Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con chim có bệnh thần kinh (2)

Phiên bản Dịch · 1017 chữ

Người thanh niên đạp chân một cái, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Minh Cửu Âm đã biến mất.

Sau năm phút, rốt cuộc người thanh niên cũng nhìn thấy bóng lưng của con chim lớn kia.

Đánh giá lại thời gian Thỉnh Thần, còn thừa lại hơn một nửa, trái tim căng chặt của người thanh niên cuối cùng cũng thả lỏng không ít.

“Ha ha ha...”

Trong miệng Minh Cửu Âm phát ra âm thanh kỳ quái, Lạc Huyền Tư thò đầu ra khỏi cánh chim rộng lớn của nó, tò mò nhìn Minh Cửu Âm.

“Tiểu Cửu, mi cười cái gì đó.”

Nhìn con chim bự dừng lại, xoay người đối diện với mình, mí mắt người thanh niên giật giật.

Khí thế của Minh Cửu Âm đột nhiên tăng mạnh. Lông chim đen tuyền trên người ánh lên, sáng bóng như kim loại. Ngọn lửa xanh lam trong mắt vẫn còn đổ xuống như thủy ngân.

“Cạc cạc cạc.”

Trong miệng Minh Cửu Âm phát ra những âm thanh kỳ quái, vừa giống như cười vừa giống như khóc, mà âm thanh kỳ quái này chui vào trong lỗ tai người thanh niên, suýt chút nữa đã khiến tâm thần gã thất thủ.

“Ma Âm Nhập Não.”

Vẻ mặt người thanh niên nghiêm túc, đưa tay phải lên, ngón tay nhập lại thành kiếm, chỉ về chỗ Minh Cửu Âm đứng.

“Thiên kích, lôi nghênh.”

Một bóng mờ thật lớn màu xanh lam hình thành phía sau người thanh niên.

Bóng dáng mơ hồ nhìn không rõ, thế nhưng vẫn có thể phân biệt được ra hình dạng đại khái.

Thân rồng đầu người, uy thế tận trời.

Từng tia điện xà màu lam chập chờn sáng tối quanh kẻ thân rồng đầu người này, làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.

Ngọn lửa màu xanh lam trong mắt Minh Cửu Âm đột nhiên trút xuống như thác, bắt đầu chảy ra ngoài mắt từng vốc lớn, phủ kín mặt đất xung quanh.

“Chịu đối chiến chính diện rồi à?” Người thanh niên cười nhạt.

Kiếm chỉ rung rung hướng về phía Minh Cửu Âm: “Đi.”

“Phụt.”

Ngay sau đó, người thanh niên đột nhiên phun ra một búng máu, hơi giật mình nhìn khoảng đất trống phía trước.

Cho rằng con chim kỳ quái cuối cùng cũng không chạy trốn nữa, nhưng ai ngờ, con hàng này đột nhiên xoay người, vểnh cái mông lớn lắc lắc trước mặt người thanh niên, sau đó chạy nhanh như một làn khói.

Chạy, giờ là chạy thật, hơn nữa tốc độ cực nhanh, còn dọa người hơn cả vừa rồi.

Khuôn mặt người thanh niên tinh thông lôi pháp nghệt ra, cảm giác này giống như dùng hết sức đánh một quyền vào bịch bông, không chỗ để dùng sức.

Lôi pháp vốn giỏi về tốc độ và lực sát thương, thế nhưng bây giờ tốc độ của lôi pháp lại còn không đuổi kịp cặp giò của một con chim kỳ quái.

“Cạc cạc cạc...”

Âm thanh của con chim kỳ quái đâm rách không khí, truyền tới từ phía xa. Lúc này, người thanh niên có thể khẳng định đây là tiếng cười nhạo.

Người thanh niên lau vết máu trên khóe miệng, áo đen trên người phồng lên, làm gã giống như một quả bóng cao su.

“Hôm nay Trương Thắng Lam tao không làm thịt được mày thì tao theo họ mày luôn.” Hai mắt người thanh niên phun lửa, lao về phía trước đuổi theo.

Ngay lúc này, một bóng người rơi xuống từ trên cao, chặn lối đi của gã.

Bóng người này bị sương máu bao phủ hoàn toàn, không thấy rõ mặt mũi thất, chẳng qua tầng sương máu kia phát ra mùi hôi thối khiến người ta không rét mà run.

“Đối phó với một cô gái nhỏ mà cần đến cả lôi pháp của Trương thiên sư cơ à?” Bóng người trong sương máu mở miệng, giọng thản nhiên thậm chí mang theo vài phần ôn hòa, hoàn toàn khác biệt với đám sương máu trên người gã.

Trương Thắng Lam dừng bước chân truy kích, nhìn bóng người trước mắt, mí mắt cứ giật giật.

“Hừ, Huyết Sát Minh chúng mày đúng là chuyện gì cũng muốn nhúng một tay vào.” Giọng Trương Thắng Lam lạnh lẽo đến cực điểm.

“‘Tu La Nhãn’ chính là vật có liên quan đế sinh tử tồn vong của Huyết Sát Minh tao, đương nhiên phải dùng tâm để đối đãi rồi.”

“Nói như vậy, Huyết Sát Minh chúng mày muốn bảo vệ Tu La Nhãn đến cùng à?”

Ngón tay Trương Thắng Lam nhập lại thành kiếm chỉ, hướng về phía bóng người trong sương máu.

Trả lời Trương Thắng Lam là một luồng cương khí đỏ sậm mang theo huyết khí tận trời.

Duới cầu vượt cách đó không xa.

Một ông già lưng còng nhặt mót nhìn động tĩnh bên này, trong ánh mắt đục ngầu bắn ra hai tia kim quang.

Lúc này một giọng nói yêu kiều vang lên bên tai ông lão: “Người Thánh Đường các anh đúng là không biết sợ chết là gì. Thế mà lại nghĩ cách đánh chủ ý lên Tu La Nhãn.”

Nghe thấy giọng nói này, ông già đột nhiên bật cười, tấm lưng còng chợt thẳng lên, cơ thể gầy ốm cũng bắt đầu không ngừng phồng lên.

Làn da như vỏ cây cũng trở nên bóng loáng, mái tóc hoa râm một lần nữa đổi thành đen nhánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong chớp mắt đã từ một ông lão tuổi xế chiều biến thành một chàng trai cao mét chín, bề ngoài anh tuấn đẹp trai.

Anh chàng đẹp trai có hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, hình dạng này hoàn toàn không phải là người Hoa.

Một thân hình yêu kiều đáp xuống trước mặt anh đẹp trai, cô gái trẻ có dáng dấp ngọt ngào, thổi bóng kẹo cao su, rất hứng thú đánh giá anh ta.

Bạn đang đọc Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ của Tại hạ hành chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 647

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.