Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình yên trước giông bão

Tiểu thuyết gốc · 1888 chữ

Hai người bước ra khỏi phòng. Sắc trời đã đổ chiều, Vũ Phong ngay lập tức bắt tay vào làm việc. Dính dáng đến tiền liền chăm chỉ ngay.

-"Vẫn là kịp"

Hắc Kiện trên đường trở lại chỗ quản giáo để luyện tập. Lần này là hắn đến đúng giờ, ông thở dài một tiếng, từ lúc hắn báo chuyện thứ hai làm ông trầm hẳn lại. Chuyện xích mích ban sáng coi như quên đi, trong đầu quản giáo chỉ còn một suy nghĩ rằng muốn kiểm định xem điều đó là thật hay không.

«Hi vọng tên đó nói dối đi» Quản giáo trước đó cố tình dạy kỹ thuật khó nhất một trong để làm sụt giảm ý chí của hắn. Từ đó làm hao mòn độ kiêu ngạo hiện tại của Hắc Kiện.

"Mài sắt kiếm thuật, mài thanh cả ý chí" Đó chính là châm ngôn mà quản giáo luôn đặt tâm huyết vào để chỉ dẫn. Nhưng nếu điều hắn nói là thật thì ông chẳng còn sót lại cơ hội nào nữa khi chỉnh lại tâm tình của Hắc Kiện đây. Tiến độ phát triển kỹ năng của hắn là quá nhanh nhìn bằng mắt thôi là đủ, nhưng bản tính vẫn dậm chân tại chỗ là điều ông không mong muốn.

-"Đã để ngươi phải đợi lâu, vẫn nên đứng xa quan sát thì hơn" Hắc Kiện rút ra thanh kiếm bên hông, tiến đến gần con bù nhìn. Không quên căn dặn một người đang đứng bên mình hòng kiểm chứng.

Hệt như đêm trước, nhưng lần này chỉ có một mục tiêu. Đường thanh ảnh kiếm rõ ràng hơn, chú trọng hơn vào một điểm.

Không có máu tươi thì lấy ánh quang làm phụ đạo. Đêm trước dựa trăng vẽ đường thanh thoát thì chiều nay, của hắn kiếm hướng nắng trời đầy quyền uy mà tỏa sáng giữa khu huấn luyện.

Quản giáo chằm chằm con ngươi vào để nhìn. Đám tân binh đang tập ở gần bị thu hút mà tạm thời dừng tay. Người qua đường mặt lấp lóe ánh quang dường như cũng chú ý đến. Hiệu ứng đám đông, dần dà lại có thêm người đến xem theo từng giây.

-"Nay khu luyện lính có vụ gì à"

-"Là tên dị nhân, Hắc Kiện hắn làm mạo hiểm giả bên Hội Minh"

-"Tên đó đang tập cùng ngài quản giáo"

-"Mắt ta rõ tốt nhưng lại không thấy đường kiếm đây" Vũ Phong cậu đang buôn bán thì việc mọi người kéo đến nơi hắn khiến cậu chung vui.

-"Oa, này không chỉ mỗi vung thanh sắt đâu, nó còn là một nghệ thuật"

-"Công nhận, trông hắn ta.. như đang vũ đạo vậy"

-"Nhưng tại sao lại có thể giữ lâu sự điêu luyện như vậy cùng với sức mạnh đi, hắn gần như chém làm đôi con bù nhìn đá rồi"

...

Tấm tắc khen ngợi một hồi thì Hắc Kiện cũng đã kết thúc buổi diễn. Quản giáo cho giải tán dân xung quanh vì còn điều phải bàn bạc.

Là người thầy đồng thời là người chứng kiến gần nhất, kĩ càng nhất, qua cách hắn thể hiện tuyệt vời như thế thì ông buộc phải chấp nhận sự thành công đó vậy. Ngay từ lúc đầu ông đã cảm nhận được từ sự tự tin đó rồi.

Quản giáo còn thừa nhận nói ra cho hắn về kỹ năng này là khó nhất một trong các loại cao tầng. Cũng là của ông tâm đắc nhất đi. Giờ ông chỉ đành phó mặc vào sự thật thời gian và ngoại cảnh để cảm hóa tên ấy mà thôi.

-"Xem ra thanh kiếm này là dành cho ngươi rồi, đến cả đệ tử đời đầu của ta vẫn không xứng khi cầm đây"

Lời nói đó từ miệng ông buột ra nghĩa là đang trao hẳn nó cho hắn. Hắc Kiện khá khó hiểu, thái độ của hắn đối với quản giáo như nào cả hai người đều hiểu rõ, chưa lường trước được điều này. Niềm vinh dự của ông đã vứt đâu mất rồi.

-"Ồ, ý ngươi là ?"

-"Là thật, nó chỉ biểu tượng cho niềm tự hào của ta thời trai tráng mà thôi. Để ta kể ngươi một chuyện đi"

Ông bắt đầu nói rằng năm xưa tính cách của quản giáo rất khác so với bây giờ. Lúc đó ông còn xuân lắm, hoài bão còn nhiều, hăng hái tuổi trẻ dồi dào với ưu thế cơ thể, tài năng khó ai cùng trang lứa có thể bì kịp nên đánh chỗ nào lại thắng chỗ đó. Bằng đấy lý do là đủ để cho ông kiêu ngạo, bất tuân như Hắc Kiện hắn đây.

Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, là ếch ngồi đáy giếng, có lần quản giáo đã chạm trán với một người mảnh mai, thấp kém hơn mình nhiều phân. Khạc mũi khinh bỉ, không chần chừ cứ thế lao vào giống con hổ đói, hai bên đấu đá một hồi. Điều bất ngờ khi ấy, chính ông mới là người nằm liệt đất. Kết thúc chuỗi thắng lâu năm của mình.

Lòng tự tôn không cho phép quản giáo cam chịu, lập tức đi tìm đối thủ của mình hôm đấy để trả thù. Càng làm ông phẫn nộ hơn khi kẻ đó là người suốt ngày say đắm trong nghệ thuật. Đó là một sự nhục nhã cực hình đối với người đặt hết nỗ lực vào kiếm như ông.

Chuộc lại lỗi lầm thì không thấy, đo đất vài lần thì lại hay. Liên tiếp nếm cay đắng vẫn không nhụt chí, đánh riết nhiều trở thành quen. Chưa biết lúc nào mà hai người đã kết thân bạn bè...

Liên tục các mảnh quá khứ của quản giáo được tiết lộ. Hắc Kiện mặt ngoài chống tay cằm để nghe, phía trong lại nghĩ thầm đến đồ vật mà hắn được trao tặng.

«Nên bán nó ngay không nhỉ, hẳn nhiều người sẽ hứng thú đến thanh kiếm đây, vua ban khỏi phải nói đến chất lượng, niềm vinh dự của một dũng sĩ năm xưa thì khi quảng bá ắt sẽ kéo đến một hồi tranh đoạt đi»

Sẽ khá đau lòng nếu quản giáo biết rằng thanh kiếm cao quý đó hắn chẳng thèm coi trọng tí gì, đem đi bán chính là lời nhất. Thừa tiền thì tự mua vài nguyên liệu để đúc lấy là xong, tuy không hảo bằng thanh đầu nhưng hắn cũng tự tin sẽ làm ra một sản phẩm thừa đủ tiêu chuẩn để lọt vào hàng tốt đi.

«Vẫn nên để sau đi, học xong khóa dạy nghề thương thảo thì mình sẽ bán. Về đối tượng giao dịch thì đã biết nên chọn ai rồi»

Còn một vấn đề nữa, trong thành nổi quá cũng không tốt, ban nãy hắn quên tính đến đoạn này. Hắc Kiện mới đến dạo gần đây mà thành nhốn nháo hết cả lên.

Dư âm từ sáu người mất tích thì chưa nói, đội buôn bị công phá tàn tạ cũng đến tai người nhiều chuyện. Chuyện Ngô Bảo là hắn trực tiếp liên quan. Ngoại hình, chủng tộc thuộc hàng độc lạ, ít người chọn nghề sát thủ nên hắn đáng thu hút hẳn lên. Vừa nãy múa kiếm đi cũng kẻ đến người xem hàng đống rồi

Bị quan sát nhiều sẽ giảm đi khả năng hoạt động của hắn, đành phải lập lịch trình riêng «Nên lặn đi một thời gian, tránh thoát hiềm nghi là tốt nhất»

-"...Và thế là ta quy ẩn về thành còn tên đó chắc lại đến thành phố đầy nghề về nghệ thuật để hưởng thụ tuổi già đi." Quản giáo kết thúc, ông chẳng phát hiện được biểu hiện chán trường nào của Hắc Kiện trên gương mặt cả. Vì mặt hắn có thay đổi được đâu.

-"Ra là vậy, thôi đến lượt phiên ngươi"

...

Hai tuần sau.

Vùng Hoang Sơn.

Trên núi, từng áng vân hải xám xịt trôi về tụ tập, kéo theo che khuất cả bầu trời. Cơn gió mạnh bạo thổi đến ào ào, mỗi lúc ngày một to, cây cối thấp kém nghiêng ngả thân, lá bay rơi rụng lẻ tẻ xuống đất. Thảm cỏ tím xoay loạn tứ tung hỗn độn báo hiệu một ngày mưa nặng hạt.

Dưới chân núi mập mờ một ngôi làng nhỏ với sự nhộn nhịp của con người.

-"Mọi người nhanh lên, sắp bão rồi kìa, chỉ mang lương thực và vật dụng cần thiết" Trưởng làng kêu to.

Do làng Vạn Thọ ở dưới chân núi nên tình trạng sụt lở đất thường xuyên xảy ra sau mỗi trận mưa lớn, hồi Hắc Kiện còn ở cũng đã xảy ra một lần. Họ buộc phải vào tình thế khẩn trương. Bỗng một vật thể nhỏ ươn ướt rơi xuống má ai đó.

Độp..lộp độp...

Tiếng kêu ngày càng rõ ràng. Mưa bắt đầu rơi, vài giọt mưa lắc rắc, mưa nặng hạt dần, rơi lộp bộp trên mái nhà gỗ. Giọt ngả, giọt xiên, lao xuống, xiên xuống, tạo thành một làn sương dày đặc, trắng xóa.

Mưa càng ngày càng lớn dần, xối xả như trời có bao nhiêu nước trút hết xuống. Không khí mát lạnh xâm nhập vào da dân làng. Nắng nóng đã lâu, mưa bất chợt giữa ngày hè khiến vài người phải chảy mũi.

-"ẮT XÌiii" Khá to và rõng rạc, một cậu thanh niên bộc phát ra ngoài.

-"Bớt yếu đuối đi Phán Anh, nhanh khuênh hộ chị túi đồ!"

-"A vâng, Ách!" Vấp phải ổ nước cậu ngã sõng soài vào bùn đất. Dương Phán Anh từ trước tới giờ vẫn chẳng thay đổi gì, một người ngốc nghếch và hậu đậu.

-"Trời ạ, tên ngu này"

Người ra xách cậu lên là trưởng làng. Ông tuy đã già nhưng giúp lấy cho dân được nhiêu thì vẫn giúp. Mái tóc bạc xõa xuống bởi mưa đang che lấp đi gương mặt bất ổn của lão, dường như ông còn đang lo lắng điều khác.

«Tại sao giờ này mà đội tuần tra vẫn chưa về»

Thường thì khi sắc trời biến đổi chút là họ chạy về ngay nhưng mãi đến lúc mưa to vẫn chưa thấy tăm hơi. Mặc cho thời tiết, trưởng làng cố lê thân mình đến gần cổng để ngó.

Mắt ông tuy không tốt nhưng lần này lại nhìn ra một bóng đen từ trong lớp sương trắng. Động thái của nó khá hối hả, chạy vội hướng phía ông. Đến khi gần lại thì ông mới biết, một thành viên tuần tra đã trở về. Tên đó đột nhiên ngã vào vai lão.

Bất thường tiếp cận, ông trợn tròn con ngươi, dịch huyết đang thay nước mưa mà chảy xuống. Mép miệng còn dính máu tươi, sau lưng áo lấp ló che đi vết chém lớn, sâu thấu tận xương tủy.

-"Ngươi.. ngươi bị sao thế này!! Những người trong đội đâu?!!"

-"M-Mau bảo..mọi..người trốn đi" Chật vật cố dặn ra từng chữ, tên đó nói xong thì ngưng hơi thở.

Hắn đã chết trong khoảnh khắc.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.