Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vua Sát Thủ

Phiên bản Dịch · 1969 chữ

Sắc mặt nhợt nhạt của Tát Bỉ Nhĩ trở nên tái mét.

Trong hư không, đấu đến nỗi khó bề phân giải, Chỉ Thủy Quan lại một vùng yên ắng, chỉ có âm thanh vi vo của các loại côn trùng mùa thu.

Văn Tư Viễn ngồi yên trong đình nghỉ mát phía Bắc Chỉ Thủy Quan, luôn chăm chỉ quan sát đại chiến trên hư không kia. Là đệ tử thân truyền của Văn nhị thái gia, trong số truyền nhân đời thứ mười lăm của Vô Cực Môn, pháp thuật của Văn Tư Viễn hiển nhiên không thấp, cho dù đây là lần đầu tiên hắn đến Chỉ Thủy Quan, trong vài ngày ngắn ngủi, cũng nắm được bố cục Chỉ Thủy Quan như lòng bàn tay.

Hướng Tây Bắc, do hắn tự mình trấn giữ.

Văn Tứ Viễn hoàn toàn không quan tâm mấy đến an toàn của Chỉ Thủy Quan. Ngoài Chỉ Thủy Quan, phân bố pháp trận, thêm những người được bố trí xung quanh, người bình thường, căn bản không thể tiếp cận Chỉ Thủy Quan.

Lòng dạ của Văn Tư Viễn, đều hướng về trận đại chiến có một không hai này.

Nói hẹp hơn, đây là trận quyết chiến giáo phái của Vô Cực Môn và bọn người Hồ ngoại đạo. Nói lớn hơn, đây là trận đại quyết chiến thuật sư trong và ngoài nước. Kết quả của trận đại chiến này, có khả năng trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ và tương lai thuật pháp Trung Nguyên và Tây Vực.

May mắn thay sư phụ và sư thúc họ đã rõ ràng chiếm thế thượng phong, trong lòng Văn Tư Viễn cực kỳ bình tĩnh, càng có thể lĩnh hội tường tận các điểm tuyệt diệu thần thông trong cuộc giao chiến đôi bên.

Đột nhiên, xương cung mày Văn Tư Viễn khẽ động.

Hướng tây bắc truyền tin cấp báo.

Sắp xếp canh gác xung quanh hướng tây bắc, là đội thuộc hạ tinh nhuệ chính hắn huấn luyện, đội thuộc hạ này có vài người có thể được coi là nửa đồ đệ của Văn Tư Viễn, nắm được chân truyền của Văn Tư Viễn. “Vạn Nhân Địch” uy chấn hoàng hải, tự mình điều động huấn luyện thuộc hạ, vẫn là lực lượng kiên cố chủ yếu của Hoàng Hải Văn gia. Càng huống hồ, còn có hai vị sư đệ ở đấy đích thân trấn giữ.

Dù có báo động truyền đến, Văn Tư Viễn vẫn không để tâm.

Kẻ địch chống đỡ không vững, sẽ tự tìm cách “phá nát” Chỉ Thủy Quan, đó là điều mà sư phụ sư thúc sớm tính toán được. Với sự phòng hộ nghiêm ngặt của Chỉ Thủy Quan, dù là một nhánh quân đội mô hình nhỏ, trong thời gian ngắn cũng khó phá vỡ mà tiến vào.

Song ngay sau đó, hai hàng lông mày Văn Tư Viễn nhướng mạnh.

Đình nghỉ mát của Văn Tư Viễn đang đứng, đã ở bên góc tây bắc của Chỉ Thủy Văn, ngoài tường vây, chính là một mảng rừng rậm rạp, một gốc cây cao to đồ sộ, đối diện với đình nghỉ mát Văn Tư Viễn đang đứng, khoảng cách chừng hơn 3 mét.

Trên tán cây cao to tươi tốt đấy, phảng phất gió hiu hiu thổi, ngân lên xào xạc.

Nửa đêm khuya khoắt, ngoại ô Chỉ Thủy Quan, có gió lướt qua, hết sức bình thường.

Văn Tư Viễn lại chầm chậm đứng dậy, chậm rãi ra đình nghỉ mát, hai mắt sáng rực, nhìn cây cao to trước mặt. Trong màn đêm, tán cây xanh tốt, dường như không có gì khác biệt.

- Bằng hữu là cao nhân phương nào? Nếu đã đến rồi, xin mời hiện thân, giấu đầu lòi đuôi, không phải hảo hán.

Đôi mắt Văn Tư Viễn híp nhẹ, nhìn chăm chăm vào tán cây đen kịt, trầm giọng nói.

- Hảo hán? Tôi vốn không phải hảo hán.

Bên trong tán cây, một âm thanh trong trẻo truyền ra, kèm theo ý nhu mì, đúng là giọng nữ nhi.

Văn Tư Viễn là người nghiêm túc, nói năng cẩn trọng, nghe vậy lạnh lùng “Hừ” một tiếng, nhưng luồng suy nghĩ lại chuyển ngoặt nhanh chóng. Bản thân vừa nhận được tin báo động, nháy mắt kẻ địch đã đến ngay trước mắt, tốc độ này cũng có phần quá rợn người.

Tự nhiên, Văn Tư Viễn lập tức nghĩ ngay đến, đây chính là kế giương đông kích tây của địch.

Cho dù như vậy, nhưng cũng quá kinh người.

Cô gái này không ngờ coi pháp trận và bố trí xung quanh Chỉ Thủy Quan như không là gì, lặng thinh không một tiếng động đến trước Chỉ Thủy Quan, có thể thấy rằng rất cao.

Xem ra đám quân địch này cũng không phải hạng vừa.

Văn Tư Viễn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đứng bên ngoài đình nghỉ mát, không có chút động tĩnh nào.

- Từ lâu đã nghe Hoàng Hải Văn tổng trên giang hồ được xưng “Vạn nhân địch”, không ngờ gan lại nhỏ như chuột. Ngay cả cửa lớn của Chỉ Thủy Quan cũng không dám dấn bước. Văn tổng, ngài thật khiến tôi thất vọng...

Âm thanh yêu kiều ấy cười hì hì nói, xen lẫn ý chế giễu không nói ra được.

//truyencuatui
.net/Văn Tư Viễn cười nhạt, không để tâm đến.

Trò khiêu khích của bọn trẻ con này, không ngờ cũng muốn nghĩ đến chuyện giở trò với Văn Tư Viễn, thật quá buồn cười. Tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn, quân địch đã đến được bên ngoài Chỉ Thủy Quan, nhưng Văn Tư Viễn biết, đây chẳng qua chỉ là “Quỷ kế” mà thôi, không biết người này dùng cách gì che mắt quân phòng ngự bên ngoài. Văn Tư Viễn không thể tin rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vậy, có người có thể tiêu diệt hoàn toàn lực lượng mà hắn bố trí bên ngoài, hơn nữa không gây chút động tĩnh nào.

Đó không phải là chuyện mà người thường có thể làm được, trừ khi là thần thánh hạ phàm.

Người này muốn dụ mình đến Chỉ Thủy Quan, tác chiến bên ngoài cánh rừng, Văn Tư Viễn sao có thể mắc mưu?

Ai biết bên ngoài rừng cây rậm rạp kia, kẻ địch có bao nhiêu người?

Huống hồ bản thân phụ trách trấn giữ phía bắc Chỉ Thủy Quan, cũng đâu thể tùy tiện lơ là chức trách.

Sư phụ sư thúc đấu đá cùng bọn địch, đã đến thời điểm quan trọng nhất, thấy kẻ địch sắp không chống cự nổi, lúc này mới đưa người đến trước Chỉ Thủy Quan làm loạn, có ý đồ muốn đi đường tắt, hòng chạy trốn tai họa ngập đầu.

Chiêu đơn giản như vậy, làm sao có thể qua mặt được “Vạn Nhân Địch”

- Hèn nhát.

Trên tàng cây, vọng lại giọng cười lạnh lùng.

- Lăn ra đây!

Dù Văn Tư Viễn sẽ không dễ bị mắc mưu, nhưng cũng không phải là người bị người khác nhục mạ mà vẫn thờ ơ. Giống sư phụ Văn nhị thái gia, tính tình Văn Tư Viễn cũng nóng như lửa.

Một lời không thể nói hết, những vì sao lạnh giá nhấp nháy trong đêm khuya khoắt, như như ánh chớp từ hướng tàng cây cao to bắn nhanh đến.

Thuật ẩn thân của người được phái đến quả nhiên cao minh. Nếu đã lên tiếng, như thế nào lại có thể ẩn hành tung trong một thời gian dài trước mặt Văn Tư Viễn mà không bị phát hiện?

Ba chiếc phi đao hình lá liễu trực tiếp phóng thẳng đến nơi cô gái ẩn thân.

- A!

Bên trong tàng cây, vang lên tiếng kêu nhẹ, dường như vô cùng ngạc nhiên với ám khí xinh xắn của Văn Tư Viễn.

Nói thật, bản lĩnh ám khí của Văn Tư Viễn quả nhiên tuyệt vời, nhưng vẫn chưa đến mức “kinh thế hãi tục”. Cô gái này kinh ngạc như vậy có lẽ trong tưởng tượng của cô ấy, Văn Tư Viễn biệt danh “Vạn Nhân Địch”, phải là bản lĩnh quyền cước dũng mãnh vô song, và bản lĩnh ám khí tiểu xảo dày dạn, hoàn toàn không liên quan gì mới đúng.

Không ngoài dự liệu, ba mảnh phi đao không hề đâm trúng mục tiêu.

Tàng cây rục rịch, một đám mây bỗng bay đến hướng Văn Tư Viễn.

Văn Tư Viễn trông thấy rõ ràng, đó là một cô gái, che mặt, nhìn không ra biết bao nhiêu tuổi, vóc dáng yêu kiều, cực kỳ xinh xắn.

- Đến thật tốt!

Văn Tư Viễn hét lớn, cũng không để ý đến động tác cô gái, bàn tay giương lên, chưởng phong gào thét, chưởng lực như dời non lấp biển, chém mạnh vào hướng đám mây.

Cô gái này có thể có năng lực tránh được phòng vệ bên ngoài, trực tiếp tiến vào Chỉ Thủy Quan, lại ẩn thân trên tán cây cao, có thể thấy bản lĩnh không tồi, Văn Tư Viễn không muốn giằng co không dứt với một cô gái trong cây, đó là giương ngắn tránh dài. “Vạn nhân địch” uy chấn Hoàng Hải, cái dựa vào là kế thừa chính tông của Vô Cực Môn đại khai đại hợp, khí thế hùng hồn.

Nữ nhân cuối cùng cũng là nữ nhân, nội lực có thể hùng hậu hơn ta sao?

- Văn tiên sinh, ngươi quá lỗ mãng rồi... Sao có thể thất lễ với cô gái như vậy được chứ?

Nữ nhân trong không trung cười khanh khách, thân hình hệt như một đám mây, nhẹ tựa lông hồng, bỗng chốc bay xa theo chưởng lực của Văn Tư Viễn.

Cùng lúc đó, Nhị đương gia Đường Huyên và Tam đương gia Tống Hoàn của Yên Chi Xã phụ trách trấn giữ phía Tây Nam cũng nhẹ giọng trách mắng, ngay sao đó vang lên tiếng binh đao giao đấu, hai bên đã đánh nhau.

Chỉ chốc lát, xung quanh cả Chỉ Thủy Quan đều truyền cấp báo đến, không biết có bao nhiêu kẻ địch bất ngờ giết tới đây.

Trong tàng cây của gốc cây rậm rạp hướng đông bắc, “Thanh Phong Sứ” Bạch Tô Tô đứng phía sau Diệp Vương, đang quan sát “bốn bề bất ổn” của Chỉ Thủy Quan, có chút kinh ngạc nói rằng:

- Đại Vương, có cần thiết phải làm như vậy không?

Đối với đấu pháp đá chọi với đá này, nói thực Bạch Tô Tô cực kỳ coi thường.

“Thiên Ưng Giáo” không phải quân đội, nhưng là một tổ chức sát thủ, sát thủ am hiểu nhất chính là đánh lén, trong lúc kẻ địch không chú ý nhất, phòng bị lỏng lẻo nhất, công kích bất ngờ từ nơi không ai ngờ đến, một chiêu giết sạch.

Đây mới là thủ đoạn của sát thủ.

Nhưng bây giờ, Diệp Vương lại đang chỉ huy mọi người công đồn.

- Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?

Diệp Cô Vũ đứng trên đỉnh tàng cây, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Chỉ Thủy Quan, trên mặt lóe lên vẻ phức tạp, hờ hững hỏi.

Diệp Vương lúc này, sát khí trên người đã biến mất, không chút nào lộ ra ngoài, Bạch Tô Tô lại gần nhưng không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của gã. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Bạch Tô Tô sẽ có nghi ngờ, là một mình mình đang đứng trong tàng cây.

416-vua-sat-thu/1162123.html

416-vua-sat-thu/1162123.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 502

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.