Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý nghĩa

Tiểu thuyết gốc · 1835 chữ

Giỏng tai nghe toàn bộ, Vũ Phong thấy kì lạ khi hắn đột ngột hỏi như vậy. Hiến vàng cầu thực là tên một câu truyện ngụ ngôn từ xưa lắm rồi, không rõ tác giả đi. Hồi bé cậu từng có đọc qua nhưng chỉ nhớ được mang máng. Đến nay khi hắn kể, cậu mới moi móc từ trong não mình.

-"Chẳng phải nó phê phán ba bản tính xấu của con người thôi sao?"

Cậu chẳng để tâm đến mấy cái áo nghĩa như này, nếu dựa vào các thói xấu trên để miêu tả một người thì hoàn toàn có thể ví như Hắc Kiện đây, nhưng cậu không dám nói thẳng. Với lại nếu có việc cần đối tác, ai lại tự đi làm xấu thêm hình tượng của bản thân chứ. Ý hắn cũng không phải vậy, bắt đầu giải thích.

-"Phải nhưng câu truyện không chỉ có bằng vậy ý nghĩa, đáng tiếc mọi người chỉ tập trung vào phần trọng tâm mà lại bỏ qua các phần khác. Khi ngươi nhìn nhận đủ lâu một vấn đề thì sẽ thấy nét đặc sắc riêng ở nó"

Hắc Kiện hắn thực sự hứng thú ở các câu truyện cổ tích phía loài người, đáng tiếc chính bên tạo ra lại không dành nhiều tâm huyết cho nó. Đám trẻ con thì đọc trước quên sau, đọc để giải trí, kể cả đọc để hiểu thì chúng lại không tích lũy đủ vốn kiến thức đi.

Người lớn thì bộn bề trăm công nghìn việc, thời gian ít ỏi, khi có thời gian thì mấy ai lại hứng thú đến mấy trang sách toàn chữ. Về những người mẹ, họ cũng chỉ kể qua loa để con mình trưởng thành và tránh khỏi các thói hư tật xấu trên đời.

Thấy mặt cậu còn lớ ngớ, hắn tiếp tục giải thích.

-"Ví dụ ở đoạn con rồng lần đầu tiên thấy làng đi, riêng đoạn đấy cũng đã nói lên bản tính khác của con người"

Sự tò mò trước thứ mới cũng là một trong các căn nguyên tinh thần của nhân loại, của mọi loài, một con rồng đói bị hấp dẫn bởi mùi hương, cậu bé thôn quê hứng thú chốn thành thị... Nhưng bởi vì nó không xấu hoàn toàn, tốt đẹp cũng chẳng mười phân, và nó còn là của chung không riêng gì nhân loại nên tác giả đã ẩn đi trong câu từ, chỉ để lại biểu hiện cụ thể thông qua giao long mà thôi.

Hay sự đối nghịch ở phần đầu và đoạn kết. Miêu tả năm xưa con rồng uy quyền, hùng bá bao nhiêu thì kết lại không tiếc để viết ra một thân ảnh tàn tạ, bạc bẽo bấy nhiêu, trái ngược hẳn với sức sống ban đầu.

Coi thời gian là dòng sông, nó cuốn trôi hết thảy sự việc ở quá khứ, vạn vật theo đó biến đổi thay. Không thể ngăn cản, là sức mạnh của trời, của thần linh. Khái niệm về thời gian là ẩn số đầy ảo diệu và cũng thật tinh tế khi người viết đã đối chiếu hàng chục năm chỉ bằng một cái chớp mắt hòng nổi bật lên sự huyền ảo đấy.

Thêm cả cách diễn đạt của truyện, trong đó còn ẩn chứa luồng hãnh diện, kiêu ngạo khi tác giả viết lên đi. Là loài vật đứng đầu chuỗi thức ăn, nhưng vẫn bị nhân loại gián tiếp hại chết. Sức mạnh và quyền lực ngập trời nhưng không thể cưỡng lại lợi ích riêng, cứ thế con rồng bị họ quay như chong chóng, phải nằm liên miên chỉ để cầu một bữa. Và điều đó chính là một phần lý do tại sao loài người đã đứng trên đỉnh cao của thế giới hiện nay.

...

-"Thứ lỗi, là ta dài dòng" Hắc Kiện đổi sang chủ đề khác.

Lần này hắn nói đến bản thân hồi mới nhập thành, mọi thứ còn mới lắm. Tại thời điểm còn ngỡ ngàng, tò mò mong được biết hết thảy, nhưng khu trung tâm lại yêu cầu đến giá cả.

Hắn bôn tháo bán vội da thịt sói mà mình thu được trên đường đi, số lượng chỗ đó phải gần bằng một phần tư đống vừa nãy nhưng Hắc Kiện lại chỉ thu được mỗi 30 đồng bạc từ bọn gian thương để đăng ký nghề nghiệp. Nãy hắn thu về tận 28 vàng cơ, phần tư cũng phải 7 đồng. Tra lại giá hắn biết mình đã bị lừa.

-"Chắc ngươi cũng phải hối hận nhỉ"

-"Không, chưa từng, là ta sai lầm, nhưng ta vẫn chấp nhận sự hạn hẹp về bản thân. Lần này ngươi hãy ví ta như con rồng trong câu truyện đi"

Vũ Phong biết hắn đang gợi ý cho cậu suy đoán. Cậu trầm lắng hồi lâu.

«Nghĩ nào, nghĩ đi nào, mục đích hắn làm nãy giờ... Hắn là con rồng giao vàng cho dân, lúc mới đến buôn bán bị lỗ, còn chuyện lúc nãy hắn để mình đứng quan sát cả quá trình nữa. A đúng rồi»

-"Tất cả đều liên quan đến tiền, không! Mà là cách thương thảo, lợi ích đi" Não cậu nảy số, ban nãy đứng nhìn nhưng cậu mải lo nghĩ việc Hắc Kiện đang âm mưu gì đến mình nên thờ thẫn mà quên mất cảnh vật đây.

Điều hắn chấp nhận mức giá đầu tiên là sự sỉ nhục đối với của cậu nghề. Một thương nhân hoàn chỉnh sẽ không có ai lại đi chấp nhận cái giá được ra ngay từ vòng thứ nhất cả, tất cả đều trải qua một hồi thương lượng khi đúng ý đôi bên với lợi ích lớn nhất.

Cả câu truyện vừa nãy cũng vậy, tính xấu như lòng tham, đố kị ở con người nảy sinh vì cái gì, chính là lợi ích. Con rồng trao vàng để làm gì, là để kiếm thêm về đồ ăn ngon chứ sao. Các gian thương lừa gạt Hắc Kiện cũng vì thứ được gọi là tiền đây. Còn chỗ cửa hàng vừa nãy do Minh Chủ đặc cách nên chủ sạp ngai uy quyền mới bán giá thường mà thôi.

Lợi ích muôn hình vạn dạng, được hiểu theo nhiều mặt, cực kì nhiều mặt đi, nói nó hữu hình cũng đúng nhưng nói là vô hình cũng không sai. Hết thảy đều dựa vào nó mà làm mục tiêu để sống.

-"Đúng vậy, ngươi đã thể nghiệm ra. Ta giống một con rồng ngu muội, vì không hiểu kĩ mà để cho một loài sinh vật yếu đuối hơn mình ám hại" Hắc Kiện gật đầu, đồng thời đứng dậy, quay phắt lưng ra đằng sau nhằm tiến tới cái túi.

-"Nhưng cũng không giống hoàn toàn, có người từng nói: Đừng xấu hổ khi không biết mà hãy xấu hổ khi không hỏi a. Ta khác nó ở khi biết suy nghĩ lại" Hắn nói liên tục, tay thì lôi từ trong túi ra hai tờ giấy.

-"Haha, chỉ gói gọn trong hai từ 'lợi ích'. Phải, đây chính là cách mà thế giới này vận hành, vạn vật đều chạy theo lợi ích đi. Sẽ không có kẻ thù vĩnh viễn, sẽ không tồn tại thân cận vĩnh hằng trên thế gian. Chỉ có 'lợi ích' là mãi mãi trường tồn!"

Hắc Kiện cười lớn, tay đặt hai tờ khế ước lên mặt bàn. Vũ Phong cẩn thận quan sát.

-"Bây giờ hãy bàn đến chuyện chính, hẳn ngươi vẫn luôn thắc mắc tại sao ta lại cứu ngươi, lại khổ công dàn toàn bộ chuyện này lên và mong từ ngươi điều gì.. "

Thông quan mọi sự việc mà Hắc Kiện dàn dựng cho, đầu óc Vũ Phong đã mảy may đoán được ý đồ. Điều đó còn chắc chắn hơn khi hắn lấy trong túi ra hai tờ xích thạch khế ước.

Linh cảm của cậu bay một đường, xoẹt qua đầu, chưa từng như vậy mãnh liệt. Cậu tin tưởng lại linh cảm của mình, trước đây khi tham gia chuyến buôn này là không sai. Dường như điều mà hắn sắp mang lại sẽ ảnh hưởng cả cuộc đời của cậu về sau: Lợi nhuận to lớn, vô tiền khoáng hậu. Đôi mắt cậu sáng lên một dải quang, hào hứng trọn tinh thần.

-"Là ngươi muốn hợp tác với ta!" Không ngại ngần vì tường đã cách âm. Vũ Phong thét.

Hắc Kiện khá khen cho cậu, dường như ý đồ hắn muốn đã bại lộ trước nhưng không sao. Hắn cần đối tác là một con người trí tuệ, có linh cảm cao thì càng tốt.

Xem thái độ từ Vũ Phong, Hắc Kiện hắn thầm hoan hỉ trong lòng. Hắn đã thành công trong việc bù đắp được sự thiếu sót của bản thân ở khoản thương thảo. Hắn chưa từng được dạy đây, nhưng hắn cũng nhận biết được tầm quan trọng của nó. Thực ra ở đoạn cửa hàng hắn có thể nâng giá nhưng lại không ngại hi sinh vài đồng trong công cuộc thu phục Vũ Phong.

Nghe thì nghề này nhỏ bé như các nghề nghệ thuật ở làng, nhưng không! Các nghề khác còn phải cảm nhận cái hay cái đẹp để làm nhưng riêng nó thì khác biệt, tất cả nghệ thuật, đường lối đều chú trọng vào tiền, sâu xa thì là lợi ích.

Tập trung vào ba khoản: Kiếm tiền, tiêu tiền và trữ tiền. Nghe thì đơn giản nhưng mỗi lĩnh vực đều uyên thâm đại bác, kiếm như nào, xài ra sao, trữ bao nhiêu là một hồi đánh đố. Những vị thương nhân hàng đầu đều phải nắm rõ ba yếu tố này mới có thể hoàn toàn bảo vệ được vị thế, đứng vững trên thương trường.

Tiền đại biểu cho lợi ích, nó có thể mua được hầu hết mọi thể loại ích lợi trên đời. Thời bình đao kiếm không ra thì con người khẳng định thế đứng trong xã hội bằng tiền. Ngươi ít tiền hơn thì ít quyền lực hơn, người càng nhiều tiền thì càng dễ dàng leo cao mà cách này lại chẳng rơi tí mồ hôi, sức lực nào.

Đâu phải lúc nào cũng dựa vào nắm đấm để định đoạt, chỉ cần thuê người khỏe hơn là xong. Trí tuệ, bày mưu thì sao, ngươi tính toán được mười người, ta thuê thêm người nữa thì kế hoạch đó cứ vậy sụp đổ đi. Lợi ích gắn liền với chữ tiền, thực lực cá nhân mọi lĩnh vực tuy có lớn cỡ nào thì cũng chỉ phát huy hết trong thời chiến mà thôi.

Cảm khái thêm khi biết về nguồn gốc của tiền, ứng dụng về nó. Hắc Kiện hắn không tiếc lời khen đến nhân loại đi.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.