Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy trốn

Phiên bản Dịch · 2127 chữ

Đại Gian Hùng

Chương 177: Chạy trốn

Người dịch: hacythusinh

"Đinh! Hệ thống đã được cập nhật! "

"Đinh! Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ chân lý của kẻ ác, bàng môn tả đạo, làm ra đủ loại việc ác! Thưởng 58000 điểm gian ác và rút thưởng một lần! Xin tiếp tục cố gắng!"

"Đinh! Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ chân lý của kẻ ác, “dĩ tử loạn chu” (1), mình làm việc xấu còn kéo người khác xuống nước? Thưởng 1000 điểm gian ác! Xin tiếp tục cố gắng!"

(1):dĩ tử loạn chu: tiểu nhân ra vẻ như liêm khiết công bằng.

"Đinh! Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ chân lý của kẻ ác, “lang bái vi gian”(2) , “phát quốc nan tài”, làm rất đẹp! Thưởng điểm gian ác! Xin vui lòng tiếp tục làm việc chăm chỉ! "

(2):lang bái vi gian: những kẻ gian tà, bất lương cấu kết với nhau làm điều độc ác, xấu xa, ví như con lang và con bái kết hợp với nhau

"Đinh! Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ sâu sắc chân lý của kẻ ác, tâm ngoan thủ lạt, hãm hại quân Yến, cấm vệ, thái giám tổng cộng sáu vạn tám ngàn ba trăm hai mươi người, thưởng 6830000 điểm gian ác, cùng một lần rút thưởng giới hạn, xin tiếp tục cố gắng! "

"Đinh! Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ sâu sắc chân lý của kẻ ác, xấu xa vô sỉ, ngủ một hoàng hậu, hai vị quý phi, cảm giác dâm uế hậu cung rất sảng khoái chứ? thưởng 200000 điểm gian ác, cùng một lần rút thưởng, xin tiếp tục cố gắng!"

"Đinh! Ký chủ tích lũy tổng cộng 2780 vạn lẻ 9000 điểm gian ác, 394 lần rút thưởng, 6 lần rút thưởng giới hạn, xin tiếp tục cố gắng!"

"Đinh! Sứ mệnh Ta thực sự là Trần Thế Mỹ', độ hoàn thành: 70% ... Xin tiếp tục cố gắng."

"Đinh! Nhân vật lịch sử Trương Liêu đã được tạo ra và trang bị đầy đủ. "

"Đinh! Bảo mã “Sư Tử Thông” đã được tạo ra.”

Sau khi làm một ít chuyện không biết xấu hổ, Ngô mỗ mệt không nhẹ, đã nằm xuống nghỉ ngơi, kỳ thực là tiến vào trong không gian hệ thống.

Lúc này, Ngô Phàm vẫn có chút khó chịu... Dù sao, đó là hơn 68000 người chứ không phải hơn 68000 con lợn, chó, bò, cừu, trong lòng hắn không dễ chịu.

Nằm trong không gian hệ thống, một thời gian dài. Ngô Phàm yếu ớt hỏi: "Ta làm vậy... Có đúng hay không đây?"

“Đinh! Thà ta phụ người, không để người phụ ta!”

Ngô Phàm nhắm mắt lại. Vươn ra một... Ngón giữa.

"Sư Tử Thông, chờ ta tìm một chỗ không có người thì thả ra."

Sau khi dặn dò một câu, Ngô Phàm rời khỏi hệ thống.

Ngô Phàm nhìn con cừu non bên cạnh còn đang khóc nức nở, hứng thú không còn, bắt đầu mặc lên áo giáp.

Quay đầu lại, Ngô Phàm nói: "”Nhất nhật phu thê bách nhật ân”(3) mà! Ta sẽ lưu lại cho các ngươi một con đường sống, thu dọn nhiều vàng bạc một chút. Ăn mặc đơn giản, chuẩn bị chạy trốn đi!"

(3)Nhất nhật phu thê bách nhật ân: một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa.

Nói xong.

Ngô Phàm đi ra khỏi đại điện treo tấm biển "cung Dịch Đình", dần dần đi xa.

Nếu như nói vận mệnh của những cung nữ kia là bi thảm, vậy những phi tần này đã xem như không tồi, bởi vì ngoại trừ mười mấy tướng lĩnh, còn không có ai dám động vào các nàng.

Ngô Phàm một đường đi tới Ngự Mã Uyển, tìm một chỗ không có người thả Sư Tử Thông ra, đánh giá một phen.

Con Sư Tử Thông này hùng kiện dị thường, ánh mắt hung lệ, so với Tử Tinh Mã trước kia của Ngô Phàm còn hơn một bậc. Toàn thân lông đen như mực bóng loáng như tơ lụa,. Đáng chú ý nhất, còn phải kể đến cái bờm rối bời, Sư Tử Thông, Sư Tử Thông… Tại sao nó được gọi là Sư Tử Thông? Đó là bởi vì bờm trên cổ của nó, giống như bờm của sư tử đực.

Cuối cùng thì đây cũng là là chiến mã trung thành với mình, Ngô Phàm đưa tay sờ, Sư Tử Thông… ríu rít khịt mũi, giống như chó con ngoan ngoãn.

Ở trong Ngự Mã Uyển tìm một chiếc yên ngựa hoa lệ, Ngô Phàm xoay người lên ngựa, nhanh như chớp phi vào trong hoàng cung Yến quốc, càng giống như bệnh thần kinh mà rống to vài tiếng.

Tiêu Xà và Vũ Văn Thành Đô đều không phải loại không biết xấu hổ như Ngô Phàm, ngược lại họ rất rụt rè và tự trách. Cho nên, bọn họ cũng không giống như Ngô Phàm đi khi dễ những người đáng thương kia. Lại đi vào ngự trù hoàng cung Yến quốc, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Ăn uống đầy đủ trở lại. Tiêu Lão và Vũ Văn Thành nhìn thấy bộ dáng Ngô Phàm đang phóng ngựa tung bay, nhịn không được kêu gọi.

“Ô!”

Ngô Phàm chạy tới, siết chặt kiêu sư tử, nhảy xuống ngựa, cười nói: "Thế nào? Tọa kỵ ta mới tìm được ở Ngự Mã Uyển của Yến quốc! Sư Tử Thông thuần chủng!”

Vũ Văn Thành Đô là người yêu ngựa, đánh giá quanh một vòng, hai mắt tỏa sáng không ngừng.

Đánh giá đủ rồi, Vũ Văn Thành đều tán thưởng liên tục: "Quả thật hùng tuấn! So với con Tử Tinh Mã có huyết mạch Sư Tử Thông kia, còn hơn một bậc! Tái Long Ngũ Ban Câu của ta qua hai năm nữa mới có thể so sánh với nó!”

【 Hẳn là con mẹ nó đánh chủ ý ta với chiến mã của ta!】

Ngô Phàm trong lòng lẩm bẩm một câu, hẹp hòi mà đổi đề tài, hỏi: "Vũ Văn tướng quân, Tái Long Ngũ Ban Câu của ngươi đã là bảo mã hiếm có, ta có chút thắc mắc a! Ngươi... Còn muốn ngựa tốt làm gì hơn?”

Vũ Văn Thành đô nói: "Tái Long Ngũ Ban Câu tuổi còn nhỏ, tính toán đầy đủ mới ba tuổi, còn thân thể của ta quá mức cường tráng, nó chịu không nổi, nếu là chiến đấu kịch liệt thì nó chống đỡ không quá nửa ngày, cho nên cần phải có một con ngựa tốt chuẩn bị. Còn nữa...", hắn gãi gãi đầu, cười nói: "Trong nhà ta còn có hai đệ đệ, năn nỉ ta cho một con ngựa tốt để cưỡi, ta cũng muốn lấy lời Thủ Chính để đốc thúc bọn họ, chớ phụ một con ngựa tốt!”

Ba người tán gẫu đến cao hứng…

"Tướng quân! Tướng quân! Không tốt! Không tốt!”

Bộ hạ của Vũ Văn Thành Đô vội vàng chạy tới.

Vũ Văn Thành Đô cau mày nói: "Làm sao vậy?”

Binh sĩ kia tức giận nói: "Bởi vì chiến lợi phẩm, người Hồ Lỗ... cùng bộ tộc ta phát sinh tranh chấp, đã đánh nhau rồi!”

Có lẽ là công phá thành Dịch Kinh thành công đã dùng hết toàn bộ vận khí tốt, tin xấu này đến tin xấu khác truyền đến.

"Báo !!!"

Một binh sĩ quân Tùy chạy tới.

Xoay người xuống ngựa, binh sĩ kia lớn tiếng nói: "Bẩm tướng quân! Phía bắc Dịch Kinh xuất hiện một nhóm lớn quân Yến, nhân số không dưới ba vạn!”

"Báo !!!"

Lại có thêm một người nữa.

"Bẩm tướng quân! Binh mã dưới trướng của Đại nguyên soái La Nghệ chạy tới đây, nhân số không rõ, đã cách đây không tới hai mươi dặm! Người dẫn đầu cầm cờ, là... Là La Nghệ!”

Vũ Văn Thành Đô và Tiêu Xà theo bản năng nhìn về phía Ngô Phàm.

Lông mày Ngô Phàm nhíu chặt, cân nhắc nói: "Chúng ta đề phòng binh mã La Nghệ cứu viện, lập trạm trinh sát ra ba mươi dặm... Vậy mà không ngờ tới phía bắc lại xuất hiện quân Yến trước? Chậc chậc! Hai mặt đều là địch a! La Nghệ đang đối đầu cùng Đại tướng quân, hắn tuyệt đối không có khả năng tự mình dẫn binh mã bản bộ để cứu viện, tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là quân Yến giở trò đánh lừa.", nói vài câu nhảm nhí, Ngô Phàm chém đinh chặt sắt nói: "Vũ Văn tướng quân, ngươi lập tức đi triệu tập binh mã dưới trướng, về phần người Hồ Lỗ, không cần quản bọn họ, một đám người thô thiển thấy lợi nhỏ mà quên nghĩa! Hừ! Tiêu tướng quân, lập tức tập hợp toàn bộ binh mã vứt bỏ thành Dịch Kinh ! Chạy đi!”

Bên Tiêu Xà thì không cần Ngô Phàm lo lắng, nhưng bên Vũ Văn Thành Đô làm lo đến chết rồi.

Nhìn những người Tiên Ti vác từng bao to túi nhỏ, Ngô Phàm suýt nữa tức giận phát điên, giận dữ quát: "Đã là lúc nào rồi? Còn để ý chút lợi ích nhỏ này! Vứt đi! Vứt bỏ tất cả!", có lẽ là cảm thấy mình có chút vượt quyền, Ngô Phàm quay đầu thấp giọng nói với Vũ Văn Thành Đô: "Tướng quân, quân ta vừa trải qua giết tù binh, còn có... Tất cả đều là dưới chân mẹ nó mềm nhũn! Sĩ khí sa sút, chiến lực không đủ, nếu còn vác theo những bao lớn túi nhỏ lấy, làm ảnh hưởng tốc độ hành quân thì vô cùng nguy hiểm! Việc chúng ta nên làm bây giờ không phải là nghênh địch, mà là chạy trốn!”

Từ khi quen Ngô Phàm, Vũ Văn Thành Đô vẫn chưa từng thấy Ngô Phàm nói sai cái gì, cho đó là đúng, liền giận dữ quát: "Tất cả nghe kỹ cho ta, vứt những thứ kia đi, kẻ vi phạm quân lệnh, trảm!!!”

Vũ Văn Thành Đô ở giữa ngoại tộc ở bắc địa, được xưng là “Thiên Uy” tướng quân, ý là uy nghiêm của trời đất, hắn dũng mãnh thiện chiến, sớm đã khắc sâu vào lòng người. Cho dù là người Hồ Lỗ, cũng có không ít người nghe theo mệnh lệnh của hắn, mà vứt đi đồ đạc.

Phải mất một thời gian dài để tập hợp đội hình, lúc này Vũ Văn Thành Đô và Ngô Phàm mới dám dẫn quân rời đi.

Trước khi đi, Ngô Phàm vẫn khuyên vị A Sử Đức Thiền Vu kia. Đáng tiếc, “mặt nóng dán mông lạnh” (3).

(3)Mặt nóng dáng mông lạnh: Đáp lại khuôn mặt nhiệt tình của mình là cái mông lạnh lẽo của đối phương.

Sau khi phẫn nộ trong lòng, Ngô Phàm cười lạnh: 【Cũng tốt! Có mấy tên ngu xuẩn các ngươi hãm chân kẻ địch, chúng ta có thể chuồn nhanh hơn một chút... Ừm, còn có thể kiếm được không ít điểm! 】

Đi tới cửa đông thành Dịch Kinh, binh mã của Tiêu Xà đã sớm chờ đợi ở đó, song phương ước chừng năm sáu vạn kỵ binh, chậm rãi xuất quan mà rời đi.

Không quá nửa canh giờ.

Cửa bắc thành Dịch Kinh có quân Yến dẫn đầu xông vào cửa.

Người tới là Chinh Bắc tướng quân Nguyên Phóng Huân, Trùng Xa tướng quân Tưởng Thái, hai người bọn họ phụng mệnh đi xung quanh thành Dịch Kinh, thu nạp thủ binh các quận, khoảng cách đến đây tương đối gần.

Không quá nửa canh giờ.

Mạo Triệt Thiền Vu của bộ lạc Hung Nô xui xẻo trong trận đại chiến với Võ Uy tướng quân Lý Triển huyện Kế, bị quân Yến ở cửa khẩu thứ ba đánh úp. Nhân mã ba phương hỗn loạn thành một đoàn, đại chiến một ngày một đêm, Mạo Triệt Thiền Vu mới dưới tình huống thương vong hơn phân nửa, thảm thắng. Trong lòng nghĩ rằng bộ lạc Tiên Ti của Vũ Văn Thành Đô cùng bộ lạc Hồ Lỗ của A Sử Đức Thiền Vu ở thành Dịch Kinh đang phát tài, kết quả là hắn khẩn cấp chạy đến.

Qua nửa canh giờ.

Lòng nóng như lửa đốt, lo lắng mẫu thân cùng tổ mẫu đang gặp nguy hiểm,’Thần Thương Thiếu Bảo’ La Thành lĩnh ba vạn kỵ binh, gào thét xông vào thành.

La Thành và La Nghệ đều họ La, treo cờ giống nhau, cho nên mới bị quân Tùy lầm tưởng là đích thân La Nghệ đến...

Bạn đang đọc Đại Gian Hùng (Bản Dịch) của Khái Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacythusinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.