Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhéo tai

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Huyết Nương Tử suýt chút nữa thì phun ra một búng máu: “Người đã thành như vậy rồi, anh vẫn còn đi kích thích nữa hả.”

Tiêu Trần nhìn cổng biệt thự nhà họ Lạc cùng ba cái đầu chết không nhắm mắt trước mặt, trong lòng cũng thở dài: “Lá gan con bé nhỏ như vậy, không bị hù chết ngay tại chỗ đã là chuyện tốt rồi.”

Tiêu Trần suy nghĩ rồi quay sang nói với Huyết Nương Tử: “Trên người của cô có tử ngọc không?”

Đương nhiên Huyết Nương Tử biết ‘tử ngọc’ trong miệng Tiêu Trần là thứ gì, thế nhưng trên người cô ta đúng là không có thật.

“Trên người tôi không có tử ngọc, nhưng tôi biết chỗ nào có.”

Tiêu Trần gật đầu: “Giờ dẫn tôi đi luôn, tuy hiện tại không cần lo lắng về thần hồn của con bé, nhưng trạng thái tinh thần thì thật sự đáng lo. Nếu như không nhanh chóng giải quyết, nói không chừng cả đời này sẽ như vậy luôn.”

Huyết Nương Tử nghe thấy lời Tiêu Trần nói, tâm trạng cũng kích động hơn: “Anh nói là Lạc Huyền Tư còn khả năng tỉnh lại à?”

“Mẹ nó, sao tôi biết được, kiểu gì tôi cũng phải chữa thử chứ.” Tiêu Trần có hơi mất kiên nhẫn nói.

Huyết Nương Tử: “...”

Huyết Nương Tử suy nghĩ một lát, nói: “Hiện nay, có thể tìm được ‘tử ngọc’ nhanh nhất, cũng chỉ có một chỗ.”

Huyết Nương Tử cố ý dừng lại ở đây, muốn chờ Tiêu Trần đặt câu hỏi.

Kết quả không có chờ được câu hỏi của đối phương, ngược lại, trên tai còn truyền đến một cơn đau.

Tiêu Trần đi tới nhéo chặt lỗ tai của Huyết Nương Tử, thở phì phò nói: “Con nhãi ranh nhà cô, còn dám thừa nước đục thả câu trước mặt Bổn Đế nữa, có tin Bổn Đế bán cô cho Hắc Phong không hả.”

Huyết Nương Tử chỉ cảm thấy cái tai sắp bị kéo đứt luôn rồi, đau đến hốc mắt đầy nước.

“Vâng vâng vâng... đau quá, tôi nói, tôi nói.” Huyết Nương Tử tủi thân hô lên.

Nói ra thì chắc không tin, cô ta đường đường một đại cao thủ Kim Cương Cảnh, bây giờ lại giống như một đứa trẻ nghịch ngợm bị người lớn nhéo tai.

Tiêu Trần lại nặng tay thêm mấy phần: “Còn không nói mau.”

Huyết Nương Tử đau đến nghiêng cả người, con hàng này hoàn toàn không đi theo lẽ thường mà.

“Thiên Tà Động, Thiên Tà Động, đám người Thiên Tà Động kia cái gì cũng làm, trộm mộ không ít mộ đâu. Mấy chỗ đó chắc chắn có ‘tử ngọc’, hơn nữa còn không ít.”

Răng cửa Tiêu Trần lấp lánh dưới ánh mặt trời, buông tai Huyết Nương Tử ra: “Con nít ranh, nói sớm chút là được rồi, lại còn lì lợm nữa.”

Huyết Nương Tử xoa tai, trong lòng tức giận nghĩ: ‘Có ai giao tiếp với người khác như anh không hả? Từ đầu đã muốn người khác nói hết mọi chuyện cho anh nghe.’

Đương nhiên, lời này cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng thôi.

“Đi thôi.” Tiêu Trần chuẩn bị dắt con ngan ngốc Lạc Huyền Tư rời khỏi đây.

“Chờ đã.” Huyết Nương Tử gọi hắn lại.

Tiêu Trần vừa quay đầu lại, không nhịn được hô: “Cô lì thật đấy, có tin tôi giết cô luôn không hả?”

Huyết Nương Tử sợ run cả người, không chút nghi ngờ lời Tiêu Trần nói. Dù sao trên mặt đất vẫn còn mấy quả dưa hấu nát bấy đang nằm kia kìa.

“Tôi… tôi… tôi không biết Thiên Tà Động ở đâu.” Huyết Nương Tử vân vê góc áo, giống như cô gái nhỏ phạm sai lầm.

Tiêu Trần suýt chút nữa thì phun một búng máu ra ngoài: “Thì ra ban nãy cô chọc tôi cho vui hả?”

Huyết Nương Tử bị dọa giật mình, miệng nói như bắn súng liên thanh: “Tuy tôi không biết vị trí cụ thể, nhưng tôi biết ở thành phố Minh Hải này có ai biết. Lão ta tên Đồ Tể, mở một cửa hàng bánh bao cách bệnh viện Hoài Nghĩa không xa, lão ta đã từng là thành viên của Thiên Tà Động, nhưng không biết tại sao lại phản bội.”

Tiêu Trần rất hài lòng với biểu hiện của Huyết Nương Tử, thoả mãn gật đầu nói: “Vậy dẫn đường đi.”

Đi được hai bước, Tiêu Trần quay đầu lại nhìn biệt thự nhà họ Lạc, ngón tay khẽ điểm, một ngọn lửa đen bắn ra từ đầu ngón tay, lao thẳng tới biệt thự.

Ngọn lửa đen phóng lên cao, bao trọn toàn bộ biệt thự nhà họ Lạc, kể cả những thi thể này, thiêu rụi không còn một mảnh vụn.

Sắc mặt Huyết Nương Tử có hơi khó coi, bởi vì ở chỗ mag ngọn lửa đen thiêu đốt, cô ta không cảm nhận được chút hơi nóng nào, thậm chí còn cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Tiêu Trần quay đầu nhìn cây đại thụ ở đằng xa, nhe răng cười.

Đằng sau đại thụ cách biệt thự nhà họ Lạc khoảng trăm mét, Lạc Tư Nhu cắn thật chặt môi, cô ta đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra lúc nãy.

Môi đã bị cắn nát, máu tươi chảy xuống tí tách, thế nhưng hình như Lạc Tư Nhu lại không hề phát hiện ra.

Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, ngón tay cầm súng lục đã trắng bệch đến đáng sợ.

Lạc Tư Nhu chăm chú nhìn chằm chằm vào chân trái của bộ xương khô kia, chỗ đó làm gì còn xương cốt, chỉ có một luồng hắc khí.

“Vậy... Đại nhân.” Huyết Nương Tử phân vân không biết nên gọi Tiêu Trần thế nào, cuối cùng vẫn cắn răng gọi một tiếng đại nhân.

Tiêu Trần không quay đầu lại: “Sao thế?”

“Người bên kia không xử lý, có sao không?”

Bạn đang đọc Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ của Tại hạ hành chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 648

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.