Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 1062 chữ

Tỉnh lại giữa muôn vàn ngọn sóng, bờ cát đầy những vỏ sò, hạt các thì to như những viên sỏi vụng.

Nước biển mặn chát xát vào những vết thương trên người tôi rát buốt, bết mái tóc dài thòn lòn thành những lọn xoăn tròn.

Tôi cố gượng dậy nấp mình vào bãi đá lớn.

Phía xa xa là những chiếc thuyền cá nhỏ chỉ dùng cho việc đánh bắt gần bờ.

Bọn ngư dân ngu ngốc này suốt đời chỉ quanh quẩn nơi đầu ngọn sóng, làm gì biết đến chuyện khơi xa, nơi của hải tặc kiếm tiền bằng rương vàng rương bạc, bằng những lần chém chém giết giết hôi tanh mùi máu.

Bọn chúng, chỉ cần một quan tiền là có thể mua chuột được.

( một quan bằng 600 đồng, một đồng đổi ra được 60 hào, 2 hào đã mua được bánh bột)

Tôi đưa tay lục lọi hết cả người, ngoài bộ quần áo ướt sũng này tôi chỉ còn duy nhất sợi dây vàng lần trước cướp được của tên người tây nọ cùng tấm da dê khốn kiếp.

Nhắc đến tôi càng hận bọn ăn không nói có, bọn bốc phét, bọn treo đầu dê bán thịt chó, bọn rảnh rỗi đồn thổi rằng cướp biển bọn tôi có bản đồ kho báu.

Bản đồ con khỉ mốc, nó chỉ là nửa tấm da vẽ lằn ngoằng chả hiểu khỉ khô gì.

Nếu không phải đảo chủ trước khi chết kêu tôi giấu đi tôi đã quẳng nó vào chậu lửa rồi.

Đảo chủ ấy, ông ta chỉ ham hư vinh, giữ khư khư thứ phiền phức như vậy, dẫn đến thù trong giặc ngoài, mấy kẻ lắm mồm thêm mắm dặm muối nói gì là:

"Kho báu của Lý triều, năm đó hoàng thất nhà lý đào được mỏ vàng giàu có đến nỗi tông thất đều mặc áo dệt sợi vàng, kho báu này được tổ tiên vẽ lại trên bản đồ lưu truyền con cháu, tuy nhiên đến khi nhà Lý suy sụp, Lý đế sau khi truyền ngôi cho hoàng nữ đã đem bản đồ trao cho dòng tộc cuối cùng chạy ra biển. Đó cũng là lý do ông ta phải treo cổ tự vẫn, kể từ đó người họ Lý đều chuyển họ chạy trốn khắp nơi."

Tôi đã cùng đảo chủ sống chết mấy phen rồi, toàn những chuyện âm tào địa phủ, nhắc đến cũng chỉ vì thứ này.

Đang cơn bực tức, tôi cũng chả muốn rước thêm phiền não, tìm chỗ chôn tạm tấm da dê này, mai mốt trở về đảo tôi sẽ tuyên bố chả có bản con mẹ đồ gì cả, sau đó bình bình an an hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã cùng bọn mỹ nữ cùng họ nuôi cá, trồng thêm rau, bỏ mẹ cướp biển, bỏ mẹ bọn quan binh, bỏ mẹ mấy tên thất phu kia, dùng số tiền cướp được mấy năm qua sống hết đời.

Nghĩ thế tôi cười thầm, tìm chỗ chôn của nợ xong tôi lập tức thực hiện kế hoạch dùng sợi dây vàng kia đổi được cả một con thuyền nhỏ.

Tôi không ngờ chì đổi được như thế, tuy nhiên nam tử hán đại trượng phu bỏ một chút sức chèo thì có đáng là gì?

Trời má, tưởng không mệt lại mệt không tưởng. Tôi nằm dài trên thuyền mặc cho nó trôi đi đâu thì đi, mệt lắm rồi không chèo con mẹ gì nữa.

Thở từng hơi một, mệt chết tôi rồi, thở méo nổi nữa, trong đời tôi chưa bao giờ bần cùng đến bước này.

Nằm như thế này đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh, từng đám mây lững lờ trôi, vô tình che bớt cho tôi cái nắng gay gắt của mùa hè dữ dội.

Tôi nhớ năm đó đứng trên mạn thuyền lớn, tiếng gió va cánh buồm kêu phầm phập. Gió lớn mang theo vị mằn mặn, thổi qua làn da khiến nó khô khốc, dưới ánh nắng bông lên đơm đớp như da khô cá mặn.

Tôi tự hỏi tại sao lúc đó mình chỉ biết cắn răng chịu rát chẳng dám hé môi than, có chuyện gì cũng cố làm không dám bỏ, nhưng bây giờ lại buông thả thế này.

Tôi nhắm nghiền đôi mắt hưởng thụ hương vị của trời, mây và biển cả.

Tôi còn nằm đây quả thực đã được ơn trên ưu ái quá nhiều, chỉ là anh em của tôi, mấy tên thất phu ấy, mình mẩy xăm trổ, ăn nói sổ xàn lớn họng quát tháo có còn hay đã mất.

Trước kia tôi ghét bọn họ lắm, nhưng bây giờ lại nhớ họ vô cùng.

Không rõ tôi đã nằm như thế bao lâu, cho đến khi:

"Nè thằng kia, chết trôi ở đâu lại đây, nếu không có người thân thì lạy quý nữ một cái, quý nữ sẽ nhận mày làm đầy tớ."

Tôi mở mắt nhìn đám người vây quanh mình. Đám người này phùng mang trợn má, hung dữ như vậy là muốn ăn thịt tôi hay sao?.

Thằng này ít ai ăn thịt được lắm, hôm nay cậy đông muốn dọa tôi, được.

Tôi ngồi dậy, đám người liền chỉ ả.

Ả ngồi ung dung, chân gác chéo nguẩy, mặt mũi cũng tạm ổn, được cái chân mày đậm, da trắng ngần, trên thang điểm mười chấm bảy là được rồi.

"Quý nữ đằng kia sao?"

Tôi giả vờ chỉ chỉ ả, mấy người đầy tớ liền hung dữ:

"Không được chỉ"

Được thôi.

Tôi bước xuống thuyền, chiếc thuyền nhỏ đã bị kéo vào sâu trong đất liền rồi, ả thật lợi hại.

Tôi bước đến trước mặt ả hỏi:

"Phải quỳ ư?"

Ả đáp:

"mấy người kia không nói với mày hả?"

Giọng điệu hung dữ, được.

"Có nói"

"Quỳ đi"

"Vậy cho tôi hỏi, nếu tôi được quý nữ nhận làm đầy tớ, quý nữ sẽ bao ăn ở phải không?"

"Ừ, may cả áo mới cho"

"Vậy, có tiền không?"

"Còn đòi tiền?"

Ả giận rồi ư?, nam tử hán đại trượng phu kệ mẹ ả là con mụ nào, ả thích cứu nhân độ thế tôi để ả độ.

Tôi lập tứ quỳ xuống:

"Cảm ơn quý nữ"

"Tốt"

Bạn đang đọc Đại Binh Tiểu Tướng sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.