Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại chết thêm hai người

Phiên bản Dịch · 2018 chữ

(Chính văn chương 45)

Dịch giả: Cọp Vằn

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Giọng nói này.

"Là Hứa Thừa Dương sao?!"

Lạc Vũ Nhi nói.

Chính là một trong hai tên có khả năng là hung thủ.

Hắn quả nhiên ở gần đây!

Lạc Vũ Nhi quay ra nhìn Triệu Hàn.

Triệu Hàn đem huyết thư cất vào trong ngực, thân hình khẽ động, hai người chạy ra bên ngoài.

Trên đỉnh đồi, người người đều cầm cây đuốc đứng ở đó làm sáng bừng cả một góc trời.

Ngoài cửa chính, pháp sư, nha hoàn, người ở, . . . đứng lẫn lộn trên sân, ồn ào ầm ĩ.

Đứng đầu đám người đó là Hứa Thừa Dương với gương mặt sa sầm, lạnh lùng nói:

"Triệu Hàn, tên tiện chủng nhà ngươi, có gan thì lập tức ra đây nhận lấy cái chết!"

Sau lưng, Tào Dung tay chân luống cuống.

Từ Liễu thị đứng giữa Tri Thúy và đám nha hoàn cũng mang vẻ mặt lo lắng bất an.

Trong đám người, Tưởng Hoài cùng vài tên nha dịch theo sau đều mang dáng vẻ đề phòng, sẵn sàng chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Tằng Khiêm đứng bên cạnh cũng lo lắng không yên.

"Không ra phải không?

Được, nếu để ta phải tự mình đi vào bắt người, lúc đó ta chắc chắn sẽ bằm ngươi ra làm ngàn mảnh!"

Hứa Thừa Dương đang muốn xông vào cửa viện, Tào Dung liền vội vàng tiến lên:

"Hứa đạo trưởng, xin bớt giận, xin bớt giận.

'Dã Hạc Khâu' là nơi đại lão gia an nghỉ, chúng ta đêm hôm lên đây đã là không nên rồi.

'Phù Vân Trai' này cũng không thể vào à "

Hứa Thừa Dương tiếp tục đi.

"Hứa đạo trưởng, ngài cũng không thể "

Bốp!

Một cái bạt tai, ông lão ngã xuống đất, sưng cả mặt.

"Nơi Hứa Thừa Dương ta muốn đến, ai dám có ý kiến? Lão già ngươi cũng dám cản ta?"

"Cầu xin ngài, Hứa đạo trưởng "

Không để ý đau đớn, Tào Dung ôm lấy chân Hứa Thừa Dương, khẩn thiết cầu xin.

"Buông ra!"

"Hứa đạo trưởng "

"Chết đi!"

Hứa Thừa Dương nhấc tay phải lên, bất chợt đập xuống đầu ông lão.

"Đường đường là thủ tịch đệ tử, khi dễ một vị lão nhân, thật oai phong nha."

Cửa chính bất ngờ mở ra.

Hai người trẻ tuổi đi ra, trước mặt vẫn là cái áo xanh quen thuộc của thanh niên nào thì ai cũng biết, bay vù vù trước gió.

"Là hắn? Hóa ra là tiểu lang quân này thật sự đang ở trong đó."

Đám người kinh ngạc.

"Hứa Thừa Dương" Triệu Hàn đứng trước cửa nói, "Không phải ngươi muốn tìm ta sao?

Thả Tào quản gia ra đã rồi muốn làm gì thì làm."

"Hừ."

Hứa Thừa Dương vung chân một cái, Tào Dung bị đá văng ra mấy thước, đụng trúng đám người đằng sau, làm mấy tên cũng đo đất theo.

"Tiện chủng, tối nay, ta bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"

"Tên sư huynh đầu heo của ngươi về ăn vạ với ngươi rồi à?" Triệu Hàn nói, "Hắn đâu? Không dám tới à?"

Hứa Thừa Dương hừ lạnh:

"Giết người còn già mồm.

Tên sư huynh ngu xuẩn kia của ta, chắc chắn đã bị tên gian xảo nhà ngươi giết chết rồi."

Hắn chỉ bên phải cửa viện.

Ba cỗ thi thể lạnh như băng, xếp thành một hàng, ngửa mặt nằm dưới đất.

Đám người chung quanh, mặt ai cũng lộ ra sợ hãi.

Thi thể tên "đại sư huynh" - pháp sư trung niên vốn vẫn ở chỗ này, chẳng có gì lạ.

Nhưng ở đây đáng lẽ chỉ có một bộ thi thể, đào đâu ra hai bộ nữa vậy?

Triệu Hàn thân hình khẽ động, bay tới trước mấy bộ thi thể này.

Bộ ngoài cùng bên trái, chính là pháp sư trung niên kia.

Bộ nằm giữa là Chu Sùng.

Hai mắt hắn nhắm chặt, trên người còn lưu lại dấu vết bị ám khí bắn trúng. Nhưng những vết thương này không nguy hiểm đến tánh mạng, dưới tác dụng của thuốc trị thương, máu đã sớm đông lại.

Bộ cuối cùng, lại là thi thể tên vu hãm Triệu Hàn là hung thủ, tên gầy còm Hà tiểu pháp sư.

"Tiện chủng nếu ngươi dám giết ta, cậu của ta nhất định sẽ đem ngươi xương cũng nghiền ra tro, để cho cả nhà các ngươi trọn đời không siêu sinh.

Nếu ta nói láo nửa câu, thì sẽ giống như nhị sư huynh, đột tử tại chỗ"

Mấy câu thề độc này vẫn còn phảng phất bên tai.

Đúng là trời xanh có mắt.

Ba bộ thi thể đều trợn mắt há mồm, hai tay một trước một sau cứng nhắc, bất động, giống như muốn đẩy cái gì đó ra, sắc mặt hoảng sợ.

Tình trạng lúc chết cùng vị "nhị sư huynh" kia giống như đúc.

Trừ Chu Sùng trên người có vết ám khí, toàn bộ thi thể, không có bất kỳ vết thương nào.

Trên cổ còn có vết tím đặc trưng, trong con ngươi còn lưu lại vết "âm vảy".

Một ngày một đêm, chết bốn người.

Triệu Hàn ngẩng đầu, hướng mấy người làm bên cạnh nói:

"Hai cổ thi thể này, là các ngươi đem đến đây à? Phát hiện ở đâu, lúc nào?"

Mấy người xung quanh kiểu bị dọa giật mình, đều lui hết về sau, không ai dám trả lời.

"Không phải các ngươi phát hiện ra à? Thế là vị nào? Ai có thể đứng ra trả lời ta được không?"

Triệu Hàn hướng về phía mấy người nói.

Ánh mắt lướt một vòng qua những người đứng đây tìm kiếm câu trả lời.

Cả đám người, nhất là mấy tên pháp sư, đồng loạt lùi về phía sau hai, ba bước.

Mọi người thấy Triệu Hàn, như thấy quỷ.

"Mấy người này làm sao thế nhỉ?" Lạc Vũ Nhi đi tới.

Triệu Hàn nhìn những người đó, khẽ cười:

"Bọn họ đang sợ ta."

"Sợ ngươi?"

Lạc Vũ Nhi nhớ đến lúc sáng, Chu Sùng vu hãm Triệu Hàn, mấy người này lúc đó cũng y như thế.

Bọn họ cho rằng Triệu Hàn là hung thủ giết người?

"Triệu pháp sư, Lạc cô nương "

Trong đám người, Từ Liễu Thị có chút kinh ngạc:

"Không biết hai vị, sao nửa đêm nửa hôm xông vào 'Phù Vân Trai' vậy?"

"Từ Phu Nhân" Lạc Vũ Nhi nói "Chúng ta nửa đêm tới đây, đúng là mạo phạm nơi Từ lão trang chủ an nghỉ, xin chịu tội với phu nhân."

Hướng Từ Liễu Thị làm lễ ba cái, Lạc Vũ Nhi lại nói:

"Nhưng cũng xin phu nhân thứ lỗi, chúng ta tuy đã hành động lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không có ý mạo phạm.

Chúng ta đi tìm tên pháp sư mất tích kia, kết quả là phát hiện thi thể hắn trước cửa viện, còn có tung tích lệ quỷ.

Sau đó vì đuổi theo lệ quỷ, chúng ta mới vào trong sân."

"Các ngươi gặp nó?"

Từ Liễu Thị mặt biến sắc:

"Sau đó thì sao?"

"Nó biến mất, chúng ta tìm nửa ngày không thấy."

"Nói láo."

Lúc này Hứa Thừa Dương không còn giữ thần thái anh tuấn nam tử gì nữa:

"Tiểu tử, ngươi còn núp váy đàn bà để cô nương này thay ngươi hoa ngôn xảo ngữ nữa à?

Lúc sáng ta đã nói rồi ngươi chính là hung thủ giết người.

Bây giờ, ngươi lại một đêm giết ba người, thi thể đang ở trước mắt, ngươi còn cãi cái gì nữa?"

Đám pháp sư lại thêm mắm thêm muối:

"Đúng vậy, mới hơn một ngày, liền giết bốn người, mà những người này nếu không phải đồng môn thì cũng là tùy tùng của Hứa huynh, toàn người đã từng đụng chạm với tiểu tử này."

"Nhất là vị Chu đạo hữu kia, từ lúc gặp đến giờ hai người này đã thường xuyên xích mích với nhau rồi."

"Khó trách, trong bốn người, hắn không những chết mà thi thể của hắn cũng đầy thương tích... "

Lời ra tiếng vào, tiếng xì xào càng lúc càng nhiều.

"Từ Phu Nhân."

Triệu Hàn như không nghe thấy gì, chỉ hai cỗ thi thể mới kia:

"Thi thể hai người Chu, Hà phát hiện lúc nào, ở đâu?"

Đám người lại xôn xao.

"Triệu pháp sư" Từ Liễu Thị hơi ái ngại nhìn Triệu Hàn, "Ngài thật không biết sao?"

"Biết rõ còn hỏi" Hứa Thừa Dương nói, "Tiện chủng, hay là ta tới trả lời ngươi đi.

Ba bộ thi thể này, tất cả đều được phát hiện ở trước cửa viện này."

Đều được phát hiện ở chỗ này?

Lúc mới vào đây, rõ ràng chỉ có thi thể tráng niên pháp sư.

Triệu Hàn lập tức lại chỗ Từ Liễu Thị hỏi thăm.

Từ Liễu Thị thở dài một tiếng, kể lại những chuyện phát sinh tối nay.

Hóa ra, vì sợ lệ quỷ quấy phá và việc có người chết lúc ban ngày, vừa chập tối, mọi người đã nhanh chóng về nhà đóng cửa, trong trang sớm đã không còn ai.

Nhưng chưa được bao lâu, một tiếng hét thảm phá vỡ không khí tĩnh lặng trong trang.

Âm thanh chói tai mà thảm thiết, gần như toàn bộ người trong trang ai cũng nghe thấy.

Mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn có vài vị pháp sư muốn bắt quỷ lập công mà liều mình đi ra ngoài xem xét.

Từ lúc đó, những người khác cũng không nhịn được hiếu kỳ.

Dần dần, cả đám người tràn ra, đi tới nơi phát ra tiếng kêu. Bọn họ đi tới bắc sơn trang, đến trước tấm bia đá "cấm địa" kia.

Trong ánh lửa, mọi người phát hiện, trên tấm bia đá có vết máu chưa khô, bên cạnh là một mảnh hỗn độn trên đất.

Lúc này trong đám người, Hứa Thừa Dương đột nhiên xuất hiện.

Hắn nhìn nhìn tình cảnh trước mắt, nhất thời sắc mặt âm lãnh, liền vọt qua bia đá, phi thẳng lên đỉnh đồi.

Đám pháp sư còn lại thấy vậy cũng muốn lên trên đó, khả năng cao có "lệ quỷ" hiện thân, nhưng cơ hội không thể bỏ qua, cũng hò nhau lên.

Từ Liễu Thị cùng Tào Dung luôn miệng ngăn cản, nhưng không ai nghe bọn họ, đành phải theo lên.

Khi mọi người ;ên tới trên đỉnh núi thì phát hiện Hứa Thừa Dương đã đứng ở trước cửa "Phù Vân Trai" rồi.

Trước mặt hắn là ba bộ thi thể lộn xộn nằm trên mặt đất.

Hứa Thừa Dương giận dữ, hướng trong viện hô to Triệu Hàn là hung thủ, muốn hắn lập tức đi ra, phải ăn gan uống máu Triệu Hàn mới thỏa.

Mọi người thấy bốn phía đen thui không có ai, chỉ có lối đi vào Phù Vân Trai.

Hứa Thừa Dương lại nói vậy, mọi người liền rối rít phỏng đoán, phải chăng Hứa Thừa Dương thấy cái gì, tên thiếu niên cổ quái họ Triệu, không biết có phải trốn bên trong không.

Quả nhiên không lâu sau đó, Triệu, Lạc hai người bước ra từ ‘Phù Vân Trai’.

Hơn nữa, ba người đã chết này đều từng có va chạm với Triệu Hàn, ai cũng đã thấy rồi. Thế nên mọi người đều nghĩ tên thiếu niên áo xanh này đúng là hung thủ rồi.

Từ Liễu Thị nói như vậy, mọi người chung quanh nhìn Triệu Hàn, mặt đầy hoài nghi, sợ hãi.

. . .

Ps: Đà này thì khó mà biện minh rồi, xác chết trước cửa, Triệu Hàn lại từ bên trong bước ra, bị nghi ngờ là phải. Chắc chỉ có phá án mới hết được, mọi người cũng chờ xem chương tiếp theo nhé!!

Bạn đang đọc Đại Đường Đệ Nhất Thần Thám (Dịch) của Trừng Vân Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.