Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phỏng chế Càn Khôn đỉnh

Phiên bản Dịch · 2726 chữ

Đêm khuya, chính vào giờ Tý.

Trăng sáng nhô lên cao.

Tiêu Phàm vốn dĩ đang tĩnh tọa dưỡng thần mở to hai mắt, Văn nhị thái gia và Đàm Hiên đang tĩnh tọa như vậy cũng đồng thời mở to hai mắt, ba người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Phàm gật gật đầu, tay trái bấm tay niệm thần chú, miệng lẩm bẩm.

- Tật!

Một lát sau, kiếm quyết tay phải của Tiêu Phàm nhấc lên, một đạo chân khí hùng hậu thẳng tắp đánh vào đại đỉnh trước mặt cách đó không xa.

Đại đỉnh “ong ong” rung động, họa đồ yên lặng bất động trên thân đỉnh bắt đầu đung đưa, giống như nước gợn sóng, dần dần lan tràn mở ra tứ phía. Hai người Văn Thiên, Đàm Hiên cũng lần lượt đánh một đạo chân khí qua đó, dao dộng của bức họa đồ càng nhanh hơn.

Rất nhanh, một đạo cột sáng to lớn từ trong thân của đại đỉnh lao ra, bắn thẳng lên vòm trời.

Thiên địa nguyên khí bốn bên mãnh liệt quay cuồng.

Cột sáng bắn thẳng đến chòm Tử Vi đế tinh.

Chòm Tử Vi đế tinh treo cao trên vòm trời mạnh mẽ trở nên sáng rọi rạng rỡ, lóng lánh dị thường.

Biệt thự Tây Sơn bên kia, Dung Thiên tịnh tọa bất động trong mật thất, tựa như một pho tượng đột nhiên mãnh liệt mở hai mắt ra, Tát Bỉ Nhĩ và các đệ tử ngồi xếp bằng xung quanh cũng cảm giác được sự biến hóa dị thường của thiên địa nguyên khí, cùng nhau mở to mắt, nhìn về phía sư phụ.

- Phía đông.

Miệng Dung Thiên nhàn nhạt phân phó một tiếng.

Nam tử người Hán ngồi xếp bằng ở một bên hiểu ý, nhấc tay vung lên, một đạo chân khí bắn ra, cách không ấn vào một công tắc trên vách tường.

Đây là một tình cảnh kỳ lạ.

Cả gian mật thất, phong cách cổ, tràn đầy hơi thở thần bí của thời kỳ hồng hoang. Nhưng bóng điện và công tắc trên vách tường, lại hiện ra một cách rõ ràng, đây là một thời kỳ điện khí hóa. Hơi thở hiện đại hóa và hơi thở của thời viễn cổ hồng hoang trộn lẫn với nhau, cư nhiên cũng không hề làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.

Một trận âm thanh ầm ầm vang lên, nóc nhà cao cao của mật thất bắt đầu tách ra hai bên.

Gian mật thất này cư nhiên lắp đặt tấm trần theo phương thức chuyển động.

Trên trần là chuồng kính trong suốt, bầu trời đêm thâm sâu đang triển lộ trước mắt mọi người. Dị tượng Tử Vi đế tinh, thu hết vào trong mắt.

Tát Bỉ Nhĩ “hừ” một tiếng, lạnh lùng nói:

- Sư phụ, xem ra Tiêu Phàm thực sự muốn mạo hiểm rồi.

Hiện tượng thiên văn như vậy, giống hệt như hiện tượng thiên văn mà năm đó Tiêu Phàm thi triển làm phép nghịch thiên cải mệnh cho ông cụ, Tát Bỉ Nhĩ tận mắt nhìn thấy, cực kỳ quen thuộc.

Dung Thiên tổ sư không để ý tới, chỉ là rất chuyên chú ngẩng đầu nhìn dị biến của chòm Tử Vi đế tinh.

Cỗ sức mạnh trùng trùng điệp điệp này của trời đất, bao phủ xuống, mặc dù không phải là trực tiếp chạy đến biệt thự Sơn Tây, sư đồ năm người trong mật thất vẫn là có thể cảm nhận được.

Abbas bỗng nhiên nói:

- Sư phụ, năm ngoái, Tiêu Phàm hẳn là bị thương rất nặng...

Lời này chỉ nói một nửa, thế nhưng ý tứ ai cũng hiểu được. Hiện tượng thiên văn dị thường lớn đến như vậy của trời đất, người có pháp lực thấp kém, cố nhiên không thể phát ra, người bị trọng thương chưa khôi phục, cho dù thuật pháp tu vị có cao thâm hơn đi chăng nữa, hẳn là cũng không thể dẫn phát ra.

Dung Thiên vẫn không trả lời.

Nam tử người Hán lại nhẹ giọng nói ra:

- Tứ sư đệ, lần này, đối phương khẳng định không phải chỉ có một mình Tiêu Phàm.

Abbas gật gật đầu nói:

- Cái này đệ biết, thế nhưng cho dù tính cả Văn Thiên, ngay từ đầu liền làm ra động tĩnh lớn như vậy, trên chiến thuật có vấn đề thì phải? Nghịch thiên cải mệnh, không phải là công sức trong một sớm một chiều.

Bất kể là làm phép hay là luyện chế đan dược, muốn nghịch thiên cải mệnh, cũng phải cần thời gian hai ba ngày. Đây vừa mới bắt đầu, liền làm ra động tĩnh lớn như vậy, kế tiếp làm thế nào? Hai người sư huynh đệ Tiêu Phàm, một người tuổi tác đã cao, một người chiếu theo lí thương thế chưa hồi phục, tính toán cả hai huynh đệ có liên thủ, pháp lực của hai người cũng rất khó kiên trì một thời gian lâu như vậy.

Biết rõ kẻ địch mạnh ở bên cạnh, Tiêu Phàm và Văn Thiên cũng không thể không giữ lại biện pháp dự phòng.

Việc này lộ ra cổ quái.

Nam tử người Hán nói:

- Đệ tử thế hệ này của Vô Cực Môn, không chỉ có hai người Văn Thiên và Tiêu Phàm. Những nhánh truyền thừa khác không nói, chỉ riêng truyền nhân dòng dõi Triệu Chỉ Thủy, đã có đến mấy người.

- Tam sư huynh, nghe Giang Đạo Minh nói, mấy tên đệ tử thân truyền của Triệu Chỉ Thủy, cũng đều là trời Nam đất Bắc, trong thời gian ngắn rất khó tụ hội lại với nhau.

Nói xen vào lúc này, lại là ngũ sư muội che khăn lụa, chỉ lộ ra hai con mắt.

- Hừ, lời mà Giang Đạo Minh nói, có thể tin cậy như vậy sao?

Không đợi nam tử người Hán mở miệng, Tát Bỉ Nhĩ đã lạnh lùng nói xen vào.

Phản cảm đối với Diệp Cô Vũ, Tát Bỉ Nhỉ trước giờ chưa từng che dấu. Người dị tộc này trên mảnh đất của bọn họ, quá kiêu ngạo. Nhìn bề ngoài, Giang Đạo Minh là dung nhập vào cuộc sống của Tây Á bọn họ, trên thực tế, Giang Đạo Minh là một kẻ xâm lược. Dựa vào lực lượng của một mình mình, đang dần dần thay đổi rất nhiều truyền thống cố hữu.

Chỉ cần lại có thêm hai mươi năm, đừng nói “Thiên Ưng giáo”, e rằng toàn bộ “Mộc Thứ Di” đều sẽ bị Diệp Vương thay đổi.

Hiện giờ Dung Thiên tổ sư còn sống, có một thế hệ Thiên Vu lực lượng hùng hậu, thêm vào nguồn cơn của năm dó, Giang Đạo Minh trước mặt của Dung Thiên, vẫn không dám quật cường. Nhưng mà Dung Thiên tổ sư tuổi tác cao. Một khi Dung Thiên tổ sư qua đời, “Vu vương” mới kế lập có thể là đối thủ của Diệp vương hay sao?

Nếu không ngoài dự liệu, sau Dung Thiên tổ sư, giáo chủ Tây Ly giáo chỉ có thể là chọn ra từ năm huynh muội bọn họ. Tam sư đệ là người Hán, ngũ sư muội là phụ nữ, căn bản đều có thể xếp bên ngoài người có thể kế thừa chức giáo chủ. Tát Bỉ Nhĩ mặc dù nhìn rất không thuận mắt Giang Đạo Minh, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận, bất kể là bản thân mình, hay là tứ sư đệ Abbas, hoặc là nhị sư đệ đang trấn thủ ở tổng đàn lên làm “Vu vương” mới, bất kể là luận thuật pháp hay là luận võ lực, dưới tình huống một chọi một, ai cũng đều không phải là đối thủ của Giang Đạo Minh.

Hết lần này đến lần khác sư phụ dường như càng tăng thêm sự tin tưởng đối với Diệp Cô Vũ.

Đây mới là điều làm cho Tát Bỉ Nhĩ lo lắng nhất.

Thời thế hiện nay của Dung Thiên tổ sư, duy nhất có một người có thể khắc chế Giang Đạo Minh.

Bất kể như thế nào, trước khi sư phụ về trời, nhất định phải xử lí gọn tên Giang Đạo Minh trước.

Nếu không, toàn bộ Tây Ly giáo chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ bại dưới tay Thiên Ưng giáo, thậm chí bị Diệp Cô Vũ dứt khoát thâu tóm. Đến lúc đó, thảo nguyên sa mạc thống nhất, quân lâm trên mảnh đất hoang dại rộng lớn sẽ không phải là người trong tộc của mình nữa, mà là của một tên ngoại lai như Giang Đạo Minh.

Loại chuyện này, Tát Bỉ Nhĩ tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Mặc dù Tát Bỉ Nhĩ cũng biết, bây giờ không phải là lúc công kích Giang Đạo Minh, nhất định phải tập trung tất cả lực lượng, trước hết phải đem tên địch ngoài ánh sáng là Tiêu Phàm xử lí gọn mới được. Sau đó muốn thêm dầu vào lửa, chỉ cần có cơ hội liền có thể thực hiện được.

- Tát Bỉ Nhĩ, bất kể là lời của ai, có thể tin hay không, bản thân con đều phải học được cách phân biệt. Vì người mà làm nên việc cố nhiên không thể thu nạp, vì người mà làm hỏng việc cũng không phải là cách chính xác.

Dung Thiên tổ sư rốt cuộc cũng đem ánh mắt từ chòm Tử Vi đế tinh trên vòm trời xa xăm thu về, rơi trên mặt đại đệ tử của mình, hai hàng lông mày nhíu lại, chậm rãi nói.

- Vâng, sư phụ.

Thấy sư phụ lên tiếng, Tát Bỉ Nhĩ vội vàng khom người, kính cẩn nói.

Nam tử người Hán nói:

- Sư phụ, tuy rằng truyền nhân thế hệ này của Vô Cực Môn mỗi người ở một nơi, khó có thể tề tựu. Thế nhưng trong đám đệ tử đời tiếp theo, hẳn cũng đã có nhân vật tinh anh có thể trọng dụng rồi.

Tuổi tác đệ tử của Triệu Chỉ Thủy cách biệt quá nhiều, Tiêu Phàm chẳng qua mới hai mươi mấy tuổi, Văn Thiên đã ở tuổi xưa nay hiếm rồi, đệ tử của ông ta, tuổi tác đều lớn hơn Tiêu Phàm rất nhiều. Càng không cần nói, sư huynh của Tiêu Phàm không phải chỉ có một mình Văn Thiên. Bên trong sư điệt của Tiêu Phàm, xuất ra một hai vị đại thuật sư trình độ cao thâm, cũng là chuyện vô cùng bình thường.

- Bọn họ tập trung tinh anh càng nhiều, đối với chúng ta, lại càng có lợi.

Dung Thiên tổ sư cười cười, thản nhiên nói, giọng điệu ngạo nghễ.

Tứ đại Vu thánh nghe thấy đều chấn động tinh thần.

- Sư phụ, chúng ta ra tay đi?

Abbas nóng lòng muốn thử, nói.

- Không vội, lại xem thêm một chút. Đây mới là vừa bắt đầu thôi.

Dung Thiên Tổ Sư khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm nói, hình dung chắc chắn dị thường.

Bất luận Tiêu Phàm bên đó làm ra động tĩnh lớn như thế nào, Dung Thiên tổ sư trước mắt chưa có ý định lập tức ra tay can thiệp. Rất rõ ràng, lúc này không phải thời cơ tốt.

Định vị trong tâm trí của Dung Thiên vô cùng rõ ràng, với sư huynh đệ Tiêu Phàm, hoặc là nói với cả Vô Cực Môn, là một trận chiến tranh. Trận chiến tranh này, năm ngoái là đánh như thế nào, năm nay vẫn là đánh như thế ấy.

Có lẽ Tiêu Phàm tìm được vài vị sư huynh giúp đỡ, thế nhưng đồng thời khi nghịch thiên cải mệnh, phải ngăn cản quy mô tiến công lớn một phía của mình, trước sau đều là rơi vào hoàn cảnh bị vây bị động.

Giang Đạo Minh đã xác nhận, truyền nhân Vô Cực Môn nếu đã tu luyện đến “Thiên Nhân cảnh”, là có cách để giúp cùng một người nghịch thiên cải mệnh lần hai thậm chí lần ba. Nhưng mà, ở thời kỳ Mạt Pháp này, Vô Cực Môn sớm đã không có người có thể dò xét lối đi của “Thiên Nhân cảnh”. Mặc dù Giang Đạo Minh không có nói rõ, Dung Thiên tổ sư cũng có thể đoán được, Tiêu Phàm mời sư huynh đệ viện thủ, là muốn tập hợp lực lượng của nhiều người, bắt chước cảnh giới nào đó của “Thiên Nhân tướng”, cưỡng ép lần thứ hai nghịch thiên cải mệnh cho Tiêu Khả Đức.

Loại công lực này không đến, cách làm tập trung sức lực của nhiều người để cưỡng chế dò xét cảnh giới cao hơn, bản thân nó đã vô cùng nguy hiểm. Cho dù trên lý luận có một tia hy vọng thành công như thế, cũng ở thế tất yếu đem tuyệt đại đa số tinh lực của sư huynh đệ Tiêu Phàm kéo vào.

Biết rõ kẻ địch mạnh tiềm tàng bên cạnh, Tiêu Phàm vẫn muốn mạo hiểm, rốt cuộc là có cái gì để dựa vào?

Đây là vấn đề là Dung Thiên tổ sư từng cẩn thận suy xét.

Phỏng chừng là đối với pháp trận bảo vệ của Vô Cực Môn có sự tự tin.

Năm ngoái, Tiêu Phàm chính là dựa vào lực của trận pháp, ở thời điểm cuối cùng đánh lui sự tiến công của Dung Thiên tổ sư, đồng thời đả thương nặng Dung Thiên tổ sư.

Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của Dung Thiên tổ sư lại quét qua khắp gian mật thất một lần, khẽ vuốt cằm, trên mặt lộ ra một chút vẻ ngạo nhiên.

Vô Cực Môn có trận pháp, lẽ nào Tây Ly giáo không có trận pháp hay sao?

Có một “Ngũ Thánh Tỏa Long trận” vừa mới suy ngẫm ra, cho dù sư huynh đệ Tiêu Phàm có mạnh hơn nữa, pháp trận của Vô Cực Môn có lợi hại hơn nữa, ở thời điểm nghịch thiên cải mệnh cuối cùng, Dung Thiên tổ sư cũng có nắm chắc một kích tiến công.

Lần này, chẳng những phải thêm một lần nữa đả thương Tiêu Phàm, còn phải đem tinh nhuệ của Vô Cực Môn một mẻ hốt gọn.

Đến lúc đó, vẫn là muốn xem xem, cái lão già Triệu Chỉ Thủy kia là sắc mặt gì.

Lần đầu tiên, thời gian bị kích phát của chòm sao Tử Vi sẽ không ngắn, ước chừng khoảng ba mươi phút trôi qua, hào quang đại phóng của sao Tử Vi mới từ từ nhạt dần.

Trong mật thất của Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm, Văn Thiên, Đàm Hiên đều tự thu công lực.

Hai hàng lông mày của Đàm Hiên nhíu lại, nói:

- Kẻ thù không mắc mưu sao?

Văn Thiên cười nói:

- Sư muội an tâm một chút chớ vội. Hiện tại chẳng qua là vừa mới bắt đầu, kẻ thù cũng không phải hạng người ngốc nghếch. Cơ hội như vậy, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua, chỉ là đợi chúng ta tiêu hao càng nhiều pháp lực mà thôi.

Tiêu phàm mỉm cười nói:

- Sư huynh, huynh phỏng chế “Càn Khôn đỉnh” này, cái khác không nói, tác dụng gia tăng tốc độ này quả thật không phải nhỏ.

- Ha ha, lúc đầu khi phỏng chế “Càn Khôn đỉnh”, cũng không ngờ có thể có công hiệu như vậy, tính là niềm vui ngoài ý muốn đi. Có thứ đồ này, ta không tin bọn chúng có thể một mực giữ được bình tĩnh.

Văn nhị thái gia vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, hơi đắc ý nói nói.

Có hiệu quả gia tăng tốc độ thời gian của phỏng chế “Càn Khôn đỉnh”, cảm giác, sư huynh đệ bọn họ vừa đến đã xuất ra toàn bộ sức lực, kẻ địch nấp trong bóng tối, sớm muộn cũng sẽ bị mắc mưu.

Điểm này, sư huynh đệ Tiêu Phàm đều rất có chắc chắn.

410-phong-che-can-khon-dinh/1162117.html

410-phong-che-can-khon-dinh/1162117.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 529

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.