Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xui xẻo ngày mới

Tiểu thuyết gốc · 1773 chữ

-"Tạnh rồi sao"

Hắc Kiện về đến cổng lớn, gió mưa lướt qua chỉ một chút là ngưng, hiện tại còn tầm một giờ nữa là trời sáng.

Đã gần ba tuần kể từ khi hắn đến Đại Loan thành, đống chuyện kì lạ mà hắn tạo ra cũng vơi đi gần hết. Thường ngày sinh hoạt trở lại với nơi đây.

Chết là hết, mọi người đều có cuộc sống riêng của họ, đâu phải lúc nào cũng đi nghe ngóng mà xót thương cho các nạn nhân đây.

Nhà ngươi có đám tang chẳng lẽ người khác phải đeo khăn trắng, tuy thô mà thật, nỗi đau tồn tại ở gia đình các hộ xấu số còn những người xung quanh không hề sai nếu hoàn lại cảm xúc bình yên đi.

Còn về chuyện Hắc Kiện, dạo gần đây hắn cũng không làm hoạt động gì quá nổi bật nên chẳng ai thèm nhòm ngó đến nữa. Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, chỉ đối với dân thường mà thôi. Các cao tầng và bang hội trong thành đã bắt đầu chú ý quá hắn đi.

Trở thành đệ tử chân truyền của quản giáo, trình độ hắn còn được xác định qua màn biểu diễn hồi trước. Đã thế mấy đêm gần đây còn có hai ba người thuộc nghề trinh sát bí mật theo dõi hắn hoàn thành các loại nhiệm vụ từ xa. Giờ những người đó đều nhận thức được sự "may mắn" hồi mới đến chỉ là vỏ bọc, Hắc Kiện hắn vẫn luôn duy trì tốc độ xong nhiệm vụ cấp đồng và bạc chỉ trong một đêm. Chẳng ai dám khinh rẻ tên dị nhân này nữa.

Sau khi hắn vào trong thì lác đác vài người cũng tiến nhập. Không ngừng ở đó, tuy họ diễn vài động tác giả hay tách ra để dễ bề quan sát thì đều quy hướng về hắn.

Hắc Kiện biết rõ mình đang bị dòm nhưng phát hiện tại trận là không cần thiết, điều này cũng khá tốt khi chính bọn đó sẽ là minh chứng cho sự trong sạch của bản thân. Một tên chỉ biết đến tiền suốt ngày chăm chăm vào nhiệm vụ thì dễ dàng xóa bỏ hiềm nghi lắm.

Chấp nhận mất chút sự riêng tư nhưng hắn không phải con người nên không vấn đề về lĩnh vực sinh hoạt, tiện thể tạo một không khả nghi động thái và tránh việc bị đổ tội oan hay đống lặt vặt rắc rối. Hắn đang giữ vững cái uy mà đã gây dựng.

Di chuyển đến xưởng rèn còn phát sáng trong ngõ, đứng tại đó là một người đàn ông trung niên độ bốn mươi đến bốn lăm tuổi dáng hình to khỏe. Tuy trời còn tối nhưng bác thợ dậy khá sớm để hưởng khí trời mát mẻ sau cơn mưa.

Thấy Hắc Kiện tiến đến, bác đứng chào cậu.

-"Yô, nay ngươi muốn tham khảo tiếp hay muốn nhờ gì đây"

-"Ta sẽ tự đúc lấy, nếu ngươi không có đơn hàng"

-"Chẳng ma nào đặt vào giờ này đâu, chí ít ta sẽ làm sau khi ăn sáng, ngươi cứ thong thả"

Từ vài người đến toàn bộ dân trong thành đối với Hắc Kiện thái độ hòa hoãn hơn nhiều, giờ giao tiếp đã có thể như bình thường. Ngoại hình cao ráo kì lạ không làm họ để tâm nữa rồi. Hắn đã ở trong tầm "kiểm soát" của mọi người nên khái niệm quái vật cứ thế biến mất.

Hắn mấy nay còn hay lui lại mấy chỗ nghề thủ công nên vài người thân thiện hơn thường, họ thấy cơ nghiệp của mình được tôn trọng bởi tên chiến binh dị nhân này.

Trong phòng rèn, Hắc Kiện giơ tay cao, hạ lực mạnh. Tiếng "cheng" vang lên liên hồi. Va chạm kim loại, các nguyên vật liệu dần dễ hình dung, những bán phẩm nối đuôi nhau mà thành. Trình độ tay nghề của hắn khỏi phải nói, xem ra việc tham khảo thêm từ xưởng này không nhiều lợi như hắn nghĩ.

Còn về mục đích chế tạo, Hắc Kiện quyết định làm một thanh kiếm khác kích cỡ y hệt cũ ngoài thanh mà quản giáo tặng. Hắn còn đúc thêm chục cái đạo ám phi tiễn, hơn hai tuần đêm hùng hục phi không khỏi mất vài cái đi.

Mà chỗ nhiệm vụ hắn thực hiện đâu phải dăm ba loại thường, toàn là thưởng nhiều trong cấp bạc đi, hơn nữa hắn đâu biết trong đó còn xảy ra tình huống oái ăm nào. Ví dụ ngay đầu tiên bạc nhiệm vụ trông dễ xơi vậy nhưng vẫn là sự kiện ngoài ý muốn bởi con lang vương rồi.

Biến vận không thể lường trước, có lần Hắc Kiện còn suýt làm mất cây kiếm đáng giá. Thế nên lần này hắn sẽ cho nó bám bụi trở lại vì càng về sau nhiệm vụ càng khó. Nếu gãy thật thì lại phí mất một đống vàng.

...

Bình minh đến và tọa lạc phía thiên, ánh sáng nhàn nhã hạ xuống mảnh đồng bằng nơi đây. Giọt sương long lanh tồn đọng trên những chiếc lá thảo xanh non và tươi tốt. Khí khổng trời mây thoáng đãng xen lẫn sự trong lành và mát mẻ, xa xa là vài ba chiếc động vật đang đùa giỡn trên từng vũng nước nhỏ. Một đêm mưa nhẹ là đủ để nghịch đảo cảnh quang vào giữa cái nắng hè oi bức.

Nhưng sắc trời là thế, lại một người thức dậy khỏi giường với gương mặt thiếu ngủ, đầy khó chịu.

-"Haizz, đã lần thứ bốn tên ấy đem giấc mộng của mình tiêu hủy đi" Đôi mắt thâu đen mệt mỏi, tông giọng than phiền láu cá quen thuộc. Là Vũ Phong

Cậu thuê hẳn một căn nhỏ trong ngõ vì được Hắc Kiện gợi ý ở đây giá rẻ và giảm bớt sự chú ý khi hắn đến để bàn chuyện với cậu. Rẻ thì rẻ thật, tiền thì cũng đã giả rồi nhưng cứ chập tối hắn mới đến học thì làm gì có thời gian nghỉ ngơi. Đã thế thỉnh thoảng còn hay tới xưởng cạnh nhà hòng phá bĩnh cậu luôn. Muốn hối hận giờ cũng đã muộn.

-"Kệ vậy, chút phiền phức này chưa đáng bằng số tiền thuê nhà.."

Lững thững đứng lên chào đón ngày mới bằng bộ dạng mệt mỏi. Vũ Phong tốn ít phút để sinh hoạt và trải chuốt bản thân, chỉn chu đàng hoàng vì ngoại hình cũng chiếm yếu tố ảnh hưởng đến thương nghề.

Có cơ hội tận dụng sao lại lãng phí, lợi ích mà nó đem lại lớn lắm. Chẳng cô gái nào lại đến mua mỹ phẩm từ một tên xấu khụm cả mà toàn chọn chỗ có trai tài gái sắc quảng bá như thương hiệu thôi, mặc cho chất lượng chúng là như nhau. Đến cả mấy lão thương già còn hận không thể quay lại thời trai trẻ để thu hút khách hàng đây.

Suốt hơn hai tuần qua, Vũ Phong điều dẫn bọn nhân sự rời rạc từ vụ thảm kịch mà cật lực bán tháo xong hết chỗ gian hàng, khá dứt khoát và không có ý định giữ lại để đổi.

Dù sao xưa Vũ Phong cũng chỉ học qua loa phần đồ vật, chứ nói đến thực phẩm thì hiếm ai cùng lứa có thể áp đảo cậu. Sự tự tin đó cậu đã hình thành từ lúc nghèo rớt mồng tơi, chiếc bụng cồn cào đói cũng là lý do cải thiện kinh nghiệm về việc hiểu rõ tầm quan trọng của thức ăn đi.

-"Hehe, khẩu phần ăn ưa thích của dân trong thành sắp rơi vào tay ta rồi" Miệng cậu nhếch lên đoạn.

Giờ vốn đã dư dả, Vũ Phong nóng lòng đợi tin tốt từ vài tên trợ lý mà cậu cho đi thu thập thông tin mấy hôm trước. Nhưng đồng thời còn một điều cũng đang chờ cậu.

-"Thôi chết, theo bản hợp đồng..."

...

Vùng rìa phía đông Tây Vực

Trái ngược với trên, quang cảnh xung quanh chân núi của Hoang Sơn lại bị tàn phá, hỗn loạn hết cả lên. Giông bão rải mưa bắn nặng hạt, tấn công không thương tiếc nhằm đâm thủng và thổi bay tán lá. Gió lốc cuồng bạo cứa đổ thân cây, đất đá lởm chởm ngăn xung kích ngầm. Để lại bình minh một bãi chiến trường lỏm ngỏm mái đầu nhà tranh.

Đâu đó còn có cả đầu người.

-"Khặc, khặc" Phán Anh ho khan ra vài miếng đất. Dần cậu lấy lại nhận thức.

-"Mình-mình còn sống!!" Biết vong chưa rời khỏi xác, Phán Anh một khắc yêu đời.

Đêm qua khi cơn lũ quét xuống, tên quái nhân to con kia ngẫu nhiên đã chắn gần hết thiệt hại vào người. Sống sót thần kỳ trong nghịch cảnh, cậu cảm khái mãnh liệt trong lòng.

-"A, làng Vạn Thọ" Tầm nhìn lọt mắt, xem ra nơi sinh sống lâu năm của cậu đã đi đến hồi kết.

Hết thảy đều nằm sâu dưới lòng đất, nhưng điều đó còn tốt hơn việc bị đám quái nhân kia tàn sát và ăn thịt nhiều lần, họ chết còn có chỗ chôn. Và xem ra nhóm quái nhân kia cũng đã rời đi. Động tĩnh qua khá lớn, vì chắc ăn mà thủ lĩnh đám đó cho rời.

-"Hự aaa"

Giờ nhìn lại cơ thể cũng đang bị lấp sâu trong bùn đất của mình, Phán Anh cố gắng đến mấy cũng không thể thoát ra được. Toàn bộ chân tay hiện tại rũ rượi đau, không sao mới lạ. Dưới trời giông mà cậu chạy hăng thế thì cũng dễ hiểu.

Ngoài ra chiếc bụng Phán Anh bắt đầu réo rung, khuôn mặt thì hóp lại phần má, chất ẩm từ đám bùn thì ngấm vào da thịt cậu, nước mũi theo đường chảy dài đến tận cằm. Ốm đói là điểu hiển nhiên, coi như ông trời đã thu phí giữ mạng của cậu đi.

-"Ông trời thật ác độc, bất lương tâm a!"

Phán Anh tình trạng kiệt quệ tinh lực, chẳng thể làm gì mà than lấy than để, nước mắt rưng rưng hu hu khóc.

Bỗng có con chim bay qua còn "an ủi" cậu một bãi vô đầu, hẳn câu thề ban nãy đã khiến ai đó tức giận đây.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.