Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lẻo nhà lẻo nhẻo

Tiểu thuyết gốc · 524 chữ

Nơi này rộng lớn vô cùng, chạy được một lúc, tiếng vó ngựa vọng lại càng gần.

Phía trước là đồng cỏ xanh thăm thẳm, tôi chạy vào đó rẻ những nhánh cỏ, cố sức hướng về phía trước.

Đoàn người thúc ngựa phía sau, hô vang khắp trời, chẳng mấy chốc tôi lại bị bao vây, cờ vây phấp phới.

Người dẫn đầu là một lão già râu dài hai tất, đen nhánh, ánh mắt sáng quắt giống như con chim lớn đang tìm mồi.

"Chạy đi đâu?."

Giọng lão già trầm ổn, tôi lại nghĩ tại sao bản thân lại xui xẻo đến như vậy, năm lần bảy lượt bị vây bắt.

Tên tướng quân cũng vừa phi ngựa đến, cuối đầu với ông già nó nói:

"Cha, con xin lỗi đã làm cha mất mặt"

Ông già bình tỉnh đáp:

"Tuổi trẻ háo thắng chẳng làm được tích sự gì"

Ông già đó trong nhu có cương, chửi con mặt lạnh như tiền một chút nóng giận cũng không có.

"Cha, con biết lỗi rồi, sau này sẽ sửa"

Ông già đột nhiên ném thanh gươm xuống chân tôi,

"Xuống đánh với nó một trận, nếu thắng ta tha cho con mười trượng"

Tên tướng quân lộ rõ vẻ mặt đắc thắng, nhảy xuống ngựa mang theo thanh gương đi đến.

Tôi vội nhặt thanh gươm lên.

Thanh gươm to, đầu hơi cong, sắc bén đến nôi vừa rút ra khỏi vỏ tôi đã cảm nhận được sát khí.

Ông già đó không sợ con mình bị thương sao?, hay lão đã quá xem thường kẻ địch trước mắt.

Tên tướng quân xong tới còn khi dễ không rút gươm, tôi đâu để hắn khi dễ liền quẳng thanh gươm qua một bên.

Thấy thế hắn cũng vội quăng thanh gươm của mình đi một mạch đánh tay đôi với tôi.

Hắn ban đầu còn dở vài chiêu cỏn con đều bị tôi tránh được còn cố tình chạm vào tay, chân để khiêu khích.

Hắn đánh càng lúc càng xung, lúc xoay người tránh chiêu tôi vô tình nhìn thấy ông già cứ chăm chăm nhìn mình.

Tôi bèn giả vờ trúng chiêu té lăn quay, dẫu sao thì tôi cũng chẳng thoát khỏi.

Ả mặt trắng lúc này vừa phi ngựa đến, thấy tên tướng quân mồ hôi nhuễ nhoải liền xuống ngựa lớn tiếng kêu:

"Anh tư, anh có sao không?"

Hắn lắc đầu an ủi ả, hai anh em tình cảm tràn trề mặc cho tôi nằm một đống chẳng ai màng đến.

Thôi kệ phần nghèo lại mồ côi, chịu thôi.

Suốt đường về ả cứ ỉ ôi năn nỉ ông già, lẻo nhẽo phiền hết cả đầu, không biết lão ấy có mệt không chứ tôi rất muốn dán cái miệng ấy lại cho xong.

Cũng may là quãng đường không xa về đến trại đã tách ra rồi.

Ả vẫn không buông tha ông già, tôi nhìn theo bóng lưng lão thầm cảm thán, cũng may mình vẫn chưa có con gái, hoặc có tôi sẽ dạy nó không biết lẻo nhẽo, làm nũng.

Bạn đang đọc Đại Binh Tiểu Tướng sáng tác bởi LuciaHuỳnh

Truyện Đại Binh Tiểu Tướng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.