Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt Cảnh

Phiên bản Dịch · 2099 chữ

Đây tuyệt đối không phải là Nghịch Thiên Cải Mệnh!

Chiêu đại sát này căn bản là muốn nhắm đến họ!

Mặc kệ đối thủ có bao nhiêu người, mặc kệ thủ pháp có cao thâm đến mấy, cũng không thể đồng thời vừa Nghịch Thiên Cải Mệnh, mà sức sát thương còn có thể hung hăng như vậy.

Sức mạnh của trời đất phản lại do Nghịch Thiên Cải Mệnh gây nên, trước nay đều là “kẻ địch vốn mạnh càng mạnh hơn”. Người có thuật pháp càng cao thâm, sức chịu đựng sự phản kích của trời đất càng mạnh mẽ. Đương nhiên, “hiệu quả” của Nghịch Thiên Cải Mệnh cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn.

Từ khi vừa bắt đầu, đây đã là một cái bẫy.

Đáng tiếc, bây giờ mới ngỡ ra, đã quá muộn màng.

Trải qua cuộc chiến đấu đằng đẵng 3 ngày 3 đêm, Tiêu Phàm và các sư huynh đệ Vô Cực Môn đã chốt được vị trí của bọn họ, trận công kích này không chỉ là hung mãnh vô song, mà còn thần tốc vô đối, căn bản là không cho con người có con đường sống.

Dung Thiên Tổ Sư khẽ quát một tiếng, tay phải nắm đầu lâu mãnh thú thình lình nổi gân xanh, trong đôi mắt đầu lâu mãnh thú, ánh xanh vụt lóe, màn sương đen cuồn cuộn nổi lên, trong nháy mắt đã hóa thành hình ảnh một con mãnh thú.

- Lên!

Theo tiếng thét to của Dung Thiên Tổ Sư, con mãnh thú như trụ quang cực lớn bay vút lên đón cả bầu trời rồi lại lao thẳng xuống.

Con mãnh thú này so sánh với con trước đây, thân hình nhỏ nhỏ hơn nhiều, cũng không rắn chắc, uyển chuyển sống động như thật bằng con màu đen trước đó. Song, sức công kích của trụ quang quá nhanh, mạnh mẽ coi như giống Dung Thiên Tổ Sư, trong lúc vội vã, cũng chỉ có thể làm được như vậy.

Tại căn phòng bí mật cách đó không xa, ảo ảnh của mãnh thú và trụ quang cực lớn từ trên trời giáng xuống bỗng nhiên đụng vào nhau.

Ảo ảnh đó tuy rằng do Dung Thiên Tổ Sư tạo ra trong lúc cấp bách, nhưng đã chứa đựng sức mạnh của trận pháp từ Ngũ Thánh Tỏa Long Trận và pháp lực tự thân Dung Thiên Tổ Sư, cũng không tầm thường.

Nhưng đáng tiếc sức mạnh trụ quang từ trên trời giáng xuống thực sự quá lớn, người tính không bằng trời tính, lại dung hợp thêm sức mạnh trời đất của Tử Vi đế tinh, rất khó chống đỡ.

Ảo ảnh mãnh thú chỉ ngăn cản nhẹ, liền bị trụ quang cực lớn kia ép đến độ thân xác tan rã, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Ầm”

Lại lần nữa, không gì cản trở trụ quang, công kích trực tiếp xuống, đánh thẳng vào mật thất, nơi Dung Thiên Tổ Sư đang ngồi. Trong phút chốc, Dung Thiên Tổ Sư đã lọt vào quầng sáng, ánh sáng trắng lóe lên, hoa cả mắt người.

- Sư phụ!

Bốn đệ tử nhóm Tát Bỉ Nhĩ A Ba Tư hết sức kinh ngạc, không cần suy nghĩ, mỗi người xuất một chưởng, trong mật thất liền tức khắc như kình phong bão táp, màn sương đen dày đặc bao trùm.

Bị bốn đạo chưởng phong cùng kích, “ầm ầm” nổ mạnh, bức màn quang bao quanh Dung Thiên Tổ Sư vỡ ra.

- Phù!

Dung Thiên Tổ Sư vừa mở miệng, đã phun một ngụm máu tươi ra ngoài. Ánh mắt vốn tinh anh trầm tĩnh, trong chốc lát đã trở nên ảm đạm vô cùng.

- Sư phụ, người thế nào rồi?

Tát Bỉ Nhĩ gấp đến độ kêu lớn, nét mặt đầy vẻ lo lắng.

- Sư phụ, bọn họ gian trá, nhất định phải mau chóng tìm cách mới được.

A Ba Tư cũng la to.

A Ba Tư khác với Tát Bỉ Nhĩ, Tát Bỉ Nhĩ quan tâm sự an nguy của sư phụ trước tiên, A Ba Tư phụ trách “Võ Lực” tại Tây Li Giáo, đối diện với các thể loại đánh lén bất ngờ úp đến, trước tiên là bắt đầu suy nghĩ kế sách ứng phó từ trên góc độ kỹ thuật.

- Phù!

Dung Thiên Tổ Sư lắc đầu, dường như muốn nói gì đó. Vừa mở miệng, lại phun một dòng máu tươi ra ngoài.

- Mọi người bảo vệ địa thế, mau!

Ngay vào lúc này, nam tử người Hán gào lên một tiếng, hai tay bấm niệm thần thú, áo bào trắng trên mình phất lên, trong phút chốc trở nên như một cánh buồm lồng lộng gió, pháp lực toàn thân liên tục không ngừng truyền sinh khí xuống trận cước bên dưới.

Thật ra thì không cần y gào thét, đám người Tát Bỉ Nhĩ cũng cảm nhận được tình hình không ổn.

Trụ quang thứ hai từ Chỉ Thủy Quan phóng lên trời to lớn hơn nữa, trong tình hình không gì có thể ngăn cản được, chớp mắt đã hòa thành một thể với Tử Vi Đế, một lần nữa công kích mãnh liệt xuống biệt thự Tây Sơn.

Một kích đắc thủ, đám người Tiêu Phàm làm sao có thể mặc cho địch ung dung thoát thân?

Vì ngày hôm nay, huynh đệ bọn họ đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Bốn đường sương đen bay nhanh chóng từ phía dưới bọn người Tát Bỉ Nhĩ, nhanh chóng hợp thành ảo ảnh mãnh thú trước mặt Dung Thiên Tổ Sư, cũng không kém gì so với con mãnh thú trước kia.

Ngay lúc nguy cấp này, tứ đại vu thánh ai cũng dốc tâm liều mạng, không chút do dự tập trung toàn bộ pháp lực trên người, dốc toàn lực thôi thúc “Ngũ Thánh Tỏa Long Trận”, nếu trước đã bị lừa, bị người ngấm ngầm mưu tính, vì kế hoạch lần này, cũng chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần.

- Phù!

Dung Thiên Tổ Sư phun dòng máu tươi thứ ba, đúng lúc phun lên đầu lâu mãnh thú trước mặt.

Ngay sau đó, trong hốc mắt đầu lâu mãnh thú lóe lên một ngọn lửa ma trơi điên cuồng xanh ngắt, từng dòng sương đen dày đặc từ trong mũi trong miệng đầu lâu mãnh thú phun tràn ra ngoài, hòa vào trong bóng đen mãnh thú phía trước.

Trong khoảnh khắc, bóng đen mãnh thú trở nên to lớn hơn trước, vững chắc hơn trước đây, đang nhe nanh múa vuốt trên đầu Dung Thiên Tổ Sư, nóng lòng muốn tỷ thí.

- Thiên Lang, lên!

Dung Thiên Tổ Sư hít sâu một hơi, thở hắt ra, hét lớn một tiếng.

Bóng đen mãnh thú từ trong mật thất bay lên bầu trời, đón đánh trụ quang đang ầm ầm bổ xuống từ trên không trung, trong phút chốc đã đụng vào nhau, chiến đấu khốc liệt.

Biệt thự Tây Sơn cách đó không xa, Diệp Cô Vũ thân hình to lớn chầm chậm đi về bên này, rồi thoắt dừng bước chân, ngước mặt lên trời, trông thấy bóng đen mãnh thú đang liều chết chống đỡ trụ quang, Diệp Vương vẫn luôn lạnh lùng bình thản, lúc này trên gương mặt cũng thoáng qua chút vẻ giật mình.

Đạo quang trụ vừa rồi rõ ràng đánh trúng vào mật thất, Diệp Cô Vũ tuy không đứng trong mật thất, cũng có thể đoán ra, dưới sự công kích kinh thiên động địa này, Dung Thiên Tổ Sư tuyệt đối không thể bình yên vô sự, nhưng chỉ một thời gian cực ngắn, thì đã ổn định địa thế, tiến hành phản kích.

Tây Ly Giáo không hổ danh là đại giáo, các Đại Vu thời Dung Thiên Tổ Sư, quả nhiên không phải người thường.

Dù là như thế, chỉ với thời gian uống một chén trà, bóng đen mãnh thú hiện ra ý không thể chống đỡ được nữa, liên tục có các dòng sương đen từ trong ảo ảnh dần tản ra và tiêu tan, bóng đen mãnh thú vốn rắn chắc dần dần trở nên mờ nhạt.

Trong mật thất Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm, Văn Thiên, Đàm Hiên mỗi người chiếm cứ một phương, sắc mặt ngưng trọng, trên người khoác chiếc áo dài Bát Quái, bay phật phật giống như cánh buồm trong gió lộng, một tay bấm quyết, một tay cầm kiếm chỉ về phía trước. Từng đường pháp lực vô hình cuồn cuộn rót vào trong “đỉnh Càn Khôn”, đồ án hỗn độn màu đỏ tươi trên thân đỉnh, đã trải rộng đến ba thước, không ngừng xoay tròn, màu sắc hết sức tươi đẹp, khiến người ta không dám nhìn gần.

Mật thất Chỉ Thủy Quan, không giống như mật thất ở biệt thự Tây Sơn, xây dựng trần nhà chuyển động, có thể thu phát tự nhiên, ngẩng mặt xem hiện tượng tự nhiên. Nhưng điều đó không quan trọng, thuật pháp của Tiêu Phàm, Văn Thiên cao thâm bậc nào chứ? Cảnh tượng kì dị trong trời đất, chỉ cần dựa vào năng lực thần niệm thứ sáu thôi, cũng có thể rõ như lòng bàn tay rồi.

Kế “treo đầu dê bán thịt chó” này, cuối cùng cũng tạo nên thành tích.

Kẻ địch cao cường núp trong bóng tối kia, thế nào cũng đã bị một kích toàn lực lúc nãy làm bị thương. Còn thương tật đến mức độ nào, tạm thời vẫn chưa được biết. Nhưng đối phương vẫn có thể phản công trong thời gian ngắn, dù bị thương, e rằng cũng không quá nghiêm trọng.

Phán đoán của bọn người Tiêu Phàm, đại thể không tồi.

Tình trạng vết thương của Dung Thiên Tổ Sư, thực sự không quá nghiêm trọng.

Thời khắc quan trọng, “Ngũ thánh Tỏa Long Trận” đã được cải tiến có tác dụng rất lớn, oanh kích bắn phá cắt giảm một bộ phận không nhỏ sức lực trên người Dung Thiên Tổ Sư.

Nhưng trước mắt đối với Dung Thiên Tổ Sư mà nói, bị thương vẫn không phải là phiền phức lớn nhất, vấn đề chính nằm ở---Tiêu Phàm chưa bao giờ có ý định buông tha lão.

Công kích của kẻ địch cũng giống như sóng to biển lớn phẫn nộ điên cuồng, sóng nối tiếp sóng, mãi không dứt, khiến lão hoàn toàn không có cơ hội để thở dốc. Bốn huynh muội Tát Bỉ Nhĩ liên kết lại với nhau, có lẽ có thể chống đỡ được một lúc, nhưng chắc chắn không chống được quá lâu. Một chút thời gian đấy, vốn không đủ để Dung Thiên Tổ Sư điều trị vết thương.

“Ngũ Thánh Tỏa Long Trận” chủ yếu là dựa vào Dung Thiên Tổ Sư để khống chế, bốn đệ tử chỉ là hỗ trợ, không giống như “Điên đảo Tam Tài Tuyệt Sát Trận” mà bọn Tiêu Phàm bố trí sẵn, bất kể ai cũng có thể nắm chủ đạo trong đại trận.

Nếu bây giờ Dung Thiên Tổ Sư thoát thân, bọn người Tát Bỉ Nhĩ nhất định phải dốc toàn lực mới có thể chống đỡ được. Nếu cứ như vậy, pháp lực của bốn sư huynh muội Tát Bỉ Nhĩ sẽ mau chóng tiêu tan hoàn toàn, đến lúc đó căn bản không còn cách nào có thể phối hợp với Dung Thiên Tổ Sư chống đỡ toàn trận lớn.

Uống rượu độc giải khát mà thôi.

- Phù!

Phun ngụm máu tươi thứ tư ra ngoài, Dung Thiên Tổ Sư từ gương mặt hồng hào mịn màng trở nên phờ phạc.

Ngọn lửa ma trơi xanh biếc trong đôi mắt đầu lâu mãnh thú ngày càng dâng cao, từ trong mũi trong miệng phun ra dòng sương đen kịt, không ngừng bay lên bầu trời, nhập vào thân thể của ảo ảnh mãnh thú, dốc toàn lực chống đỡ sự tấn công của trụ quang.

Nhưng làm như vậy, vẫn chỉ là uống rượu độc giải khát, ảo ảnh mãnh thú được gia tăng pháp lực, hoàn toàn vẫn không kiên trì được quá lâu, dưới đòn công kích quá khốc liệt của quang trụ, cuối cùng rú lên một tiếng, rầm rầm rền vang, trụ quang trực tiếp công kích xuống.

414-tuyet-canh/1162121.html

414-tuyet-canh/1162121.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 487

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.