Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mới Đến [3]

Phiên bản Dịch · 3344 chữ

Chương 4: Mới Đến [2]

Dịch và biên: LinhMuội

----------oo0oo----------

Trong hành lang, Tề Lân mũm mĩm đi ở phía bên trái của Tần Vũ, hỏi rất nhiều: "Anh bạn này từ nơi nào tới vậy?”

"Khu vực quy hoạch?"   

"Từ cái địa phương quỷ quái kia sao?" Tề Lân giật mình: "Thật sự là không dễ dàng chút nào a. "   

"Có một chút may mắn. "Tần Vũ mỉm cười.

Tề Lân gật đầu, cũng không tiếp tục đào sâu hơn. Vì trong những năm gần đây, việc thiếu thốn thức ăn và đồ uống diễn ra, ai cũng có một số bí mật không muốn cho người khác biết, điều này hết sức bình thường.

  

Trong khi hai người bước đi nhanh chóng, Tề Lân đã giới thiệu tình huống cơ bản của sở cảnh sát. Bộ phận chức năng này chủ yếu chịu trách nhiệm về công việc hình sự trong một khu vực, bao gồm an ninh công cộng, phát hiện vụ án,...v.v. Nhưng nó không bao gồm các loại nhiệm vụ hành chính như đăng ký hộ gia đình, nhập tịch, cấp giấy phép cư trú, và xử lý các thủ tục xuất nhập cảnh. Nói một cách thẳng thắn, nó hơi giống như là cục phân chia của thời đại trước, nhưng chức năng của nó cũng không quá hoàn chỉnh. Chẳng hạn, bộ phận nơi Tần Vũ làm việc không chỉ phải bắt một vụ án hình sự lớn mà còn phải quản lý trật tự công cộng cơ bản.

Sau khi dành hơn một giờ, Tề Lân dẫn Tần Vũ đi qua tòa nhà năm tầng của Sở cảnh sát và giới thiệu hắn ta đến một nơi như kho vũ khí, phòng thử nghiệm, phòng thẩm vấn, phòng đào tạo và căng tin. Trong quá trình tiếp xúc giữa hai người, Tần Vũ nhận thấy Tề Lân là một người rất khéo đưa đẩy, về cơ bản có thể bắt chuyện được một vài câu với mọi người ở mọi nơi mà anh ta đi qua. Và sự kiên nhẫn của anh ta cũng rất tốt, miễn là Tần Vũ hỏi, anh ta đều có câu trả lời chi tiết, ít nhất thì mặt ngoài anh ta cũng là một người tốt.

Hơn hai giờ chiều, Tề Lân dẫn Tần Vũ đến bộ phận truyền thông và yêu cầu anh ta mua một chiếc điện thoại di động. Nhưng người sau liếc vào quầy và thấy rằng điện thoại chỉ có một kiểu, bộ dáng của nó trông vô cùng cũ kỹ, và giá cả cũng lại rất không thân thiện.

"Đây là thương hiệu gì, tôi chưa bao giờ nghe về nó?" Tần Vũ quét qua những chiếc điện thoại di động và nhìn Tề Lân. "Quên đi, đợi tôi ổn định rồi sẽ tự đi ra ngoài mua nó một mình, ở đây quá đắt "

Tề Lân nghe thế thì lập tức cười, quay lại và nhìn chàng trai ngồi trong quầy, nói thầm vào tai Tần Vũ nói: "Anh bạn vẫn nên mua ở chỗ này thì hơn.”

“Tại sao?” Tần Vũ không hiểu được.

"Không vì cái gì hết." Tề Lân nói với một cái nháy mắt. "Khi chúng ta lần đầu tiên đến nơi này, tốt nhất là đừng cố làm cho bản thân mình trở nên đặc biệt. Mặc dù điện thoại này không phải là rất dễ dàng để sử dụng, nhưng nó lại nó không cần kết nối với các hệ thống Bộ Giao thông. Một khi cậu đã nhập dữ liệu của cậu vào hệ thống lớn, cậu có thể trực tiếp nhập họ tên là có thể ngay lập tức sử dụng rồi."

Tần Vũ đã sống ở khu vực quy hoạch trong vài năm, hắn ta có thể không hiểu mấy cái quy tắc đối nhân sử thế cơ bản nhất của con người sao? Vì vậy, ngay sau khi Tề Lân nói câu kia, hắn ta đã không cố gắng nữa mà nén đau thận nói một câu với nhân viên bên trong quầy: "Vậy hãy giúp tôi lấy một cái, cảm ơn."

Tại sao lại nén đau thận?

Vì Tần Vũ là một người cực kỳ giàu có nhưng hắn lại cũng rất keo kiệt, hắn ta có thể chờ đợi chỉ để mua một đôi vớ mà có hướng dẫn bảo hành. Chính vì tính cách này của hắn ta, hắn ta mới có thể cung cấp tiền để hỗ trợ bản thân vào thời điểm quan trọng và có thể mua một công việc ở Đặc Khu Thứ Chín này.

Sau khi lấy điện thoại di động, Tề Lân đưa hắn ta ra khỏi sở cảnh sát và đến một cửa hàng bán vật dụng hàng ngày ở bên kia đường.

Vào tháng 8, mặc dù bầu trời trong xanh, nhưng trời vẫn lạnh như mùa đông, thậm chí tuyết cũng có thể được nhìn thấy trên đường phố.

"Có phải tuyết luôn rơi ở đặc khu không?" Tần Vũ hỏi.

"Ba năm nữa." Tề Lân trả lời.

"Mẹ nó, không để con người sống sao." Tần Vũ lắc đầu và thở dài.

Hai người trò chuyện và bước vào một cửa hàng nhu yếu phẩm lớn hàng ngày.

Tần Vũ liếc nhìn quanh cánh cửa, dùng tay vỗ nhẹ vào chấm bùn nhỏ rải rác trên chân, nói với một nụ cười: "Cửa hàng này khá lớn, nhưng lại không có ai."

"Cậu nhìn một chút xem, hãy mua bất cứ thứ gì mà cậu cần ." Tề Lân làm một điếu thuốc lá điện tử.

Tần Vũ lang thang khắp các kệ để tìm kiếm đồ, nhưng nếp nhăn ngày càng trở nên trở nên căng hơn khi hắn ta đi qua, hắn đi đi lại lại trong hơn mười phút, nhưng hắn lại không lấy một món đồ nào.

"Tại sao bạn không lấy đồ?" Tề Lân hỏi từ bên ngoài.

Tần Vũ cau mày và nhìn Tề Lân, chớp mắt và hỏi, "Anh bạn, anh có tin không?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Hàng hóa trong phòng này cao hơn ít nhất 30% so với giá bên ngoài, và có rất nhiều thứ là hàng giả a.”

“Hàng hoá là không tốt, nhưng mới đến chúng ta đều phải mua ở đây.”

"Nhưng tại sao chớ? "Tần Vũ thắc mắc.

"Bởi vì cửa hàng này được mở bởi chị giá cảu Đội trưởng Viên.” Tề Lân thì thầm: "Đó là đơn vị mua hàng được chỉ định bởi Tổng Giám đốc Cảnh sát."

Tần Vũ nghe thấy vậy thì sụp đổ: "Tôi muốn hỏi, Cục trưởng Lý cũng mua hàng ở đây sao?"

"Tất nhiên là không a, ngay cả khi Cục trưởng Lý muốn mua, Đội trưởng Viên cũng không dám bán nó.” Tề Lân đảo mắt và giải thích: " Những người đến mua ở cửa hàng này là những người mới, cậu phải mua đồ ở đây trong hai tháng, sau đó sẽ không cần mua ở đây nữa."

“Tôi sẽ không mua ở đây đâu a.” Tần Vũ nói: “Cậu đưa tôi đến chỗ khác mua đi.”

Tề Lân nói: "Cậu có nhiều tiền thì bỏ ra một chút đi. Nghe tôi nói, mua đồ dùng ở đây đi, đừng có làm bản thân mình trở nên đặc biệt."

"Tôi đã mua một chiếc điện thoại, nghĩa là tôi đã cho đội trưởng một cái mặt mũi rồi." Tần Vũ bước tới, đi ra ngoài.

"Này, Tần Vũ, hãy nghe tôi ..."

"Có phải cậu cũng nhận được hoa hồng nhờ việc bán hàng không vậy?"

"Nghe tôi nói, cậu chỉ cần mua một ít ..."

"Mua cái qq ấy! Giấy vệ sinh thì như lưỡi dao, không cẩn thận đụng phải mà tôi phải dán băng cá nhân đây này.”

Tần Vũ không hề thảo luận với đối phương nữa mà đi thẳng ra ngoài.

......

4:30 chiều .

Ở lối vào phòng ngủ của sở cảnh sát, cánh cửa thứ 2 của Đội điều tra hình sự số 1, Tề Lân mỉm cười và nói lớn với nhiều người trong nhà: "Lão Tam, thôi đã mang người mới về rồi nè."

Trong nhà, sáu, bảy chàng trai đang chơi bài quanh một cái bàn tròn, một trong những người đó nghe được giọng nói của Tề Lân, ngước lên nhìn Tần Vũ nói: “Vào đi"

Hai người đi vào nhà khi nghe thấy vậy. Tần Vũ liếc nhìn hoàn cảnh trong nhà, diện tích trong này tổng cộng chưa đầy 30 mét vuông, nhưng lại có sáu cái giường tầng, vậy có nghĩa là có mười hai cái giường, có thêm hai cả hai cái tủ sắt thông thường cộng thêm rất nhiều đồ dùng cá nhân. Nói tóm lại, nó trông rất đông đúc, nhưng bề mặt vẫn gọn gàng, ít nhất là không có cảm giác đặc biệt gì.

"Tần Vũ, để tôi giới thiệu với cậu, đây là Lão Tam, là trưởng nhóm.” Những lời của Tề Lân nói một cách uyển chuyển chỉ ra danh tính của bên kia: "Lão Tam đã làm việc ở đây được ba năm, năng lực vô cùng lớn. Anh ấy là cánh tay phải đắc lực của Đội trưởng Viên. Lão Tam, đây là Tần Vũ, người anh em mới của chúng ta."

"Xin chào Lão Tam.” Tần Vũ mỉm cười và đưa tay với người bên kia.

Người được gọi là Lão Tam kia cạo đầu phẳng, quay đầu lại liếc nhìn Tần Vũ, cầm một lafd bài trong tay, chỉ gật đầu với hắn ta một cách tượng trưng, sau đó hỏi: "Đến từ chỗ nào?"(DG: Chủ ngữ của câu đâu? Sao có thể hỏi mà thiếu chủ ngữ được, loại này là loại dô họk!)

“Khu vực quy hoạch." Tần Vũ thành thật trả lời.

Lão Tam sửng sốt: "Khu vực quy hoạch? Cậu làm gì ở đó vậy?"

"Giúp ông chủ giao một số hàng hóa, chủ yếu là nhu yếu phẩm hàng ngày."

"Kiểm kê hàng hóa sao? Điều đó không thật dễ dàng."

“Không, không, tôi chỉ phụ trách lái xe mà thôi."

"Ah, thì ra là tài xế." Ánh mắt ngạc nhiên của Lão Tam đã biến mất, anh ta lười biếng hỏi: "Lý do để cậu vào sở cảnh sát là gì?"

"Bạn tôi chào hỏi, sau đó tôi bỏ tiền ra để vào được đây."

"Ồ, bỏ tiền mua việc làm sao?" Lão Tam bây giờ chỉ nhìn chằm chằm vào lá bài trên tay và nói: " Được rồi, đợi Đội trưởng Viên quay lại rồi anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu. Tề Lân, cậu để anh ta ở trên giường cạnh cửa sổ. "

"Tốt."

Tề Lân chạy đến chỗ Tần Vũ và nói: "Cậu sẽ ngủ ở cái giường đó."

"Được." Tần Vũ mang theo hành lý và những nhu yếu phẩm mới mua trong phòng bảo vệ, lập từ cất bước đi vào bên trong.

"Này, đợi một chút." Lão Tam quay đầu lại, thấy những đồ vật trong tay của Tần Vũ, hét lên ngay lập tức.

"Có chuyện gì vậy, Tam ca?" Tần Vũ quay lại.   

Lão Tam liếc nhìn chiếc túi trên tay Tần Vũ: "Cậu mua những nhu yếu phẩm hàng ngày này ở đâu?"

"Tôi cũng quên tên rồi, chỉ là một cửa hàng bên cạnh đơn vị." Tần Vũ thuận miệng trả lời.

Lão Tam ddag chơi bài bỗng quay sang hỏi Tề Lân với khuôn mặt vô cảm: "Tề Lân, chúng ta phải mua đồ ở đâu, cậu có nói với người mới không vậy?"

Chương 5: Mới Đến [3]

Dịch và biên: LinhMuội

---------------oo0oo---------------  

Tề Lân có chút bối rối khi nghe điều này. Chẳng nhẽ nói rằng tôi bảo cậu ta mua ở đó, nhưng cậu ta nhất định không nghe, một mực tự đi chỗ khác, nhưng như vậy có vẻ không được trượng nghĩa cho lắm.

Sau một lúc im lặng tầm khoảng hai giây, Tần Vũ ngay lập tức chộp lấy một câu: "Tề Lân có nói để tôi mua nhu yếu phẩm hàng ngày ở cửa hàng bên kia đường. Nhưng nó hơi tốn kém một chút, và tôi không có nhiều tiền trong người của tôi, vì vậy tôi đã đi và mua nó ở cửa hàng bên cạnh..."

"Heo nè. " Lão tam đang chơi bài, Tần Vũ khó hiểu đứng im vài giây, mấy giây sau Lão tam mới nói một câu: " À, không sao, cậu có thể dọn giường được rồi. "

"À. " Tần Vũ gật đầu rồi bước vào trong, cúi đầu mở túi, bắt đầu dọn giường.

Tề Lân đứng cạnh hắn, trong khi siêng năng giúp cậu ta dọn dẹp, thì thầm nói: "Khi có người mới đến đây, tất cả bọn họ đều ngủ ở trên cái giường nằm bên cạnh cửa sổ giống như cậu vậy. Vì ở đây không khí bị lọt vào, mà trời lại khá lạnh vào ban đêm... Tôi khuyên cậu nên đắp cả áo khoác cả chăn, vậy mới đủ ấm. Kiên trì một thời gian, đợi người mới đến cậu sẽ được ngủ ở chỗ khác tốt hơn."

"Không có gì, tôi đã từng sống như này ở bên ngoài được vài tháng." Tần Vũ hoàn toàn không để trong lòng, cúi đầu mở hành lý. Hắn ta rút ra từ bên trong hai hộp thuốc lá Trung Hoa và nhét chúng vào tay Tề Lân.

"Cậu làm gì vậy?" Tề Lân sửng sốt khi nhận được hộp thuốc lá.

"Tôi thấy cậu vừa hút thuốc lá điện tử." Tần Vũ trả lời với một nụ cười: "Trên người tôi cũng không có cái gì tốt hết, vì vậy tôi mới đưa cho cậu hai hộp thuốc lá này, cậu đã bận rộn với tôi cả ngày rồi, cảm ơn cậu nhiều."

Trong thời đại mà ăn uống là cả một vấn đề lớn lao, thuốc lá bình thường là một thứ gì đó rất sang trọng. Hơn nữa, đây là một thương hiệu thuốc lá được sản xuất từ thời đại trước, hầu hết những người hút thuốc thậm chí không có được nó, bình thường không thể thấy được nó.

Tề Lân cầm hai bao thuốc lá, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói: "Cậu ở khu vực quy hoạch có thể trao đổi thứ này sao? Trung Hoa, tôi đã thấy không thấy thứ này trong nhiều năm qua!"

"Những nơi nghèo cũng có lợi ích của những nơi nghèo.” Tần Vũ cười toe toét: "Tôi sẽ tự làm những phần còn lại, chắc hắn là cậu cũng đang rất đang bận, tôi sẽ mời cậu đi ăn gì đó khi cậu quay lại."

"Cảm ơn nhiều, anh bạn!" Tề Lân cũng không khách khí, cúi đầu bỏ hai hộp thuốc vào túi.

Trong khi hai người đang nói chuyện, Lão Tam đột nhiên quay lại, ngoái cổ lại nhìn vào Tần Vũ, cười nói: "Ồ, có đồ cứng trong tay nha?"

Tần Vũ không nghĩ tới những người này lại quan sát mình nãy giờ, vì vậy hắn sững người một lúc mới đáp: "Bạn tôi đưa nó cho tôi."

"Đồ tốt nha, tôi cũng chưa thấy qua." Lão Tam cười lạnh nói một câu.

Tề Lân sững người một lúc, rồi lập tức lấy ra hai hộp thuốc Trung Hoa, cúi đầu và bước tới và nói: "Chúng ta đều là anh em, mọi người cùng hút thuốc. Đến, đến, từng người một."

Tần Vũ đưa cho Tề Lân điếu thuốc, đó là bởi vì người kia đã ở với hắn ta một ngày, và hắn ta có một chút xấu hổ, vì vậy hắn ta tặng hai hộp thuốc lá để bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng hắn ta không nghĩ rằng hắn ta nợ bất ai ở trong căn phòng này. Nhưng Lão Tam đã nhìn thấy nó, và hắn ta nhớ tới rằng hắn ta sẽ phải sống ở ngôi nhà này trong tương lai, làm việc kia là không sáng suốt. Vì vậy hắn ta cúi đầu và lấy ra một hộp thuốc lá Trung Hoatừ túi của mình.

Trên bàn chơi bài, Lão tam đưa tay ra và đẩy cánh tay của Tề Lân ra: "Thuốc này rất tốt, tôi đã không hút nó trong rất lâu rồi, thực sự không quen.”

Tề Lân choáng váng.

Tần Vũ nghe thấy lời này có vài phần châm biến, hắn cau mày và nhét bao thuốc vào túi, tiếp tục là việc của mình.

Lão Tam ném bài xuống, với một nụ cười trên khuôn mặt, quay lại với Tần Vũ, nói: "Chúng ta có một quy tắc ở đây, người mới đến đâyppair trực ba ca liên tiếp. Ngày mai, ngày mai rồi thêm một ngày mai nữa, cậu phải là ba ngaỳ liền, không có vấn đề gì chứ?"

Tần Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tề Lân, ánh mắt người sau có một chút lảng tránh, hắn ta ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tam Ca, cả ba ca ba ngày làm việc như thế nào?"

"Chỉ đơn giản là làm việc liên tục, Ban ngày thì thì ở trong này, ở trên đường phố vào ban đêm." Lão Tam cầm cốc nước lên rồi nhấp một ngụm.

"Có tiền làm thêm giờ không?" Tần Vũ hỏi lại.

"Cái này là quy tắc của đội chúng ta, làm thế nào có thể có tiền tăng ca đây?" Lão Tam trả lời mà không ngẩng đầu lên.

"Tần Vũ, cậu chịu khó làm trong ba ngày đi. Tôi sẽ tìm ai đó rồi sắp xếp một trực cùng cậu trong hai ngày." Tề Lân do dự một lúc lâu, nhìn xuống bao thuốc Trung Hoa trong tay, căng da đầu nói một câu.

"Cậu rất trượng nghĩa nhỉ, Tiểu Tề." Thanh niên ngồi bên trái Lão Tam cười đầy ý trêu trọc.

"Tất cả đều là anh em, nên giúp đỡ lẫn nhau." Tề Lân mỉm cười.

Lão Tam đặt ly xuống và chỉ vào Tề Lân, nói: "Cậu ta đã có được bộ đồng phục của mình, cậu hãy hướng dẫn cậy ấy cách sắp xếp ca đi."

"OK." Tề Lân gật đầu.

"Tam ca, tôi không thể làm suốt ba ca được." Tần Vũ đột nhiên nói.

Lời vừa mới nói ra, căn phòng im lặng một lúc.

Lão Tam liếm môi và ngoái cổ lại nhìn Tần Vũ, anh ta ta hỏi: "Những người mới đến đều có thể làm được, tại sao cậu không thể làm được chứ?”

"Trái tim tôi không tốt, vì vậy cho nên tôi không thể thức suốt đêm được."

"Không sao đâu, tôi sẽ chuẩn bị vài viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh cho cậu, yên tâm đủ cho ba ngày."

"Tôi nói, tôi không thể làm được ba ca liền.” Tần Vũ cười đáp.

"Cái con bà nhà nó!" Khuôn mặt Lão Tam lập tức trở nên âm trầm: "Tôi có thể làm được, tại sao cậu lại không thể làm được?"

"Tam ca, Tam ca, tất cả chúng ta đều là anh em, anh đang làm gì vây? Nói chuyện từ từ đi... Haha." Tề Lân bước tới giảng hòa.

"Bụp!"

Lão Tam đấm vào vai Tề Lân: "Mày nghĩ mày là cái con c** gì, mày có quyền nói chuyện ở đây sao? Anh là anh em của mày?"

Tề Lân nắm chặt điếu thuốc trong tay, cúi đầu xuống, đứng tại chỗ, không tiếp tục nói mà quay đầu lại và bước đi.

Lào Tam dẫn bốn người bước tới, nhìn vào Tần Vũ, hỏi: "Thứ hai tuần tới sẽ là ca của mày, đell cần quan tâm mày khi nào bệnh tim của mày phát tác, đell quan tâm lúc nào nó hết, nghe hiểu không?”

-----------oo0oo-------------

Hình ảnh tham khảo về thuốc lá Trung Hoa

Bạn đang đọc Đặc Khu Thứ Chín (Dịch) của Ngụy Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhMuội
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.