đầu tiên mình nên làm bây giờ là gì.

...

Sau khi tiến vào, một ngôi làng là thứ gì đó rất mới mẻ đối với hắn, hắn cảm thấy mình nên đi một vòng để trải nghiệm.

Hắn không còn theo ông nữa, phản ứng chưa kịp, ông đã thấy hắn cách xa mình một đoạn, tai ông chưa lãng đến mức đấy chỉ là bước chân của hắn quá nhẹ nhàng rồi. Đột ngột đến với ông, ông vội vã cho gọi tên lính canh cổng vừa nãy đuổi theo để giám sát, canh trừng hắn phòng chuyện bất chắc.

Hắn đi giữa làng một cách tự nhiên như một vị du khách đến để tham quan vậy, chỉ khổ là vị khách này có ngoại hình thật quỷ dị, mọi người vội vàng then chốt cửa nhà vào để tránh họa vào thân, do tò mò nên vài cái đầu của đám trẻ dại bắt đầu ló ra khỏi cửa sổ, thậm chí những lỗ thủng của vài căn cũng được tận dụng một cách triệt để.

Thấy tình huống phát triển như vậy lão đã thả lỏng hơn, thực ra điều này cũng tốt, ông định đi đến chỗ nạn nhân các gia đình để chia buồn, nếu hắn còn theo ông thì khác gì ông đến để dọa họ, đùa giỡn trên nỗi đau mất mát của những kiếp con người đáng thương đó.

Sau khi hoàn thành công việc đầu tiên, ông cảm thấy như mình đã trút bỏ được một gánh nặng, mọi tội lỗi trước đó quấn quanh ông đều đã tan biến, họ không trách cứ ông, đó là một công việc hoàn toàn tự nguyện, chỉ là giờ họ đang cần một hai câu nói khích lệ để tự an ủi bản thân hay một bia đỡ đạn để bộc phát sự oán hận vô căn cứ mà thôi, lão trưởng làng đã ở ngôi làng này cả đời, mọi người đều đã hiểu mọi thứ về con người của ông, và ông cũng không do dự khi trở thành thứ họ đang cần.

Lão định đi kiếm hắn về thì các già làng lại tổ chức một cuộc họp khẩn, động tĩnh khi về của ông quá lớn nên ông không thể vắng mặt được.

....

-"Hầyy..."

Ông thở dài rồi ra khỏi phòng họp, trong hội nghị của các già làng, do những sai lầm mà ông phạm phải nên ông tạm thời bị cách chức trưởng làng đồng thời ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm về hành động của thứ đó. Lão giờ đây bỗng trở thành bảo mẫu của hắn.

Một hồi tìm kiếm, lão lại thấy hắn đang im lặng đứng quan sát đội tuần tra khi họ chôn cất những cái xác, bầu không khí trở nên ngập ngùng, cả đội chỉ muốn làm xong nhanh chóng để trở về.

Hắn thấy ông gọi hắn về thì bắt đầu theo ông trở lại, bằng cách nào đó giờ hắn đã hiểu phần nhỏ trong giao tiếp qua ngôn ngữ cơ thể và việc đi xung quanh ngôi làng một vòng làm hắn biết thêm chút ít về tập tục của giống loài này.

Bước vào nhà ông lão, giờ đây trời cũng khá tối, căn nhà tranh khá nhỏ bé do ông chỉ sống cô độc một mình, người vợ già đã đi trước ông. Lão có lấy cho mình hai đứa hậu duệ: một trai một gái, đứa con trai thì chết trận sa trường, còn cô con gái thì theo trai sang làng khác mà sinh sống, thỉnh thoảng vài năm cô mới về thăm ông một lần.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.