Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định

Phiên bản Dịch · 2424 chữ

Nằm ở cực bắc của lục địa Thần Châu, Thanh Châu quanh năm tuyết phủ, phong quang vô tận, hiện tại Thanh Châu, Thương Cổ thành tuyết rơi khá lớn. Giờ này sắc trời đã tối, sợ rằng mọi người đã sớm chui vào chăn.

Mà hiện tại Lan Nhược tư nằm bên ngoài Thương Cổ thành, vẫn còn hai cổ thi thể đang nằm, trong số đó có một bộ đã bị tuyết bao phủ hoàn toàn, bộ thi thể còn lại do có bức tường viện che chở nên trên người chỉ có một ít bông tuyết, và những bông tuyết còn lại vẫn đang dần tan ra.

Đột nhiên, bộ thi thể kia cử động.

Tất Xuất chao đảo trước gió tuyết và đi đến chỗ Khúc Khúc nhi.

Lặng lẽ ngồi nhìn người huynh đệ sống nương tự lẫn nhau, tâm hắn trở nên trống rỗng. Hắn từ từ cúi người xuống, cố gắng hết sức để không khóc, rồi nhẹ nhàng phủi đi tuyết trắng trên người Khúc Khúc nhi, đem hắn ôm vào ngực, cố gắng truyền cho hắn một chút hơi ấm, nhưng cơ thể lạnh lẽo của Khúc Khúc nhi khiến trái tim hắn cũng đông cứng lại. ..

Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên "Òa" một tiếng và khóc, hắn không thể nhịn được nữa.

Đây là nam hài đã cho hắn dũng khí để tiếp tục sống, giờ khắc này cứ như vậy không còn nữa, từ nay về sau chỉ còn một mình hắn, thật sự không biết mình có đủ dũng khí để sống tiếp hay không.

Trong đêm tuyết rơi đầy trời, hắn cứ ôm huynh đệ của mình như vậy, lầm bầm một mình: "Khúc Khúc, huynh đệ chúng ta sống nương tự lẫn nhau, nhưng vì sao ông trời lại đùa cợt như vậy? Nếu như người đó là ta, thì tốt biết bao.. ................. Nằm ở một nơi đẹp như vậy có phải rất thích a? " hắn nói xong cẩn thận nhìn bộ thi thể, rồi tiếp tục nói “Khúc Khúc nhi. Ngươi nói thử xem, trên đời này thật sự có thế giới cực lạc hay không.? Ta hi vọng, ngươi sau khi chết có thể đi tới thế giới cực lạc kia." Tất Xuất nói xong liền dựa vào cửa ngồi xuống, hắn đem bông tuyết trên người phủi đi toàn bộ, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.

"Khúc Khúc nhi... người nói xem... Nếu như hiện tại ta đi cùng ngươi, ngươi có thể trên đường chờ ta hay không?"

Tất Xuất đột nhiên sờ lên mặt tiểu Khúc Khúc rồi đem hắn ôm vào lòng ngực.

"Khúc Khúc nhi, không có ngươi không biết ta có thể sống tiếp hay không. Nếu như không có ngươi cho ta dũng khí thì ta đã sớm không tồn tại."

"Oa... Ô" Ôm lấy Khúc Khúc nhi, Tất Xuất rốt cuộc không kìm nín được bi thương gào khóc.

Cuối cùng, Tất Xuất tựa hồ hạ quyết tâm: "Khúc Khúc nhi, ngươi đi tốt, nếu như kiếp sau có thể làm huynh đệ, ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, không để bị ủy khuất nữa, nhất định sẽ không để ngươi chịu đói nữa.” Hắn nói xong liền kéo Khúc Khúc nhi ra phía sau chùa, từng chút từng chút đào trên mặt đất.

Tất Xuất vừa đào vừa nói chuyện một mình: "Khúc Khúc nhi, ngươi nhớ kỹ... Qua bên kia... Nếu như không có tiền thì nói cho ta, ta sẽ đốt cho ngươi một bó tiền lớn, để ngươi tiểu đủ".

Cứ như vậy Tất Xuất cứ đạo, đột nhiên ngất xỉu.

Đêm dài đằng đẵng, mùa đông đêm dài vô tận, không biết đã trôi qua bao lâu, Tất Xuất yếu ớt tỉnh lại, nhìn xác Khúc Khúc nhi, mí mắt chùng xuống, vỗ vỗ lớp tuyết dày trên người. cũng không để ý bị đông cứng run lẩy bẩy, hắn lại bắt đầu từng chút từng chút đào trên mặt đất. Nhưng vào mùa đông, bùn đất bị đóng băng cứng rắng, với đôi bàn tay chỉ có da bọc xương của Tất Xuất thì làm sao đào nổi?

Dần dần, mặt đất nổi lên màu đỏ, hai tay tiểu Tất Xuất đã bị đào nát, nhưng hắn vẩn ngoan cường từng chút từng chút đào lấy: “Ta tuy vô dụng, nhưng sẽ không để cho ngươi phơi thay đồng hoang.” Hắn ngoan cường đào trên mặt đất cứng.

Không biết đào bao lâu, trên mặt đất càng ngày càng nhiều đất đá, tay của tiểu Tất Xuất cũng đã tróc ra một mảng thịt lớn, có thể thấy được xương ngón tay trắng nõn. nhưng Tất Xuất vẫn như không cảm nhận được, hắn dùng sức đào mạnh lớp đất đã đóng băng, lớp đất bên dưới ngày càng mềm hơn, dần dần cũng không khó đào hơn trước. Chẳng mấy chốc, một cái hố nhỏ, miễn cưỡng có thể chôn Khúc Khúc nhi, đã được nam hài quật cường đào ra.

Kéo lấy thi thể Khúc Khúc nhi, Tất Xuất cảm thấy rằng bây giờ chân hắn như đeo chì nặng cả vạn cân kéo như thế nào cũng không di chuyển được. Thế là hắn lại ngồi bệt xuống mặt tuyết, thẫn thờ nhìn thi thể Khúc Khúc nhi, nước mắt lại ứa ra.

Nước mắt rơi trong đêm tuyết lớn ở Thanh Châu, nước mắt theo gò má rơi xuống, trong nháy mắt đã bị đóng băng, nhưng tiểu Tất Xuất như mất trí không cảm giác được gì hết.

Trong đêm lạnh giá, khuôn mặt tuấn tú của Tất Xuất trở nên tím tái vì rét lạnh, gió bắc vù vù thổi mạnh trong đêm lạnh thấu xương cảm thấy không biết phải làm sao, sự khảo nghiệm của gió và tuyết đã làm cho tâm Tất Xuất càng thêm kiên định, đông thời cũng làm cho hắn ngoan cường hơn.

"Chỉ sợ Khúc Khúc nhi cũng không muốn nhìn thấy ta rơi lệ a, có phải trong lòng người ta kiên cường nhất lợi hại nhất? Hừ, tốt lắm, ta hứa với ngươi, từ hôm nay trở đi, cho dù có chết ta cũng không bao giờ rơi lệ, ta sẽ vĩnh viễn kiên định sống sót và một phần sinh mệnh của ngươi."

Tất Xuất dường như đã quyết định được cái gì đó, hắn cắn răng lau nước mắt rồi từng chút từng chút đem thi thể Khúc Khúc nhi xuống hố đã bị tuyết phu bên trên, từng chút từng chút bới bùn đất đắp lên thi thể. .

Sau khi chôn xong, hắn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, sau cùng hắn nhanh trí tìm được một tảng đá lớn một chút, còn dính máu tươi trên tay, đặt trên đỉnh đầu của mộ nhỏ, cứ như vậy ngôi mộ đã được đánh dấu. Ngay khi ngôi mộ được xây xong, nó đã bị tuyết lớn bao phủ trong chốc lát.

Tiểu Tất Xuất cúi đầu trước tiểu huyệt, mới lê tấm thân vừa mệt vừa đói, từng bước từng bước trở về Lan Nhược tự, nơi đã từng ngủ nghỉ cùng Khúc Khúc nhi, tìm một mảnh giẻ rách quấn quanh hai tay, đặt mông ngồi xuống, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Liên tục nhịn đói hai ngày rồi lại bị tiêu chảy cả ngày, về sau còn lấy thân thể hư nhược kéo lấy thi thể Khúc Khúc nhi đem chôn, nếu như là người bình thường, sợ rằng đã chết từ lâu rồi. nhưng mà Tất Xuất đã chống đở . Đây cũng là sự kiên trì của nó, với nhưng điều này, hắn phải cảm ơn cái đêm lạnh thấu xương đó đã làm hắn hiểu ra rất nhiểu.

Thời khắc này, bầu trời đã nỗi lên một mãnh trắng bạc, nối liền một mảnh với phía chân trời, tuyết lớn cũng dần dần ngương lại, mà phía chân trời màu trắng bạc chậm rãi chuyển thành màu vàng nhạt sau đó biến thành màu vàng rồi lại chuyển thành màu da cam,rồi biến thành màu đỏ, ánh sáng rạng đông trở nên chói mắt, sau đó, mặt trời mọc. Đây là một ngày đẹp trời cho tất cả mọi người. Nhưng đối với tiểu Tất Xuất, đêm này đến bây giờ so với ác mộng cũng không kém hơn bao nhiêu.

Lưu luyến nhìn tòa tiểu tự, suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng châm lửa đốt rồi từ từ quay lưng rời đi, bóng dáng Tất Xuất trong ánh lữa rừn rực trông dị thường cô đơn.

Cứ như vậy, một ngôi chùa nhỏ với một lịch sử nổi tiếng và một câu chuyện ái tình sâu sắc đã bị phá hủy.

Vào thời điểm này, cổng thành Thương Cổ thành đang là thời điểm dòng người đông đúc nhất. Người vào thành buôn bán thổ sản của mình, người thì mua sắm đồ tết, đều ở ngoài cửa thành bày bán thành một hàng người dài. Mà phía sau dòng người có một thiếu niên khoản mười một, mười hai tuổi lung la lung lây đi tới, trên hai cánh tay quấn đầy vải. Nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra hắn ta chính là tiểu hài đã bị đánh vì ăn trộm tiền ở cổng thành hai ngày trước.

Bóng dáng cô độc, chỉ có một mình thiếu niên theo dòng người đi vào thành.

Tất Xuất vừa vào thành, hắn không có hiếu kì, cũmh không nhìn đông tới nhìn tây, chắc hẳn không phải là lần đầu tiên hắn đi vào thành.

Hắn dùng tiền thừa hôm qua mua một miếng bánh nướng lớn, liền ngồi xổm bên cạnh hàng bánh. Một bên gặm bánh nướng, một bên ánh mắt trông rỗng nhìn trên mặt đất, sau khi ăn xong chiếc bánh nướng, hắn cũng không dừng lại lâu, liền dọc theo con đường đi vào bên trong thành. Hắn đi đến một ngôi nhà nghèo và gõ cửa.

"Kít ~ Nha" một tiếng, cánh cửa mở ra

Từ trong cửa lộ ra một hán tử trung gầy gò thấp bé, khi nhìn thấy Tất Xuất y nở nụ cười dáng vẻ rất đắt ý, giống như hắn sinh được đứa con trai vậy, rồi quay đầu vào nhà hét lớn: "Vợ ơi... ra ngoài mua ít thức ăn, hôm nay có chuyện haha. ”Nói xong, người đàn ông duỗi tay kéo Tất Xuất vào nhà.

“Ngươi nghỉ thông suốt rồi sao?” Hán tử xoa xoa tay, có chút kích động hỏi.

“Đúng vậy, nghỉ thông suốt.” Tất Xuất ngơ ngác nhìn hán tử và nói, tự hồ hết thảy đều không còn trọng yếu.

"Haha, vậy thì tốt, vậy thì tốt, haha" Đại hán nói xong liền hài lòng nở nụ cười, dáng vẻ không chút kiên kỵ.

Tên đại hán này là người ở trong thành, toàn bộ Thanh Châu đều rất có tiếng, nhân xưng Thiên Ảnh thần thâu Đinh Không Không, tên thật gọi là Đinh Không, bởi vì ăn trộm chưa bao giờ bị người bắt, cho dù bị người ta bắt được. Cho dù bị cao thủ bắt lấy, cũng căn bản từ trên người hắn không lục soát ra vật gì. Vì vậy, không ai có thể làm gì được hắn ta, sau một thời gian dài liền bị người trong giang hồ xương là miểu thủ trông trơn Đinh Không Không.

Mà bởi vì khinh công trong giang hồ của hắn cũng là số một số hai. Vì lẻ đó được gọi là Thiên Ảnh thần thâu. nhưng ở Thương Cổ thánh này, sợ rằng không mấy người biết thân phận của hắn ta. Năm trùng hợp gặp Tất Xuất bên trong thành, muốn chiêu hắn làm đệ tử, bất đát dĩ Tất Xuất không đồng ý, nhưng lúc này Tất Xuất chẳng còn nơi nào để đi, cuối cùng không có cách nào mới nghỉ tới hắn lại nghĩ đến anh ta, cân nhắc một lúc lâu mới tới nhờ vả tên đại hăn này.

“Haha, Tất Xuất, ta cho ngươi biết, đây chính là bản môn bí tịch của ta, trên giang hồ rất nhiều người muốn học, đại thúc xưa nay đều không liếc mắt nhìn, haha.” Đại hắn miệng cười sắp không ngậm lại được. Nói xong nhìn thoáng qua Tất Xuất một chút lại hỏi “Có chuyện gì vậy?” Sau đó nhìn toàn thân hắn có chút bối rối và nói: “Không có vấn đề gì a”.

"A, trước tiên mặc kệ, tiểu Tất Xuất, ngươi có thể tới, thúc thúc thật cao hứng, ta nói với người rồi, ta nhìn trúng người, ngươi học môn võ công này của ta, chỉ cần ngươi chăm chỉ không tới ba năm…… Ừm, ta đảm bảo không tới ba năm, là có thể đem ngươi huấn luyện đến mức độ này của ta.” Đại hắn không coi ai ra gì cao hứng nói.

Kỳ thật. nguyên nhân để cho đại hán cao hứng bởi gì, hắn đã từng vô tình phát hiện, thiếu niên gọi là Tất Xuất này,là một kì tài thiếu niên có thể chất gọi là Phản Nhận cốt thể. Cái gọi là Phản Nhận là: cánh tay của người khác chỉ có thể cong vào trong chứ không thể hướng ra ngoài, nhưng cánh tay của hắn có thể cong ra ngoài, điều này cũng tạo cho hắn điều kiện học tập tuyệt kỹ thần thâu tốt nhất.

Chỉ là đại hán cùng rất rõ ràng, người nắm giữa Phản Nhận cốt là kì tài võ học vạn người có một, tương lai thành tựu thậm chí có thể tiếp cần ngang với Tần Hoàng đã mất.

Kỳ thật, tiểu Tất Xuất cũng đang suy nghĩ, trộm đồ vặt thì có bản lĩnh gì, nhưng nếu bây giờ không tìm được tay nghề, sợ rằng cách chết đói cũng không còn xa, huống chi cái bản lĩnh trộm đồ này mình cũng muốn kiên trì học.

"Thôi được rồi, ngày hôm nay ăn cơm đi. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy cho ngươi độc môn tuyệt học, duy nhất trên đời này." Đại hắn nhìn qqua rất cao hứng, tâm tình so với sinh con trai không kém hơn chút nào.

Cứ như vậy, Tầt Xuất từ đây bước ra nhân sinh đầu tiên của hắn.

Bạn đang đọc Đại Đạo Tu Tiên của Nhược Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vantinh0704
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.