Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long tử gác cổng

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

(Chính văn chương 41)

Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Chu Sùng muốn di chuyển, thế nhưng tay chân đều mềm nhũn, giãy dụa hơn nửa ngày mới đứng lên nổi.

Hắn cũng không dám nói lời nào, lại không dám quay mặt nhìn Triệu Hàn, khập khiễng đi vào trong thôn trang. Sau khi đã đi được một đoạn rất xa, hắn mới đột nhiên quay đầu, gương mặt lộ vẻ oán hận giận dữ:

"Tiện chủng! Ngươi dám nhục nhã ta như vậy!

Ngươi chờ đấy, ta trở lại sẽ lập tức nói cho Hứa sư đệ, hắn chắc chắn sẽ giết ngươi, giết chết ngươi!!! "

Nói xong, lập tức chạy mất không còn bóng dáng.

"Tiểu nhân hèn hạ!"

Lạc Vũ nhi nói, “Lần sau phải dạy dỗ hắn tốt một chút! "

Nàng nhìn ánh mắt Triệu Hàn, rồi bỗng nhiên ngẩn ra.

Nàng nhớ lại luồng sát khí vừa rồi trong mắt thanh niên áo xanh này. Cái này lúc trước lúc đối diện với Hứa Thừa Dương cũng từng xuất hiện qua.

"Ngươi... Vừa rồi thật sự muốn giết hắn sao?" Nàng nhịn không được hỏi.

"Uổng công giết loại người này chỉ tổ làm bẩn tay ta thôi."

Vậy loại sát khí kinh khủng kia là gì?

Tuy là chỉ lóe lên một tí rồi biến mất, nhưng cái loại khí thế lạnh thấu xương này ...

Trong lòng Lạc Vũ Nhi xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi không rõ ràng.

“Việc cỏn con ở đây xử lý xong rồi” Triệu Hàn cười lạnh, rồi vỗ tay một cái, "Đi làm việc chính thôi... "

Hắn bỗng nhiên quay đầu.

Ban đêm, con đường vắng, không một bóng người.

Triệu Hàn nhanh chóng quét mắt khắp bốn phía.

Mới vừa rồi, loại cảm giác vô hình kia lại xuất hiện trong nháy mắt. Tựa như có vật gì đó đang núp sau lưng theo dõi bọn họ.

Chu Sùng sợ đến hồn phi phách tán, đoán chắc hắn cũng không dám quay lại, nên không thể nào là hắn được.

Vậy là ai?

Từ lúc tiến vào "Thực nhân cốc", loại cảm giác này đã nhiều lần xuất hiện, nhưng mỗi một lần đều chỉ hiện ra trong nháy mắt.

Nhưng mỗi lần quay đầu, lại không tìm được gì.

Là cao Xương lệ quỷ sao?

Không giống lắm.

Lúc này khắp bốn phía, không có chút u minh quỷ khí nào.

Đó rốt cuộc là cái gì?

Chẳng lẻ do cảm giác của mình bị sai?

Không đúng, xuất hiện cảm ứng nhiều lần như vậy không thể nào sai được, cái này...

Triệu Hàn quay đầu, nhìn về dưới gò núi trong đêm:

"Lên núi thôi!”

...

...

Đêm khuya, ánh trăng mông lung.

Gò núi không cao, nhưng sườn núi rất dốc.

Dùng một ngọn đuốc soi đường, hai người đi theo dấu chân của tên pháp sư đã chết để lại, leo trèo một lúc, vết chân đột nhiên biến mất.

Đến trên đỉnh núi.

Một bức tường rào màu đen bao vòng quanh một cái sân rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối.

Ngay chính giữa vách tường là một chiếc trụ xà của một miếu cổ đứng thẳng tắp, chính giữa có chiếc biển khắc 3 chữ cổ:

Phù Vân Trai.(Trai, am, miếu, tự… kiểu như căn nhà vậy đó, chứ Trai này không phải con trai)

Dưới xà nhà, hai bên cửa miếu, có hai dị thú điêu khắc bằng đá.

Trên thân là một cái vỏ ốc to tướng, mắt lớn như cái đấu, lộ ra răng nanh, giống như là muốn một ngụm nuốt trọn người nào dám bước vào cửa.

Bách tính Đại Đường chỉ cần có chút ít tiền, đều sẽ đặt chút vật trừ tà bảo vệ gia đình ở trước cửa. "Thạch Cảm Đương" là thường thấy nhất, còn nhà nào giàu có hơn, thì có thể đặt tượng đá sư tử hổ báo các loại mãnh thú.

Nhưng dùng loại mãnh thú không biết tên này để thủ vệ, Lạc Vũ nhi đúng là chưa từng thấy qua.

"Tiêu đồ, đứa con thứ năm của Tổ Long trong truyền thuyết, hình dáng xoắn ốc như Ngọc trai, tính tình khép kín ở ẩn, ghét nhất bị người bên ngoài xâm phạm chỗ cư trú. "

Triệu Hàn nói, đi lên nhìn kỹ thạch điêu.

Loại dị thú giống như này, thợ điêu khắc thông thường trên dân gia đến nghe đều chưa từng nghe qua, nói gì nói điêu khắc ra. Mà tượng đá này còn được chạm trổ cực kỳ tinh xảo, trông rất sống động.

"Kế Hiền khắc".

Ba chữ nhỏ được khắc nghiêm chỉnh vào trên chân tượng đá.

Đây là Từ kế Hiền tự mình làm.

"Vị Từ đại lão gia này, thật đúng là đa tài đa nghệ... "

Triệu Hàn vượt qua cửa miếu, dưới chân là một mảnh đá xanh được trải đầy mặt đất. Mà ở bốn phía, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều hố nhỏ chủng xuống, đá vỡ khắp nơi.

Cùng hố nhỏ chỗ "Âm thủ" pháp trận cực kỳ giống nhau.

Đây là dấu vết do đấu pháp lưu lại.

Xem ra, suy đoán trước đây không sai, ở trước cửa 'Phù vân trai” này đã từng phát sinh qua một trận đấu pháp cực kỳ khốc liệt.

Là Từ kế Hiền cùng với Cao Xương lệ quỷ lưu lại.

Triệu Hàn ngẩng đầu nhìn lại.

Phía cuối đường đá có cái tiểu viện bị bỏ hoang, trước cửa không có bất kỳ cái đèn dầu nào, mơ mơ hồ hồ, dường như cũng có thứ gì đang dựng đứng.

“Còn có một pho tượng."

Lạc Vũ nhi đang muốn tiến lên.

"Đừng nhúc nhích."

Triệu Hàn nhấc tay trái một cái, huyền quang trong tay lưu động bay lên.

Hắn che chắn phía trước Lạc Vũ nhi, chậm rãi tới gần vật trước cửa kia.

Dưới ánh sáng của cây đuốc, hình dáng vật kia dần dần lộ rõ.

Một người mang bộ đạo bào thật dài, phủ đầy bụi bẩn. Mặt hướng cửa miếu, quay lưng về hai người, đứng ở mờ tối trước cửa.

Là một pháp sư.

"Là hắn!"

Lạc Vũ nhi liếc mắt một cái liền nhận ra.

Đây chính là tên "Đại sư huynh" đang mất tích kia, tráng niên pháp sư.

Triệu Hàn chăm chú nhìn cái thân thể kia.

Sàn sạt...

Một thanh âm rất nhỏ vang lên.

Thân thể tên pháp sư kia đột nhiên giống như run rẩy như cái sàng, toàn thân chấn động.

Sàn sạt... ...

Trong bóng tối, có vài thứ gì đó bỗng được phóng thích bay ra. Thân thể tên pháp sư đột nhiên run lên, toàn thân kịch chấn một cái, đánh về hướng Triệu Hàn.

Lạc Vũ Nhi vung nắm đấm ra.

Triệu Hàn giữ tay của thiếu nữ lại.

Phốc!

Thân thể tên pháp sư đang ở trước mặt thiếu niên áo xanh bỗng ngã xuống mặt đất, run lên vài cái rồi bất động.

Sưu!

Triệu Hàn lăng không nhảy lên, nhảy qua thân thể tên pháp sư, đứng ở trước cửa miếu

Vừa rồi trên người tên này còn lẩn quẩn một luồng tà khí nông nặc, lại đột nhiên biến mất.

Đi đâu rồi?

Triệu Hàn nhanh chóng quét mắt bốn phía trong bóng tối, Lạc Vũ Nhi nhìn cơ thể trên mặt đất.

Quả nhiên là tên tráng niên pháp sư kia.

Miệng há rộng ra, lộ một đống răng vàng, hai mắt trừng trừng thô bỉ như hai cái đèn lồng.

Hai tay một trước một sau, năm ngón mở ra duỗi ra cứng ngắc giữa không trung, dường như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, muốn đẩy ra.

Trên cổ, còn có một vết cắn nhỏ.

Lạc Vũ nhi ngồi xổm xuống, kiểm tra khí tức cùng mạch tượng.

Đã chết.

Triệu Hàn cũng nhìn sang.

Toàn thân đạo bào đều hoàn hảo, ngoài cổ ra thì tứ chi đều không nhìn thấy chút vết thương nào. Con ngươi ảm đạm vô quang, ở vùng chính giữa nhất còn có một nốt nhỏ màu xanh đang biến dạng.

Cái vẻ mặt và tư thế này, cùng cái thi thể trên bàn đêm đó, giống nhau như đúc.

Lại là bị hút hết dương khí mà chết.

Chẳng lẻ là Cao Xương lệ quỷ làm?

Nhưng loại tà khí này lại không giống như là "Quỷ khí" . Ngược lại, có điểm giống như là "Yêu khí".

Yêu, cũng không phải quỷ.

Quỷ vốn không phải vật sống, nhưng Yêu thì có.

Cây cỏ chim thú trên thế gian đều là vật sống.

Chúng nó bởi vì thiên địa dị biến, hoặc bởi vì cơ duyên xảo hợp, có thể sinh ra âm dương chi khí thuộc về bản thân để mà tu luyện, trải năm này tháng nọ mới sinh ra linh tính, được gọi là "Yêu" .

‘Sơn Hải kinh’ viết: "Có loại thú này, bên ngoài hình dáng như hồ ly hay cửu vĩ, có tiếng nói như hài nhi, có thể ăn thịt người, ăn người không cổ".

Cái này, chính là ghi chép tìm hiểu của người thế tục đối với "Yêu ".

Ở vùng hóa ngoại trong giới tu hành, cũng có một loại tu hành giả như vậy.

Pháp môn tu luyện của bọn hắn, cùng chính đạo pháp môn khác một trời một vực, ly Kinh phản Đạo, thậm chí còn có tổn hại đạo đức luân lý, bị chính đạo tu hành giới khinh thường ghét bỏ.

Cũng vì vậy mà bị chính đạo tu sĩ xưng là "Yêu sĩ " .

‘Tả truyện’ có nói, “Có những con người sa ngã bị cám dỗ mê hoặc, yêu sĩ cũng từ đó mà sinh ra” câu này chính là để chỉ trích đám người lầm đường lạc lối kia.

Triệu Hàn đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

"Không phải là lệ quỷ hại người sao? Tại sao lại mọc ra một tên yêu sĩ rồi? " Lạc Vũ nhi nói.

"Hứa Thừa Dương."

Điện Sơn Tông lấy "Âm nguyên thuật " nổi danh, mà âm nguyên thuật, lại chủ yêu lấy "Âm khí" để tu luyện .

Yêu pháp lúc đầu chính là từ trong "Âm nguyên thuật" diễn sinh ra.

Triệu Hàn liếc nhìn cửa miếu, luồng tà khí vừa rồi chính là biến mất từ nơi đó.

Hắn tiến lên đẩy.

Cánh cửa không nhúc nhích.

Một loại cảm giác nguyên khí rung động từ cánh cửa mơ hồ truyền tới lòng bàn tay, trong nháy mắt lại tan mất.

"Ta tới giúp ngươi. "

Thấy Triệu Hàn không mở được cửa, Lạc Vũ nhi cũng đến giúp đỡ.

Vẫn không hề di chuyển.

Cửa này không nặng, thậm chí còn không khóa lại, tại sao đẩy mãi không ra? Vừa rồi còn có nguyên khí rung động, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hai người Triệu Hàn liếc nhau, gia tăng lực đạo, hướng mặt trước cửa ép một cái.

Cánh cửa cuối cùng cũng bật ra.

Bỗng một bóng đen kỳ quái đứng thẳng tắp trước mặt hai người.

. . .

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.