Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ cung sa

Phiên bản Dịch · 2326 chữ

Lạc Nguyệt dẫn Tiêu Phàm đến một ngôi nhà trệt được xây trong sân.

T

Ổng đàn Thất Diệu Cung cũng không chiếm toàn bộ đỉnh núi Lão Quân, mà lệch về bên phải đỉnh núi. Đỉnh núi không có người ở, chỗ lệch này địa thế tương đối bằng phẳng, thuận lợi cho xây dựng phòng ốc, cung cấp cho người ở lại.

Tất nhiên, loại tụ cư này tương đối mà nói thì hàng chục hàng trăm kiến trúc ỏ trong núi Lão Quân rậm rạp này, lốm đa lốm đốm không thu hút chút nào cả. Vì không muốn để người khác chú ý, ở phương diện này Thất Diệu Cung đã tốn không ít công sức.

Lạc Nguyệt dẫn Tiêu Phàm vào sân thứ hai. Gian nhà rất nhỏ, ba gian nhà trệt đều lợp ngói, dụng cụ gia dình bên trong vô cùng đơn giản. Nhưng điều khiến Tiêu Phàm không ngờ chính là trong này lại có đầy đủ TV, internet.

Xem ra bất cứ một phái nào trong giang hồ trong khi thủ vững kế thừa thì cũng cần sánh bước cùng với thời đại.

Giống như Chỉ Thủy Quan, cũng trang bị mấy thứ đồ hiện đại như TV, máy tính, dây mạng.

Tuy nhiên Chỉ Thủy Quan nằm ở ngoại ô, núi Lão Quân lại ở giữa hồ, bốn phía mênh mông sóng nước cách trở, nơi này lại là là đỉnh núi, muốn đưa những thứ này vào thì khó khăn hơn so với Chỉ Thủy Quan.

Thế lực của Thất Diệu Cung ở bản địa có thể thấy được là khá nhỏ.

Hai thiếu nữ gặp Lạc Nguyệt ở cửa lập tức chạy ra chào, cung kính cúi đầu làm lễ.

Lạc Nguyệt khoát khoát tay về phía hai thiếu nữ đó, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Tiêu chân nhân, tạm thời ủy khuất ngài ở đây một đêm. Ở nông thôn không thể so sánh với thủ đô lớn, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin Tiêu chân nhân lượng thứ. Tiêu chân nhân cần gì cứ nói với các cô nương này là được.

- Được, đa tạ Lạc cô nương.

Đối với cảnh vật tĩnh mịch như này, Tiêu Phàm rất hài lòng.

Lạc Nguyệt phân phó hai vị thiếu nữ kia vài câu, bảo mấy cô không được làm chậm trễ khách quý, sau đó cáo từ Tiêu Phàm.

Đợi Lạc Nguyệt đi ra khỏi cửa, ánh mắt hai vị thiếu nữ nhìn Tiêu Phàm chợt thay đổi, địch ý lúc trước tiêu tan không thấy nữa, thay thế vào đó là vẻ tò mò.

Vừa rồi Tiêu Phàm gào rít “đại náo” núi Lão Quân, sớm đã làm kinh động tới mọi người trong tổng đàn Thất Diệu Cung.

Chuyện liên quan tới việc ở chung của Thánh nữ bản giáo và chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn không phải là chuyện bí mật ở tổng đàn Thất Diệu Cung, dường như tất cả đệ tử đều rất rõ ràng tiền căn hậu quả của việc này. Oán hận với Vô Cực Môn, thậm chí với Tiêu Phàm đương nhiên là có, nhưng đối với những cô gái trẻ tuổi như này thì tò mò là điều đương nhiên. Mọi người vẫn lén bàn luận, nam tử Vô Cực Môn kia rốt cuộc có tài đức gì mà có thể khiến Thánh nữ Thất Diệu Cung tự mình hầu hạ.

Thật không biết là nhân vật ba đầu sáu tay nào lại lợi hại vậy.

Hiện giờ nhìn trên dưới, không ngờ lại là một nam tử mi thanh mục tú, sắc mặt hơi tái, dáng cao gầy thậm chí có hơi yếu, tràn đầy khí tức phong độ của người trí thức, so với tưởng tượng hắn là người cao lớn uy mãnh, hung thần ác sát thực sự khác quá xa.

Đây chính là người chưa tới núi mà lại có thể ép cung chủ đi ra, tự thân tiếp chiêu ư?

Nhìn qua thì không có vẻ lợi hại như vậy a!

Đối với suy nghĩ của hai vị thiếu nữ này, Tiêu Phàm rõ như lòng bàn tay. Nếu là bình thường, phải nhìn sắc mặt Tân Lâm, sẽ không tránh phải việc nói mấy câu với mấy cô bé này, nhưng lúc này hắn không có tâm tư.

Ngay sau đó, hắn gật đầu với hai cô, lặng lẽ tiến về phòng ngủ, đóng cửa lại, lấy viên thuốc ra nuốt vào, khoanh chân ngồi lên tấm ván gỗ ở trên giường, hai tay nắn bí quyết bắt đầu thổ nạp điều tức.

Đấu pháp vớiĐại Vu Sư của Tây Ly giáoliên tiếp ba ngày, lại hao tổn chân nguyên bản mạng và huyết mạch căn nguyên đểkéo dài tính mạng cho Tân Lâm, vội vàng chạy từ thủ đô tới đây, từ đầu tới cuối đều đem Hạo Nhiên Chính Khí để duy trì mạng sống của Tân Lâm. Dù pháp thuật Tiêu Phàm cao thâm, nội lực hùng mạnh cũng sẽ cảm thấy lao lực quá độ.

Tuy rằng trong lòng vướng bận an nguy của Tân Lâm, nhưng Tiêu Phàm vẫn bắt buộc mình bình ổn lại tinh thần, luyện hóa dược lực, bổ sung chân nguyên.

Vô tình, thời gian dần trôi, mặt trời đã ngả về tây, sắc trời dần tối lại. Hai vị thiếu nữ tiếp đãi hắn ngần ngừ ở cửa phòng ngủ, hỏi Tiêu Phàm có muốn dùng bữa tối không, nhưng không nhận được sự hồi đáp nào. Hai vị thiếu nữ chưa am hiểu thế sự, tuy nhiên vẫn đứng đó không dám đẩy cửa tiến vào.

Nhiều năm như vậy, khách lạ tới tổng đàn Thất Diệu Cung quả thực không nhiều lắm.

Nam nhân xa lạ xuất hiện trên núi Lão Quân chính là lông phượng sừng lân (chỉ sự hiếm có khó gặp), bởi vậy kinh nghiệm đãi khách của hai thiếu nữ kia quả thực không có nhiều.

Suốt buổi tối, Tiêu Phàm không ra khỏi phòng ngủ nửa bước.

Tuy nhiên động tĩnh hai bên Tiêu Phàm rất rõ ràng. Nửa đêm, hai bên tiểu viện đều có người, một đám người đi lại nhẹ nhàng, hô hấp cực ngắn, thân thủ không kém chút nào.

Không hề nghi ngờ những người này chính là người “trông coi” Tiêu Phàm.

Trước mắt, thân phận của Tiêu Phàm trên núi Lão Quân là khó xử nhất, là bằng hữu thì khẳng định chưa tới, nói là “kẻ thù” thì cũng hơi miễn cưỡng. Thánh nữ Thất Diệu Cung lại cùng hắn sinh sống 4 năm, ra thì cùng xe, vào thì cùng phòng, quan hệ rất mật thiết.

Về phần gút mắc của Thất Diệu Cung và Vô Cực Môn từ ngàn năm nay là vì đâu, đệ tử biết chuyện này càng ngày càng ít. Ít nhất đã hơn mấy chục năm qua đã không phát sinh xung đột gì rồi.

Chỉ là hôm nay Tiêu Phàm lấn tới tận cửa, không ai của Thất Diệu Cung có thể ngăn cản, cuối cùng không thể không do cung chủ tự thân xuất mã. Đối với những người tự cho là cao thủ của Thất Diệu Cung mà nói, đó là một sự hổ thẹn quá lớn. Cung chủ không nói gì, thì tuyệt đối không thể để cho tên tiểu tử kia “chuồn mất”.

Dĩ nhiên, dựa theo lý mà đoán thì khả năng Tiêu Phàm “chuồnmất” là vô cùng thấp. Thấy thái độ hắn kiên quyết không giao Tân Lâm cho người khác thì có thể thấy, hắn chưa xác thực được kết quả của Tân Lâm thì đuổi cũng không đi.

Đối với mọi thứ, Tiêu Phàm làm như không biết, an tĩnh thổ nạp điều tức, tĩnh dưỡng thân thể, ngẫu nhiên đi ra ngoài ngắm phong cảnh tuyệt đẹp của núi Lão Quân và hồ Quang Minh.

Hắn ở đây cũng đã ba ngày.

Tới buổi sáng thứ tư, Tiêu Phàm chấm dứt thần khóa, hai tay chắp sau lưng chậm rãi dạo trong sân. Cách đó không xa, Lạc Nguyệt khoan thai bước ra từ trong sương mù.

Giữa núi sương mù rất nhiều, tới khoảng 9, 10 giờ sáng mới tiêu tan dần.

- Tiêu chân nhân, tâm trạng thật tốt nha!

Lạc Nguyệt từ phía xa mỉm cười, chào hỏi Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vội vàng hỏi:

- Lạc cô nương, có tin tức gì của Tân nhi chưa vậy?

Sắc mặt Lạc Nguyệt ngưng trọng, nghiêm túc nói:

- Tình hình của Thánh nữ, ta tạm thời không biết rõ. Ta là phụng mệnh cung chủ mời Tiêu chân nhân tới đó một chuyến, không biết Tiêu chân nhân có rảnh hay không?

Tiêu Phàm không chút do dự, nói:

- Lạc cô nương, xin hãy dẫn đường.

- Được, Tiêu chân nhân, mời theo ta.

Từ nhà trệt Tiêu Phàm ở tới tổng đàn Thất Diệu Cung cũng không xa, vài phút sau đã tới. Hiện lên trước mắt Tiêu Phàm là một kiến trúc giả cổ, rường cột chạm trổ, ngói xanh tường đỏ, lấy thép và xi măng làm móng.

Kiến trúc giả cổ này lại không có thủ vệ trấn giữ, thậm chí ngay cả một người canh cũng không có. Trong viện rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng chim tước kêu to, không khí vô cùng yên ắng.

Tiêu Phàm phóng xuất thần niệm chi lực cũng không tìm được cao thủ ẩn nấp trong viện.

Nói cho cùng đây chính là thời đại bất đồng. Phương đương thịnh thế, tứ hải thái bình, không còn là loại đao quang kiếm ảnh, giết choc loạn lạc nữa, sẽ không động một chút là xuất hiện trên giang hồ báo thù, thảm án diệt môn.

Tất nhiên điều này càng làm lộ rõ một loại tự tin.

Cao thủ ở Tổng đàn Thất Diệu Cung nhiều như mây.

Cửa mở rộng như vậy, bày ra cho ngươi đánh, ngươi cũng đánh không nổi.

Đã như vậy thì cần thủ vệ làm gì chứ?

Hoa bà bà gần tám mươi tuổi kia nếu không gặp phải Tiêu Phàm “biến thái” như vậy, người luyện võ bình thường chỉ sợ không thể đỡ lấy ba chiêu. Một cây trượng trúc có thể đánh ngươi ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được rõ ràng.

Lạc Nguyệt dẫn Tiêu Phàm đi qua cửa, đi vào sương phòng thứ nhất rồi dừng bước, khom người nói:

- Sư phụ, Tiêu chân nhân tới rồi ạ.

Hóa ra vị này chẳng những là “thứ ký” của cung chủ mà còn là một đệ tử đích truyền.

- Vào đi!

Trong phòng im lặng một lát, sau đó mới truyền ra giọng nói của Lâm Thanh Loan, giọng điệu uy nghiêm như trước, mang theo tia mệt mỏi khó có thể che giấu. Ba ngày nay, vị cung chủ đương đại Thất Diệu Cung danh chấn giang hồ không có một phút nghỉ ngơi.

Phương thức kích phát cụ thể của bảo mệnh phù, Tân Lâm cũng không nói rõ cho Tiêu Phàm. Nhưng thương thế của Tân Lâm trầm trọng như vậy, mạnh như Tiêu Phàm, vận chân nguyên và huyết mạch căn nguyên còn phải mượn sự phù hộ anh linh qua nhiều thế hệ tổ sư mới có thể may mắn kéo dài tuổi thọ một ngày một đêm của Tân Lâm. Tính thần diệu của bảo mệnh phù muốn kích phát hoàn toàn công hiệu khẳng định phải tốn rất nhiều công sức, tuyệt không hề đơn giản.

- Tiêu chân nhân, mời!

Lạc Nguyệt nói xong, đẩy cửa phòng ra.

Tiêu Phàm chậm rãi đi vào, nhưng chỉ thấy Lâm Thanh Loan vẫn búi tóc cao, y phục một màu đen, chắp tay hai lưng đứng trong phòng, đưa lưng về phía cửa, Tiêu Phàm bước vào cũng không quay người lại.

Đối mặt với bề trên của Tân nhi, Tiêu Phàm sẽ không vô lễ, lập tức cung kính hai tay ôm quyền, kính cẩn nói:

- Vãn bối Tiêu Phàm, bái kiến Thanh Loan cung chủ!

Lâm Thanh Loan vẫn không quay lại, chỉ khoát tay áo.

Lạc Nguyệt nhẹ nhàng hạ thấp người, lui ra khỏi phòng, ở ngoài đóng cửa phòng lại.

Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh tới cực điểm.

Lâm Thanh Loan không nói lời nào, Tiêu Phàm cũng vậy.

- Đi theo ta!

Ước chừng sau nửa thời gian uống một tách trà, Lâm Thanh Loan trầm giọng nói, vẫn không quay đầu lại, cứ vậy bước vào trong.

Tiêu Phàm không chút do dự, liền đi theo vào.

Một mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, trên chiếc giường gỗ kiểu cũ, Tân Lâm lẳng lặng nằm yên, trên người đắp một mảnh chăn đơn, không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

- Tân nhi...

Tiêu Phàm không kìm lòng nổi kêu lên, bước nhanh về phía cô.

Lâm Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, tay nâng lên ngăn cản bước đi của Tiêu Phàm, lập tức đi tới trước giường, cuộn ống áo tay phải của Tân Lâm lên để lộ ta cánh tay ngọc tuyết trắng như củ sen, không có nửa điểm tỳ vết.

Lâm Thanh Loan bỗng nhiên xoay người, hung hăng trừng Tiêu Phàm, đôi mắt ngập tràn lửa giận.

- Là ngươi làm ra chuyện tốt này đúng không?

Trên tay ngọc kia vốn có một nốt thủ cung sa, Tiêu Phàm không chỉ nhìn thấy một lần, hiện tại trơn bóng mềm nhẵn, dấu thủ cung sa đỏ tươi sớm đã mất tăm mất tích.

Tiêu Phàm không kịp chuẩn bị, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

426-thu-cung-sa/1162136.html

426-thu-cung-sa/1162136.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 468

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.