Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm đẫm máu. Cái chết thuận ý thiên?

Tiểu thuyết gốc · 1562 chữ

Xuyên thấu bộ quần áo mỏng từ chị trợ lý ẩm ướt lộ ra những điểm quan trọng của cơ thể cô thiếu nữ. Phán Anh đỏ mặt xoay người sang hướng khác, may còn có đồ lót dự phòng từ bên trong, nếu không chắc cậu ngất luôn tại chỗ mất.

May chẳng ai để ý đến hai người, lũ trẻ con khá ồn ào và cần được các người lớn chăm sóc. Bà thủ thư thở dài lo lắng vì vắng bóng một người bạn già.

«Kì lạ thật, yêu làng có mức độ thôi chứ, tận nãy giờ mà vẫn chưa thấy lão trưởng làng đâu» Vẫn là mong lão không sao đi.

Còn hai người Phán Anh theo thói quen là tiến vào trong góc khuất của thư viện.

-"Làm sao để hong khô người a!"

-"Chị yên tâm, có gió thổi tí là xong ngay ấy mà"

Đường gió thổi vi vu vào kẽ chỗ hai người, họ đều cảm nhận được một luồng mát lạnh thân.

-"ừm... Hả!! Tại sao lại có gió?"

Ào Ào!

Bỗng một trận cuồng phong từ hướng sau tủ sách thổi mạnh vào căn phòng, đống trang giấy quyển, đồ vật nhẹ tứ tung bay, bơi truyền vào là những chiếc lá còn đính dịch thủy.

Mọi thứ hỗn loạn hết cả lên nhưng chưa dừng ở đó, cơn gió mạnh bạo dập tắt hết thảy ngọn đuốc trong. Nguồn sáng bị bóng tối chiếm lấy, toàn gian rơi vào đêm đen mịt mù.

-"Mẹ ơi, con sợ" vài đứa trẻ bắt đầu oa oa khóc trong sợ hãi.

-"Tức chết ta rồi, là đứa nào cư nhiên mở khóa cửa sổ vậy" Vài cụ già thốt lên trách cứ.

Thủ thư cố giữ lấy sự bình tĩnh từ mọi người, tiện thể ra lệnh cho cô con gái của bà. Dù sao hai người đã làm trong phòng nhiều năm nên quen thuộc địa hình sẵn.

-"Trợ lý! Mau chóng đi đóng chốt nhanh!"

-"Dạ"

Nhận biết sự việc, chị trợ lý theo lời mẹ mình nhanh chân chạy đến để ngăn chặn ngọn nguồn, song bỏ mặc lại Phán Anh.

-"Chờ đã, cho em theo với"

Cả trung tâm phòng tối om, ánh trăng từ phía ngoài thì bị tủ sách che lấp. Gió rét vẫn cứ rít gào bên tai những đứa bé non dại. Bị dọa cho cả kinh, một cô con nít đang được mẹ nó dỗ dành.

-"Không sao đâu tiểu quỷ vì đã có mẹ ở bên rồi. Sẽ không có gì có thể làm hại đến con đâu, ngoan nào" Trong khoảng đen vang lên một giọng nói ấm áp đầy tình thân từ người thương.

Được truyền hứng, tiếng khóc dần thít lại, một bàn tay xoa lấy đầu cô bé.

-"V-Vâng, con sẽ ngoan... nhưng sao bàn tay của mẹ kì lạ thế ạ, nó săn chắc và to lớn lắm, móng tay còn dài nữa chứ"

-"Hả? Con đang nói gì vậy..."

Bộp!

Thần không biết, quỷ không hay. Bỗng một cỗ lực mạnh bóp lấy đầu con bé. Mạnh đến nỗi làm vỡ cả xương sọ, phá hủy mọi chi tiết bên trong! Là đầu lâu da mặt đều bị nghiền ép thành bã vụn. Chưa kịp thét trong đau đớn, chưa kịp kinh hoàng cứ thế chết đi.

Từ một cô bé ngây thơ hồng hào phúng má thì lại trở thành một trắng bệch tử thi không đầu, đổ ngã ra sàn. Dịch huyết từ cổ không ngừng chảy xuống, còn muốn chảy qua một con ngươi rời rạc, đỏ lòm của nó.

Mọi bé trẻ khác ban nãy còn khóc rống hết lên thì giờ lại ngoan bất thường, chúng tự dưng im bặt, quá im bặt. Cả quãng nhỏ thời gian diễn ra chỉ có tiếng răng rắc nhỏ, cùng chút thứ mảnh dị biệt bắn lên quần áo vài người. Họ ban đầu quy là do gió.

Nhưng cửa sổ đã đóng từ phút trước?

Trong đêm đen, có hai ba cô bỗng dẫm lên thứ chất lỏng kỳ lạ, khác hẳn với sự mỏng manh, tinh khiết của nước mưa. Có hai ba cụ thì dẫm lên vật gì đó mềm mềm thay cho sự cứng cáp của đá sàn. Họ nắn lại chút cơ chân, một lạnh sống lưng cảm giác chạy dọc cơ thể. Chưa kịp xác định xong, các tiếng hò vang lên.

-"Có ai thấy con tôi đâu không?!"

-"Tình hình như này mà còn xô đẩy!"

-"Không phải do cháu mà"

-"Từ lúc nào lại chật chội thêm vậy"

Giữa gian phòng, từ đâu đó sâu thẳm trong bóng tối phì ra các loại tiếng thở quỷ dị.

...

Phán Anh nghe được sự náo loạn nhưng cậu chỉ lo cho chị trợ lý, mò mẫm trong bóng đêm, may chỗ cửa sổ lấp ló ánh trăng nên mới dò được đường.

«A, chị ấy đây rồi» Thấy chiếu sáng cặp chân trắng nõn nà thân quen, cậu bình thản chậm rãi tiến tới. Cố tình đi rón rén hòng hù dọa trêu ngươi chút đỉnh, còn nấp đoạn mép cửa mà quang trăng không với tới được.

Zoẹt

Xoẹt một tiếng thanh, lóe sáng một đường, bỗng cả người thiếu nữ ngã xuống. Nhưng không đồng thời mà là nửa bên trái đổ xuống trước, nửa còn lại sớm theo sau.

Từ đỉnh đầu cho đến hạ bộ. Cô bị chém làm hai!

Phần đầu não, các chi tiết bộ phận trong cùng lục phủ ngũ tạng tròi hẳn ngoài, đống ruột già, ruột non bị cắt chia ra bốn phần lũ lượt lòi ra, xương sọ, xương sống tẽ làm đôi với đường phẳng hoàn hảo.

Dưới ánh trăng thanh, một thân thể lạnh lẽo, hai bên mặt xinh đẹp lại vô hồn đáp xuống nền đất, mái tóc dài rối bời xõa lên sàn, giờ đây còn được huyết tươi tô điểm thẫm lên một mảng.

Chứng kiến người mà mình thương yêu nhất bị giết ngay trước mặt, mắt chứng kiến toàn cảnh đi. Phán Anh kinh hoàng, sợ hãi tột độ, suýt chút nữa nôn mửa.

Cậu định hét toáng lên thì hung thủ bắt đầu đi ra ánh sáng. Gương mặt trung niên dữ tợn, màu đỏ tía, đầu không cọng lông trên tay còn cầm một thanh đao dính máu-Là thủ lĩnh của đoàn quái nhân Norak. May hắn không thấy, ý định trêu chọc trước đó đã vô tình kéo dài hơi cho cậu.

Ngừng lại rồi im lặng, run rẩy trong sợ hãi, không dám thở mạnh. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi là quy thiên ngay lập tức. Nhưng dưới sự dẫn dắt của sàn, dòng huyết dịch đỏ chảy xuôi dần đến chân cậu.

Theo bản năng lấy tay che miệng, cậu sắp thải nôn một bãi. Tình huống như vậy cũng thật éo le, vũng máu từ chị trợ lý chẳng tha cho, muốn kéo nhau chết chung. Không chịu đựng nổi, cậu đã đạt đến giới hạn.

Ầm ầm!!-Ọe!

Vận khí tốt, lúc Phán Anh tuôn trào thì hàng loạt các căn kệ sách đổ sập xuống theo hiệu ứng tạo tiếng động lấn át.

-"Ta đã bảo nhẹ nhàng rồi cơ mà" Norak bị thu hút nên quay sang hướng khác. Tiếng hét theo đó vang lên.

-"Á!!!"

-"C-Cứu mạng!!"

Giờ đây cơn bão đã thuyên giảm, ánh trăng không bị tủ sách chắn nên cũng chạm tới trung tâm của thư viện. Quang cảnh cứ thế hiện lên khá rõ ràng. Phán Anh cũng đảo mắt nhìn theo.

Đống quái nhân vung đao loạn vào các dân làng. Hỗn tạp thi thể trẻ em, cụ già và các cô gái ập vào mắt cậu. Có thân thì mất đầu, có xác gái thành niên lộ bầu ngực sữa thoáng một lỗ thủng hẳn là bị moi tim ăn sống, nằm lênh láng bãi vùng máu.

Các bộ phận chân, tay mịn màng, ngọc ngà bị cứa văng vãi khắp sàn. Những mầm non tương lai của thế hệ bị dẫm cho nát bấy, vài đầu lâu già cỗi lăn lông lốc thay...

...

Thân cây bị chặt, lá cỏ bị nhổ, đất đá tự nhiên bị phá làm công, động vật bị giết hại để lấy thịt, quái nhân tàn sát loài người vì báo thù hay thú vui?... Một vài chuyện thì cần lý do, một vài cái thì không cần đến.

Trời đất bất nghĩa chữ "nhân", coi vạn vật như cỏ rác. Bất công với mọi thứ, duy chỉ khi chết mới bình đẳng với vạn sinh linh.

Coi thiên địa như dòng hà nghịch lưu vĩnh viễn, không có điểm cuối, phía nó dạt về chỉ còn quá khứ.

Chẳng lẽ chính cái chết mới thuận ý trời, như một con cá ốm yếu đã đạt đến cực hạn và không thể bơi về phía trước, nó sẽ kết thúc bằng việc bị trôi vào quá khứ.

Chẳng lẽ một sinh mệnh đang được sống lại là nghịch thiên, bị trời trừng phạt phải bơi mãi đến đường tương lai vô định hình, mệt mỏi vẫy mai trong dòng nước mênh mông vô tận. Cuối cùng, sau bao nhiêu khắc khổ và nỗ lực vẫn hoàn về cái chết ?

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.